Thu Lê liếc mắt nhìn sang gương mặt tràn ngập ý cười của Quang Thẩm, cuối cùng, trước ánh mắt đầy chờ mong của Nguyên Khang đành nhẹ gật đâu. 

Cậu nhóc sung sướng reo lên, sau đó hứng khởi ăn ngon lành. 

Bữa tối nhanh chóng kết thúc, vệ sinh cá nhân xong, cậu nhóc Nguyên Khang đã chễm chệ ngồi trên giường, còn chu đáo phân công Thu Lê năm bên trái, Quang Thẩm nằm bên phải rồi tự mình cầm lấy bàn tay của hai người đặt lên trên bụng của chính mình. 

Quang Thẩm chẳng khác gì ông bố chuyên nghiệp, không chỉ ăn ý phối hợp còn biết cách kể chuyện dỗ cho nhóc con say sưa ngủ. 

Nhìn một loạt hành động của hai người, Thu Lê âm thầm rơi lệ. Cô hiểu mong muốn có một gia đình trọn vẹn của Nguyên Khang, chỉ là... Chuyện này là không thể. 

Sáng sớm hôm sau, chia tay dì hai và Nguyên Khang, bọn họ liền bắt đầu hành trình tiến về phía núi thần với hai tâm trạng hoàn toàn trái ngược. 

Thu Lê muốn thử một lần cầu xin Diêm Vương mở lòng từ bi, cho cô có cơ hội được giúp Tuấn Hùng tiêu trừ oán niệm, linh hồn sớm ngày được giải thoát khỏi những đau khổ hành hạ. 

Quang Thẩm ngược lại, nếu thực sự linh nghiệm, anh muốn thông qua thần điện liên hệ với người của Thập Điện Chuyển Luân Vương. Phần cơ thể phàm nhân vô dụng này chẳng thể làm được bất cứ chuyện gì khiến tâm trạng của anh rõ ràng rất bất an. 

Đường lên núi gập ghềnh cheo leo, cứ cách một quãng khoảng năm 

kilomet lại có một trạm dừng chân rộng rãi, đầy đủ nhà cửa hàng quán phục vụ chu đáo cho du khách. Nơi đây quả nhiên là vô cùng náo nhiệt giống như lời dì hai đã nói. Khách du lịch giải trí, du lịch tâm linh hết tốp này đến tốp khác nối tiếp nhau đi không ngừng nghỉ. 

Thu Lê gạt đi mồ hôi trên trán, lôi kéo Quang Thẩm bám sát theo đoàn người, chốc chốc lại ngó đông nhìn tây, rất háo hức muốn nhanh đến đích. Người đàn ông đi bên cạnh lại giống như một vệ sĩ tận tâm, chỉ cần nhận thấy có một sự va quệt nhẹ cũng sẽ được anh nhanh chóng phản xạ, kịp thời mà kéo cô ra bảo vệ như báu vật trong lòng. 

Ngặt nỗi đường đi thì đông, sự va chạm là không thể thiếu. Chính vì thế mà toàn bộ hành trình người đàn ông ấy đều cau có hậm hực như đang đi đòi nợ. 

Thấy anh thể hiện thái độ ghét bỏ một cách thái quá, Thu Lê bĩu môi, dứt khoát bước nhanh chân, tránh khỏi sự bao bọc gây chú ý của anh. Còn cố tình không dẫn người theo, chính mình chạy đến phía trước đi dạo một chút mấy sạp hàng tại chỗ dừng chân. 

Vì lo lắng đến sự an toàn của cô, Quang Thẩm chỉ có thể mặt dày chịu đựng cái nhìn chán ghét mà bước nhanh lút cút bám theo sau. 

“Bà chủ, cái này bao nhiêu tiền?” Lúc Quang Thẩm đi đến nơi, liền thấy Thu Lê đang ngồi xổm trước một cái sạp hàng đồ trang sức thủ công của người dân tộc. Cô đang cầm một cái nhẫn bằng bạc đeo vào ngón tay 

cái. 

“Ba trăm nghìn.” Bà già dân tộc đáp lại. 

“Sao đắt vậy?” Thu Lên bĩu môi nói. 

“Đắt gì mà đắt, cái này không phải mạ bạc, nó là bạc nguyên chất đấy! Không những thế còn được trì chú tại thần điện, có thể bảo hộ người đeo tránh tà ma, sống lâu trăm tuổi.” 

Thu Lê bật cười khoái trá: “Vì lời quảng cáo của bà cháu muốn mua thêm một cái nữa. Hai cái ba trăm nghìn, bán đi, cháu sẽ lấy.” 

