Thu Lê sợ hãi, thều thào gọi: “Hùng...” 

m thanh nhỏ tựa như hơi thở, ẩn chứa biết bao đớn đau, đau hơn cả cảm giác bị moi tim rút ruột. 

“Hùng, tên khốn” 

"Câm miệng, cả đời này em chỉ có thể là người của tôi, bất kể sống chết, em nghe rõ chưa?" Tuấn Hùng bóp mạnh cắm Thu Lê, gầm lên, con người rực đỏ, túm cô dậy xoay người để cô ngồi lên trên thân mình, dùng sức thúc mạnh ngược lên trên. 

"Á.." Thu Lê khàn giọng thét lên, hai cánh tay bị anh gắt gao giữ lấy không thể giãy dụa, thân dưới bị thúc liên tục, cơ thể uốn éo nẩy lên vừa thống khổ lại sung sướng. 

Mật dịch của cả hai cùng huyết dịch bắt đầu trào ra, loang lổ dữ tợn, làm ướt nguyên mảng da thịt nơi bị tiếp xúc. Hương vị tình ái nồng nặc ngập tràn trong không khí, cùng với tiếng rên khe khẽ bị lấn át bởi tiếng gầm gừ phẫn nộ của người đàn ông. 

Đột nhiên, Tuấn Hùng ngừng lại mọi cử động, hồn thể trong nháy mắt bỗng trở nên mờ nhạt. 

Mọi âm thanh lập tức biến mất. 

Vào khoảnh khắc đó Thu Lê cũng cảm nhận được điều bất thường, cơ thể cô được tự do liền ngã nhào lên trên tấm chăn, nơi cơ thể lạnh băng của anh vừa mới tan biến. Thu Lê run rẩy mí mắt cố nhìn thật kỹ, vươn tay chạm lên mặt chăn lụa trống trải, mắt nhắm nghiền, giây sau cũng ngất đi. 

“Tuấn Hùng!” Quang Thẩm vội vàng bước vào cất tiếng gọi. 

Anh khựng lại, nhìn hiện trường hỗn loạn chỉ biết cắn răng tự trách 

chính bản thân mình đã chậm chân. Đi tới bên giường, anh lặng lẽ ôm lấy cơ thể của Thu Lê rẽ vào linh tuyền bên cạnh, dịu dàng rửa sạch dấu vết của cuộc mây mưa cuồng loạn trên người cô, xử lý vết thương cho cô, sau đó ôm trở lại đặt lại trên giường rồi lui ra ngoài. 

“Chủ nhân!” Hai bóng đen mặc áo choàng đen đứng bên cửa thấy Quang Thẩm thì cúi đầu làm lễ. 

ta?" 

“Tra được không, là kẻ nào đang khống chế phần quỷ hồn đó của 

“Loại năng lượng này phát ra từ Núi Cấm, có lẽ người cần phải tới đó một chuyến.” 

“Lại là Núi Cấm?” Quang Thẩm nhớ lại tình huống lần trước đáy lòng càng thêm lạnh: “Dùng tà thuật cỡ này cũng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt.” 

Ba hồn bảy vía tách ra, một phần lại bị giam hãm như con rối. Tuấn Hùng không có sức mạnh của Chuyển Luân Vương chống đỡ hẳn là tiêu tùng từ lâu rồi. 

Ba lần bảy lượt anh bị mất khống chế làm hại Thu Lê, chính xác mà nói là làm nhục cô, đều do kẻ đứng sau làm ra, hiềm khích này phải sâu nặng cỡ nào chứ? 

Đến giờ thì Quang Thẩm đã lờ mờ hiểu. Thực chất, toàn bộ chuyện này không phải nhằm vào anh mà chính là Thu Lê, và bản thân Tuấn Hùng chỉ là công cụ giúp kẻ đó thỏa mãn mục đích trên mà thôi. 

Nỗi đau nào có thể lớn hơn nỗi đau bị mất đi người mình yêu thương, rồi ngay khi còn chưa kịp vui mừng vì người đó đã trở về, hết lần này đến lần khác lại bị người đó sỉ nhục, mà sau này cũng có thể sẽ còn hơn thế nữa 

Trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống giúp Quang Thẩm có cái nhìn thoáng hơn bản chất của sự việc. Anh có thể đứng đây điềm tĩnh phân tích tình huống, tuy nhiên, chỉ sợ cũng sẽ có lúc bị rơi vào trạng thái điên cuồng kia, cũng sẽ lại giống Tuấn Hùng, góp phần làm tổn thương Thu Lê. 

Quang Thẩm đã hối hận rồi. 

Anh - Chuyển Luân Vương trước kia từng nghĩ bản thân đã tôi luyện được tới cảnh giới của sự tĩnh, có ý chí sắt đá và luôn bàng quan trước mọi sự việc. 

Nhưng hoá ra không phải. 

