Thu Lê mới chỉ kịp cảm nhận được vòng tay lạnh lẽo quen thuộc thì cả người đã bị ném văng ra xa.
Cơ thể cô bay giống cánh diều đứt dây, vẽ ra một đường cong ảo diệu rồi rơi không trọng lực xuống một vực thẳm tăm tối. Từng luồng gió lạnh lẽo tựa như lưỡi dao cắt qua da thịt đau rát.
Quần áo trên người trong chốc lát chẳng còn nguyên vẹn.
Thu Lê bị lọt vào một vùng tăm tối sánh đặc tựa như bùn đen nhưng lại bông mềm y hệt mây, không đau đớn nhưng lại phải chịu cái lạnh đến thấu tâm can.
Đột nhiên một bàn tay giá buốt bắt lấy cơ thể đang chơi vơi của cô, tách đôi chân thon dài ra thật rộng, đến độ thẳng như ở trên một mặt phẳng, tiếp đó thô lỗ chiếm đoạt, tốc độ nhanh như muốn xé rách cả thân hình mỏng manh ấy.
Thu Lê đau đớn và sợ hãi không kêu nổi một tiếng, cơ thể nhanh chóng mất đi nhiệt độ chỉ biết không ngừng run rẩy. Cảm giác tuyệt vọng ngấm vào sâu tới tận linh hồn.
Phải qua một lúc lâu, cơ thể Thu Lê mới dần dần thích ứng được. Cơ thể có chút nhiệt độ trở lại. Cô khàn giọng, kêu la đau đớn, đến độ cổ họng muốn rách toạc, âm thanh khản đặc, nhưng người đàn ông vẫn như dã thú rong ruổi trên tấm thân của cô không có lấy một giây phút ngừng nghỉ.
"Em không ngoan, tôi đã nói rồi, cơ thể em, cả trái tim em cũng chỉ có thể thuộc về riêng một mình tôi..." Tuấn Hùng điên cuồng cắn mút nụ hoa nhỏ của Thu Lê, dưới hông liên tục thúc mạnh, cơ thể lạnh lẽo ghì chặt lấy cơ thể mềm mại của Thu Lê, đặt toàn bộ sức nặng của mình lên trên đó không
hề thương tiếc.
Hành động của anh dũng mãnh tựa như tướng quân đang cưỡi ngựa chiến xông pha nơi trận mạc, thẳng tay tàn sát chẳng chút nhân nhượng. Cũng chả khác gì một ác ma đang hô mưa gọi gió, tàn bạo trút xuống nhân thế hết trận huyết lũ này đến trận huyết lũ khác, hung hăng nhấn chìm và tàn sát tất cả những nơi mà nó đi qua.
Chẳng biết qua bao lâu, cứ mỗi khi Thu Lê lịm người muốn ngất đi, Tuấn Hùng lại tự cắn tay mình nhỏ vào miệng cô một giọt huyết dịch. Cứ thế Thu Lê mê man chịu trận.
Cô cũng quên dần bản thân mình là ai, quên luôn nỗi đau, quên nỗi tuyệt vọng. Cô chính là một sợi lông vũ phiêu phiêu bay giữa trời đông tuyết lạnh. Chỉ một tiếng vút cao của Hắc Khổng Tước náo động trời mây, Thu Lê đột nhiên bị đánh thức.
Vật thể cứng rắn kia vẫn đang chăm chỉ ra vào nơi riêng tư của cô, mỗi lần anh chạy nước rút đều cảm nhận được cơn khoái cảm mãnh liệt dâng lên mà khó lòng khắc chế được bản thân, nên động tác càng thêm cuồng
dã.
Thu Lê hé mắt nhìn, cô đã không còn phân biệt được cảm giác lúc này của bản thân là đau lòng, tức giận hay là hưng phấn.
Cánh tay mảnh khảnh khẽ cử động, chạm lên gương mặt tăm tối của người đàn ông. Khoé môi nhếch lên nhẹ cười.
Tuấn Hùng đỏ mắt, càng thêm quấn quýt với cơ thể yêu kiều của Thu Lê, nỗi khao khát cô lại càng thêm mãnh liệt, càng hận không thể cất giấu cô cho riêng mình, để cô mãi mãi chỉ thuộc về riêng mình anh mà thôi.
Tuấn Hùng ghì chặt lấy Thu Lê. Miệng bật ra tiếng thổn thức, ngậm lấy đôi môi cô quyến luyến khó rời. Dục vọng đạt đến đỉnh của cao trào, anh khàn giọng lại chợt có chút bất an gọi: "Thu Lê, vợ của anh..."
“Anh, thật có lỗi..” m thanh này tựa như tiếng bi ai của tiên cả mê hoặc lòng người, lại tựa như ma quỷ quyến rũ kẻ phàm trần rơi vào bẫy.
Chỉ là, lúc này Thu Lê đã thực sự nhắm mắt. Tuấn Hùng chậm rãi ngừng lại, ôm lấy cơ thể mảnh mai, hơi thở mỏng manh trong tay, đầu óc lơ mơ của anh mới hoảng hốt bừng tỉnh.
Hồn thể rung lên không ổn định, gương mặt cứng ngắc, trơ mắt nhìn cô.
Hậu điện Thập Luân Vương, căn phòng lập loè ánh sáng xanh, người phụ nữ của anh nằm giữa chiếc giường lụa đen, tóc xõa tung, mắt nhắm
nghiền. Trên cơ thể trắng nõn hiện rõ từng dấu răng, thậm chí chi chít cả vết bầm cùng trầy xước.
Thảm hại vô cùng.
Rốt cuộc anh vừa làm ra chuyện gì vậy?
Càng ngày càng dễ mất khống chế...
Liệu có khi nào anh hại chít cô luôn không?
Nghĩ vậy, Tuấn Hùng bỗng hoảng loạn, nhưng ngay khi anh vừa muốn thu tay, một xúc cảm phẫn nộ khó hiểu từ đâu lại bùng phát, bàn tay kia liền phũ phàng vung mạnh.
Thu Lê bị tát liền tỉnh. Cô nhấc mí mắt nặng trĩu lên nhìn gương mặt dữ tợn trước mặt. Cơn đau đớn từ khắp cơ thể như sóng thần đổ xô vào đại não làm bật ra một tiếng kêu khẽ.
Khóe mắt uất ức không ngừng trào ra dòng lệ nóng hổi.
Cô không hiểu, thực sự không hiểu, có lẽ vì Tuấn Hùng hiện giờ không còn là con người, quỷ hồn thì lấy đâu ra tình cảm, sao có thể biết thương xót cho cô?
Sẽ không vì cô đau mà bị luống cuống như trước.
Nhìn những giọt nước mắt của Thu Lê không ngừng tuôn ra, Tuấn Hùng
cảm thấy rất đau lòng, nhưng ngọn lửa phẫn nộ đang bùng phát trong anh lại làm cho sự ướt át bị thương này bốc hơi sạch sẽ. Cô dám cả gan không để tâm đến lời căn dặn của anh, dám thân cận với Quang Thẩm, anh không gi.ế.t chít cô là còn nhẹ, chứ nói gì đến chuyện tha thứ.
Chuyện này rõ ràng chứng tỏ cô đã thay lòng, không chỉ yêu một mình
Khí đen tụ tập về đây mỗi lúc một nhiều tựa như đang muốn hòa lẫn mọi thứ vào cùng với bóng tối bất tận không lối thoát.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất