Quang Thẩm nhìn cậu nhóc, nhưng trước ánh mắt chờ mong kia lại dửng dưng từ chối trả lời. 

Nguyên Khang há mồm ngạc nhiên, bộ dáng như ông cụ non lập tức biến mất. Cậu nhóc trượt xuống ghế chạy sang chỗ đối diện, rướn người chọc ngón tay nhỏ mềm vào gò má của người đàn ông, giọng nghiêm túc: Cháu đang hỏi chủ đấy! Chú không nghĩ là trước tiên thì cần phải lấy lòng cháu à?” 

Đột nhiên Quang Thẩm vươn tay ra, ôm cậu nhóc đặt ngồi lên trên đùi 

 

mình, chăm chú nhìn vào tròng mắt trong veo ấy, nói khẽ chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Con nói xem ta có cần phải lấy lòng con trai của chính mình hay không?” 

Nguyên Khang híp mắt cười giòn: “Cha!” 

Từ đầu ngón tay cậu nhóc tràn ra một tia khói đen như có sinh mệnh, nó nhanh chóng bay tới chóp mũi của người đàn ông rồi biến mất. Vài giây sau, Nguyên Khang liền kinh ngạc lắp bắp: “Cha, đúng là người, nhưng tại... tại 

sao.. 

Quang Thẩm khép mắt, che giấu đi vô vàn tâm sự khó nói thành lời. Một lớn một nhỏ im lặng, cậu nhóc nép mình vào cha, cau mày nghĩ ngợi. Hồi lâu sau ngước mắt nhìn lên, nói y như người đàn ông đã trưởng thành: “Hiện tại cha chưa khống chế được thế cục?” 

“Ừ, sức mạnh của con đừng nên để lộ ra ngoài. Có lẽ Tuấn Hùng cũng chưa biết cha thực sự là ai. Để an toàn cho cả con và mẹ, tạm thời con vẫn nên ở đây thêm một khoảng thời gian nữa.” Quang Thẩm thủ thỉ. 

Địa thế nơi này dương khí tràn trề, ngôi nhà của dì hai lại ở vị trí chính tâm, đối với Nguyên Khang tạm thời lợi nhiều hơn hại. 

“Vâng!” Cậu nhóc gật đầu, ôm lấy Quang Thẩm lưu luyến chẳng muốn buông tay. 

Khi Thu Lê bước tới, nhìn cảnh tượng hòa hợp trước mặt mà mắt nhoè đi, nhớ tới Tuấn Hùng lòng cô bỗng quặn thắt. Cặp mắt đang nhắm nghiền của người đàn ông chợt mở ra, sâu trong ánh mắt anh Thu Lê cảm giác như cả linh hồn cũng bị anh nhìn thấu. Cô gượng cười chỉ vào Nguyên Khang đang thiêm thiếp ngủ: “Anh gọi thằng bé dậy đi, em pha xong nước tắm rồi.” 

“Em tắm trước đi, để anh ôm con ngủ một lát!” Quang Thẩm mỉm cười dịu dàng nhìn thiên thần nhỏ trong lòng. Tình cảm kia không phải là giả, sự đau xót nhường này có lẽ ngoài máu mủ tình thân ra không thể có được. 

Thu Lê ngập ngừng, cuối cùng xoay người bước đi. Dòng nước mắt nóng hồi cứ thế tí tách rơi, cô đã từng nghĩ, nếu Tuấn Hùng gặp con sẽ như thế nào, phải chăng chính là như thế này... 

Bước chân cô dừng lại, qua khung cửa kính nhìn ra khoảng không nhá nhem tối, gió núi mát lạnh lùa qua tán lá vang lên âm thanh xào xạc, tiếng chim ríu rít bay về tổ, âm thanh của khách du lịch, của loa phát thanh thị 

trấn... tất cả đều ám chỉ thông điệp, cuộc sống luôn không ngừng vận động. 