Bà già dửng dưng: “Ba trăm nghìn hai chiếc, bị lỗ!” 

“Ba trăm hai mươi, giá cuối cùng, cháu mua một cặp.” Thu Lê đứng dây. 

“Trời đất, cô gái, sao cháu mặc cả chắc vậy, một trăm rưỡi một cái, bà không bán được, đâu có lãi gấp đôi như thế.” 

“Thế bà có bán không ạ, loại hàng này ở đây rất nhiều mà.” Nói xong, Thu Lê toan xoay người sang sạp hàng bên cạnh. 

Bà già bán hàng thấy vậy vội giữ lại: “Bán, nể tình bộ dáng cháu xinh đẹp, bán mở hàng cho cháu một cặp vậy.” 

Như sợ Thu Lê đổi ý, bà già đó rất nhanh hoàn thành giao dịch. Thu Lê thì lại giống như lấy được bảo bối cười khanh khách nói với bà ta tiếng cảm ơn, cầm nhẫn chuẩn bị đi. 

Bà già bán hàng kia lại cười hỏi thêm: “Bà còn rất nhiều món đồ trang sức loại này, cháu muốn xem thêm hoa tai, lắc tay hoặc cái khác hay không? Cháu nhìn mấy đôi hoa tai này, chúng cũng là món đồ được trì chú tại thần điện đấy.” 

Bởi vì không thích mấy cái hoa tai kiểu dáng đơn điệu cổ lỗ này, Thu Lê liền lắc đầu từ chối: “Không cần, cảm ơn bà, cháu lấy hai cái nhẫn này thôi.” 

Nói xong, cô quay lại phía Quang Thẩm, kéo bàn tay anh đeo cái nhẫn bạc khắc hoa văn độc đáo vào ngón cái. Miệng tấm tắc thán phục. 

Quang Thẩm nhướng mày thích thú. Cho dù anh ghét bỏ chiếc nhẫn bị bà già bán hàng chào mời sai sự thật, nhưng vì là món đồ đầu tiên được Thu Lê tặng nên trân trọng ngắm nhìn một lúc rất lâu. Miệng cong lên cười chẳng khác gì đứa trẻ, mắt lấp lánh sáng tràn trề hạnh phúc. 

“Đừng có làm mất, đây chính là được trì chú tại thần điện, các vị Thập Điện Diêm Vương sẽ phù hộ anh bình an, sống lâu trăm tuổi.” 

eyJpdiI6IkxIYVFwWTZOSmVUSGVJZXlWd25VV2c9PSIsInZhbHVlIjoiR29LN0JRUEd6NFNERFNVT3VCOFU2NFlsclwvdHhEdjU0MlRHZDB0U3RUYXNHVzlKSDFUQTVoSWszU3pVTlhvU25vZGNrQkZKanlRNW1RM0k4M3hxbXhlNGE3RGVTMnFzbG80YnE1UE5QaUNjTWRVaHNSNjZoZW15NGhhYzdBbEtNRVNLejZSVFRTXC84ZGY0WGt0a1dZWWRnaTBXdTI5Y1JRSkkyVGhEamN0ZzBaUnlZSU1DZjAwN3ZRUk4rbWxDbWNCQUpnMTJ0VDNlVzZEeFpDNUhkYWF5SmdEWXg5VjdXb005ZCticHExVGNDSjQ4MlZKNXZXVzFnNk9xSERwY3NTIiwibWFjIjoiY2UwOWY4NmNhZTUxZTkyOTRlMWUyMGU3MGJjN2NhODBhNzcwOTcwZWZlNWVlZTY3YTIwMTQxZDgxZDg5ZDMwMyJ9
eyJpdiI6Ijl2ejB4MkpmT3pFdm1OQ2JcL1pqMHRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRWVk5uRDlWdmdQVnNzMHVkNVJza2xZYytOemJac2Y1bnZKMU1NUlR2eXlPZW9qTmY2R1BuVFpWaUowMHJHdFVrbmdqZ0U1MGJGb0xxbVUzbnRiVEVnPT0iLCJtYWMiOiI0YzcyNzA4ZGZjZjUzZTBjNmI0MTQ5NzIyZTcyYWM5MTEyMGJkNjQ0Y2NkZDYzZjhiNjYwYjcxMmEyODVmZmNmIn0=

“Tin chứ, sao lại không tin?” Thu Lê thong thả đi đến sạp hàng khác ngắm nghía mấy cái mặt nạ thủ công nhẹ giọng nói tiếp: “Chỉ cần nó có ý nghĩa tốt lành, em liền tin. Cho dù ảo tưởng, thì ít nhất cũng là một lời chúc phúc, có phải hay không?”

Ads
';
Advertisement