Từ khi có cô xuất hiện, anh mới thực sự hiểu, riêng đối với người phụ nữ này anh sẽ luôn luôn bị mất kiểm soát. 

Quang Thẩm rệu rã trở lại trong phòng, đến bên giường nằm xuống ôm Thu Lê vào lòng, mắt nhòe đi ký ức trôi lại khoảng thời gian trước kia, khi bên cạnh Chuyển Luân Vương chính là Hắc Khổng Tước mới nhận chức Mạnh Bà. 

Chuyển Luân Vương ngồi bên cầu Nại Hà thở dài não nề. 

“Người đã ngồi đây thở dài bảy bảy bốn mươi chín lần rồi.” Mạnh Bà chống tay vào cảm ngồi xổm trước mặt Chuyển Luân Vương bĩu môi nói. 

“Ngươi đếm được sao?” Người đàn ông thầm hỏi, mái tóc đen dài nhẹ bay trong gió, mang theo hương sen u tĩnh phảng phất trong không khí. 

“Ta bịa thôi.” Mạnh Bà đứng dậy tới bên thành cầu nhìn xuống dòng sông Vong Xuyên đen đặc một màu. “Nơi này không đáng sợ như lời đồn!” 

“Mọi sự tàn ác đều phải trả giá tại chín cửa trước đó, ải của ta chính là điểm cuối.” Anh chỉ tay về phương hướng trước mặt, đoàn linh hồn nối đuôi nhau trầm lặng bước đi. Đây là những linh hồn đã trả xong sát nghiệp được 

đi đầu thai để trở lại làm người. 

“Trước khi luân chuyển sang kiếp mới, mỗi linh hồn đều phải uống canh quên lãng của ngươi để quên hết chuyện kiếp trước.” Chuyển Luân Vương nhìn vào mắt Mạnh Bà như than trách: “Vì uống canh của ngươi mà nhân thế chẳng còn tình yêu đời đời kiếp kiếp!” 

Mạnh Bà bật cười đáp: “Thì ra đây là nguyên nhân mà suốt nhiều ngày qua người luôn cau mày không vui mỗi khi đóng dấu Luân Hồi?” 

Không thấy đối phương đáp lời, Mạnh Bà nói tiếp: “Vốn dĩ chẳng tồn tại loại tình yêu đó, Tam Sinh Thạch ghi lại thường chỉ là nghiệt duyên phải 

 

trả.” 

“Đi cùng ta, ta nhất định sẽ không quên ngươi!” 

Người đàn ông đứng dậy, mái tóc đen dài xõa tung phiêu phiêu bay theo vạt áo choàng đen thêu chỉ đỏ, cả người toát lên vẻ thanh lãnh hoà cùng quỷ dị. 

Giọng nói nhẹ như ru hoà vào làn khói xám bay lên từ sông Vong Xuyên lọt vào tai Mạnh Bà như một lời tuyên thệ: “Ta cũng muốn trải qua một chút, xem canh của ngươi có thực sự hiệu nghiệm với ta!” 

Mạnh Bà gật đầu, Nguyệt Lão se duyên, tên lập tức xuất hiện trên Tam 

eyJpdiI6IlVpaVlcL0hCcHZGaEQyaFgzU0RKQnpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpzR1wvY0xoUHd1OVk4S2xaTG5pVkN3TllFZmlpVGE3R2tnc2xmdmZyUm5ISXhYc0xKSWg2dU5MMXJKN2dLTlRPOU1TZnlnZVhHRmhHXC9VMlV6TVl6UnVDWlFTcHYzWENRT1dnRFBjbHJETVk9IiwibWFjIjoiZDdhMjE0MGViMjllZDQzN2JjN2MzMjdlM2E2NGQzZDE2NDg5MzUwZTE0MGQyMDJlZWVhMTYxNTJlZjBkY2Y3ZiJ9
eyJpdiI6IjJIU1U5REFHNXRwOEdRUDV0MXQ5aXc9PSIsInZhbHVlIjoiRUc5TWdTd0hvY2VDYXFYbWxVNXoyekxQSHM0M0dvOTNIYzJ6R2g2RWg0aGdcL0JQY3R1Yno5WUg5bzJUb0hTRkM3NkhpMDk1alFmZ1pyZjdUWVluVmV0UVdxUUhMNlBoOVdJZWthK2dvdWlkakk3MVJXWVBhcXkxNXlMdHNNTHY2M2JyeEx3WWEzekJlaGNnNzR1NmE5UFNraFRzUVdHUjhHdVhGQ3dCdElFSjFFcjZvNnFucGE4WVVLc1VJSkhHWDh4NEpCcG9Ka3FzcW1OV2V6dHJHMFE9PSIsIm1hYyI6ImQ4MzVlYjEzMDIyMGVhZTFmNjUwODA5YTVmM2UwMGY2ZDA5MmZkYTk4YmQ4N2MyMDE3YjJmYTdiNDcxMTJmMzQifQ==

Luân Hồi.

Ads
';
Advertisement