Chỉ có cô, và người đàn ông của cô là mãi ở hai thế giới song song, cách nhau một lần ranh giới thật mỏng manh mà cũng khó lòng bước qua nổi. 

“Nghĩ gì mà trầm tư vậy?Dì hai đứng bên cạnh cô từ lúc nào, vòng tay ôm lấy bờ vai mảnh khảnh nhẹ vỗ về. 

Thu Lê thở dài, ghé đầu tựa vào vai bà ấy, khẽ trả lời: “Con cảm thấy tương lai thật mờ mịt!” 

“Những người giống như dì, không màng nhân duyên, nếu nói về nhân tình thế thái lại bị cho là lý sự.” Bà ấy đưa tay chỉ vào một áng mây đỏ rực nơi chân trời, nói tiếp: “Thiên cơ bất khả lộ, mong rằng con luôn vững vàng, hạnh phúc cách không xa. 

“Dì, Nguyên Khang có phiền dì nhiều lắm không?” 

“Nói gì vậy? Cha mẹ con có ơn với dì, hơn nữa thằng bé và dì chính là hữu duyên.” 

“Vâng ạ!” Thu Lê ngước mắt nhìn người phụ nữ, cảm động rơi lệ. “Con bé này, khách sáo vậy hả! Dì chuẩn bị bữa tối, con xuống ngay nhé!” 

66 

Dì hai không lấy chồng, nên trên bàn ăn cũng chỉ có bốn người. Tuy nhiên không khí lại rất rôm rả, bà ấy đang nhiệt tình giới thiệu: Mấy món này do dì tự làm, đều là đặc sản địa phương, chẳng biết hai đứa ăn có hợp hay không, nhưng mấy vị khách du lịch đều nói ăn rất ngon. Còn đây là mua bên ngoài, nếu hai đứa cảm thấy món nào không hợp, cứ nói nhé, bữa sau dì sẽ đổi.” 

Thu Lê bật cười: “Nhất định ngon, hương thơm bay lên làm con khó nhịn lắm rồi.” 

“Đúng rồi, tụi con sẽ ăn sạch sẽ.Quang Thẩm gật gù, nhận miếng thịt 

viên nướng Nguyên Khang vừa gặp sang tấm tắc khen. 

“Đều là món ăn bổ huyết, khí sắc của con không tốt, nên tiết chế kẻo ảnh hưởng sức khoẻ!” 

Bà ấy vừa dứt lời, sắc mặt Thu Lê lập tức đỏ lên, cô liếc mắt nhìn Quang Thẩm, muốn giải thích một chút nhưng rồi lại thôi. 

“Con biết rồi!” Người đàn ông phối hợp lên tiếng đáp ứng, Thu Lê càng nghẹn họng. 

“Nguyên Khang cũng lớn rồi, cũng đã biết trông em! Nhỉ!” Dì hai quay sang Nguyên Khang nháy mắt. 

“Vâng ạ, con thích có em gái cả em trai nữa!” 

Quang Thẩm dịu dàng cười xoa đầu cậu nhóc, anh gặp thêm đồ ăn cho Thu Lê còn giục: “Em ăn đi, cần phải chuẩn bị một sức khỏe tốt!” 

Thu Lê thầm kêu khổ trong lòng, dù gì mối quan hệ của cô và Quang Thẩm nếu không nói ra sẽ rất dễ khiến người khác hiểu nhầm. Nhưng biết phải giải thích ra sao? 

Ngược lại, Quang Thẩm lại thấy rất vừa lòng, đặc biệt là câu nói của Nguyên Khang, cần phải có thêm cả trai lẫn gái... 

Sắc mặt của anh lập tức ôn hòa hơn không ít, ăn rất nhiều, còn nhiệt tình kể vô số chuyện thú vị, thiện cảm của mọi người dành cho anh càng lúc càng cao, gần như đã xoá đi mọi khoảng cách chủ và khách. 

“Dì hai, gần đây có chỗ nào đẹp không?” Thu Lê hỏi muốn phá bỏ bầu không khí kia. 

“Ở đây có rất nhiều địa điểm đẹp! Đi về hướng Đông sẽ thấy cảnh biển mù sương, ngay gần đây thôi, phong cảnh ở đó được ca ngợi là đẹp nhất, sương trên biển nhìn như chốn bồng lai tiên cảnh, đi về hướng Tây là núi thần, có đền thờ mười vị vương của địa ngục. Dì nghe nói cầu nguyện ở đó rất linh thiêng, ai phạm tội ác tày đình nếu biết sám hối sẽ được ban phước 

cho cơ hội tự sửa chữa sai lầm. Du khách đến thị trấn này mười người thì phải có chín người đến đó. Nếu hai đứa muốn đi có thể chờ ngày mai hãng đi, hôm nay đã muộn rồi. Từ đây đến đỉnh núi thần, cả đi cả về cũng phải một ngày.” 

“A, hôm nay trên phố con thấy mọi người nói ngày mai có mưa sao băng đấy!” Nguyên Khang hưng phấn nói. 

 

“Mưa sao băng?” Dì hai nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Bà không có nghe thấy ai nói đến, nếu có thì trên núi sẽ ngắm được toàn cảnh!” 

eyJpdiI6IkpxZXJ4czZ1aTFxaGtFWmJtXC9vOVR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijh6UmF0TGdKMFwvUEdrTTZPOVRxR2F2TFpHdVN5NU5RXC9wcVlNNXVPMEdDa1RRTWh2bEpLXC9rNUhsdVpwVkRUejNOMmlwZG16ME5sbzBReGc4WE5sUjJWNTEwbk5YdEUwYll1TzRZa1BMazJaMGV4NXRBSVlSWWF6b1B1cUhKUHZnR0UwZUsramRrUWpvV1NxVGIramgwTlJJNG5meG02VHhoWHRjZmlISFRyZz0iLCJtYWMiOiJlNWUzYzMxMTM0NGU5ZmJhYzlmMjBlNjVhNGY2M2RkNGJlNWFkYTg5NjM1OWIwM2I0MzAwYTcwY2ZiYTI0OGM3In0=
eyJpdiI6IkhESm1zZEZ0WFlYMUJrSFpwSE45dHc9PSIsInZhbHVlIjoiSmtkd0k1cmd1a0ZcLzhrcEF1TDlkTWs0NHZmU0ZwQWh1XC9cLzlYcUhnNU5vcGJDdFVkUWQ0MEc5MEUxTlZjTmZ0SHpzZ3BTMjZIdlp6ZkU4N1FERDdkVkpadDZ1TlFHNnhaeTVwT1BReFNXSkllZDlZbllqSVh4V1RLa21sUXZpWGtXeUIxa3ZxTFRneWJ5QlBTbm92aVdFbFhNXC9OY0t0cFVUOHJ2Skc2b3gyZTJPYXF3emdZVjd5eithWjhIMDJOeWZBbmNVbngxTklnUGkzUmkzXC9GWm0rSTlJMDlcL1JDbFwvYjJYaVwvUlF2VEdCRjdhUjRBWXpaYzhhVUNvM0tkTU50R2RQZUZKNnhhMXg4Qk1ETVlHQXZmblNjNllFb0dHTGw3XC9mbFRkQkRSNlN5eEdJZnJWTUJWeVl3aGYwaDlnVHJVRWhTR0hnOHIwMHhDQjlMTnNtbXlIYjlUY1N2R2owM2NmYlgxTmtlbEVsbWI3djB1QXM4ZWpQOHVnMkFCbTlkZFhGN3d4Q3ZDRFM0TFlzMmFwVTFpNEV1WmJkcEtLUDk3b3cxY0pTWExxcz0iLCJtYWMiOiJhYjMxYzcyNDc4MDUyZmM3MGE4Y2VlNzFiZGFkNjMyZTdhN2JiN2FlMjExMmYxZGI3YjFkNWEwYmQ3M2U4YTM5In0=

 

Ads
';
Advertisement