Dứt lời, Thu Lê cầm một cái mặt nạ hồ ly có hoa văn trắng đỏ đeo lên mặt, rồi quay đầu làm dáng với Quang Thẩm.
Lời nói của cô khiến cho đáy lòng đang chơi vơi của người đàn ông chợt ấm áp, anh khẽ cười gật đầu nói: “Đúng vậy, coi như mua một lời chúc phúc cũng rất tốt.”
Thu Lê tháo mặt nạ xuống, cười sáng lạn: “Bác sĩ tâm lý à! Em đang ngỡ chúng ta vừa mới tráo đổi vị trí cho nhau. Anh có tâm sự gì sao?”
Sắc mặt Quang Thẩm bỗng dưng cứng ngắc, trong lòng anh đang ngập tràn một loại cảm giác rất quái dị. Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Ánh mắt nhìn Thu Lê càng thêm sâu.
Dường như Thu Lê không cảm giác được điểm khác lạ, cô trả mặt lạ về chỗ cũ rồi thong thả bước tiếp cuộc hành trình, vừa xoay lưng, khoé môi cũng cong lên đầy ẩn ý.
Đột nhiên cô dừng lại, lấy ra chiếc mũ lưỡi trai màu đen trong balo nhỏ đưa cho Quang thẩm. Anh cau mày, nhưng cũng nhanh chóng nhận lấy đội lên đầu.
Hai người, hai chiếc mũ giống nhau. Nhìn thế nào cũng có cảm giác có đôi có cặp, cùng hội cùng thuyền. Người đàn ông nhếch miệng sung sướng cười.
“Anh có thấy ánh mắt các cô, dì, các chị nhìn anh không? Giống như con sói đói, hận không thể bắt anh lại hung hăng mà chà đạp một phen ấy” Thu Lê buông một câu nói tựa như gáo nước lạnh tạt vào suy nghĩ hồ hời của Quang Thẩm rồi mới xoay người đi tiếp.
Tiếng cười khúc khích còn vọng lại.
Quang Thẩm yêu chiều, lắc nhẹ đầu, vội bước chân bám theo.
“Nếu như Tuấn Hùng thực sự trở lại... bằng xương bằng thịt, em... em nghĩ như thế nào?” Ngữ điệu của anh không giấu nổi nỗi thấp thỏm.
Cô dừng bước, đầu không quay lại, đôi vai gầy khẽ run, lát sau mới đáp.
“Trên thế giới này có rất nhiều điều huyền bí ngoài tầm nhận thức của em, Hùng trở về, đương nhiên em sẽ vui rồi. Chỉ là...” Thu Lê ngập ngừng, chậm chạp xoay người nhìn vào mắt Quang Thẩm: “Hồn thể từng bị luyện hóa, một khi ác niệm tiêu trừ, hồn phi phách tán... chẳng có kiếp sau. Nếu muốn tồn tại chỉ có thể không ngừng hấp thụ oán niệm tạo ra hồn thể rắn chắc, duy nhất một đời một kiếp.”
“Những chuyện em có thể làm chỉ là tự huyễn hoặc chính mình, rằng anh ấy chỉ là một linh hồn bình thường, vô hại cần được che chở, em sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ Tuấn Hùng, dù cho chỉ có một kiếp này.”
Quang Thẩm nhất thời rơi vào trầm tư. không biết là nên cảm thấy buồn hay là vui.
vê?"
Được một người phụ nữ như Thu Lê yêu quả là vinh hạnh.
Thu Lê tiếp tục: “Tuấn Hùng là anh trai anh, anh nghĩ sao nếu anh ấy trở
“Chứng tỏ anh ấy rất yêu em, em chính là chấp niệm mãi mãi không thể tiêu trừ!” Quang Thẩm bước gần lại trước mặt Thu Lê, nói xong, đột nhiên cười lớn khiến cô ngây người khó hiểu.
Thái độ này ý là sao?
Quang Thẩm cúi người, ngập ngừng giây lát, cuối cùng, chỉ có thể bất đắc dĩ búng một cái vào trán cô: “Em đó! Bộ dạng này chẳng khác gì con ngốc, đi thôi!”
Thu Lê mặc anh kéo đi. Đầu óc cô vẫn còn đang dừng lại ở khoảnh khắc vừa rồi, đó chính là ánh mắt kia cùng với Tuấn Hùng chẳng hề tách biệt. Dẫu trong lòng Thu Lê vẫn nghĩ tới đáp án rằng họ là anh em song sinh, nhưng loại cảm giác này thật khó có thể lý giải.
Gương mặt xinh đẹp hơi cau có. Chuyện về hành tung thoắt hiện thoắt ẩn của Tuấn Hùng cô hoàn toàn không hiểu, nhưng cô vẫn luôn tin rằng anh chưa từng rời xa mình. Nghĩ vậy, Thu Lê đưa ánh mắt nhìn vào cổ tay đang được Quang Thẩm giữ lấy, sau đó nhìn tấm lưng to lớn của anh.
Cô phát hiện, dáng dấp của người đàn ông này rất đẹp trai, vô luận là ở góc độ nào cũng đều giống y hệt Tuấn Hùng. Tư thái thong dong, ổn trọng, điền tĩnh, sâu sắc, đó chính là loại khí thế của một bậc vương giả nằm trong tay binh quyền uy vũ, bá khí càn quét bốn phương tám hướng.
Thu Lê nhếch miệng cười.
Tròng mắt lại chợt đảo nhìn ra xung quanh... Cô đang miên man nghĩ gì vậy chứ?
Nếu như Tuấn Hùng thấy cảnh này, có phải chuyện giống như đêm trước đó sẽ lặp lại?
Thu Lê chột dạ, giật tay giấy ra thu về. Tia nắng hanh chiếu xuống làm gò má cô đỏ bừng, miệng ấp úng: “Tay em ra mồ hôi!”
Quang Thẩm không nói, chỉ gật nhẹ đầu. Hai người cùng nhau đi nhanh về phía đỉnh núi, những cơn gió mát lạnh thổi tới, lay động cả tầng mây trắng mỏng xung quanh. Khung cảnh ảo diệu như chốn thần tiên. Một nơi thờ cúng đặt ở chốn này, quả thực vô cùng ảo diệu.
Môi cô gợi lên một nụ cười, tự tưởng tượng rằng bản thân là đang cùng Tuấn Hùng ngao du thưởng ngoạn.
Đúng vậy! Cô chính là đang bất chấp luận thường.
Rốt cuộc mặc cho Thu Lê tự huyễn hoặc, Quang Thẩm vẫn cứ điềm
nhiên đi bên cạnh. Chẳng bao lâu bọn họ đã tới được đỉnh núi. Nơi này quả nhiên đã tụ tập rất nhiều khách du lịch leo núi từ sáng sớm.
Giữa trưa, ánh nắng tươi sáng, gió lồng lộng thổi bay mọi u ám, thật là thoải mái!
Thu Lê quên luôn cả mệt nhọc, hét lớn rồi sảng khoái nhìn Quang Thẩm đang trầm lặng đút hai tay vào túi quần đứng ngay sau lưng.
“Em có vẻ rất vui?”
Thu Lê cười hớn hở, gật gật đầu.
Nhiệt độ cách một mái vòm mà khác nhau quá lớn. Thu Lê còn chưa kịp thích ứng với cái lạnh đột ngột thì một cơn choáng váng bỗng ập tới, cô lảo đảo mất thăng bằng ngã nhào rơi vào một vòng tay không chút nhiệt độ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất