Ong!  

             Mặt hồ đang phẳng lặng đột nhiên nổi lên gợn sóng, hình bóng thượng cổ ngưng đọng lại trong đôi mắt lạnh lùng của Thiên Đế rồi biến mất.  

             Trác Uyên đứng thẳng lưng, thở dài một hơi: “Hôm nay ngươi làm một con chó độc thân, không chấp nhận được người ta ra vào có đôi, đến cả duyên phận của đệ đệ mình cũng can thiệp, còn nói mình vô tình, như thế này rõ ràng là đố kị, đây không tính là tình sao? Cũng chỉ là mặt trái mà thôi, ha!”  

             “Ha ha, ngươi sai rồi, Thiên Đế tu Không Minh Đại Đạo, không để vật ngoài thân quanh quẩn trong lòng. Lão ta chỉ làm như những gì hắn muốn thôi, thiên tôn địa ti, hắn nghĩ lão ta và đệ đệ nên cùng nhau quản lý Thiên Đạo, phàm là những thứ cản trở lão ta thì sẽ bị coi như chướng ngại vật mà tiêu diệt, không có ngoại lệ.”  

             Lão già kia nhếch miệng cười, tựa như khá quen thuộc với nội tình, nhẹ nhàng chạm vào mặt hồ một cái, một cảnh tượng khác hiện ra: “Chuyện phiếm một chút thôi, chúng ta tiếp tục xem đi nào.”  

             Trác Uyên gật đầu, hắn cúi người xuống nhìn lại, đã thấy mặt hồ đang phản chiếu một hình ảnh khác. Đó là một nơi quen thuộc, người mặc áo bào trắng kia phong ấn cửa sơn động Tình Nghĩa, còn hai người kia, một nam một nữ, chỉ là bầu không khí giữa bọn họ đã trở nên quá nặng nề.  

             Nam tử áo bào trắng nhìn nàng kia, ánh mắt lạnh băng, không có chút độ ấm nào, gằn giọng nói: “Từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa, ân đoạt nghĩa tuyệt, không gặp lại!”  

             “Vì sao?” bà ta giống như không hiểu được, đôi mắt chớp chớp.  

             Công tử mặc áo bào trắng cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Nếu ta muốn ngưng tụ thành Đế, thì ngươi chính là vật cản. Thiên Đạo vô tình, ta đoạn tuyệt rồi sẽ không còn bất kì quan hệ gì với ngươi nữa!”  

             “Ngươi nói không có là không có sao? Đừng quên, ta là chân tình ngươi biến thành, khắp thiên hạ này chỉ yêu một người, ta sẽ không cảm thấy được ư?”  

             “Đúng, ta biết bản lĩnh của ngươi, cho nên mới cố ý đến đây, để trực tiếp nói lời kết thúc với ngươi.”  

             Nam tử áo bào trắng không liếc bà ta lấy một cái, sâu trong ánh mắt khiếp sợ của nữ nhân kia, cơ thể của nam tử rung mạnh, một luồng ánh sáng bảy màu lập tức toát ra khỏi cơ thể.  

             Trác Uyên vừa thấy đã giật mình kêu to: “Chưa hình thành Đế cảnh đại đạo?”  

             Nhưng lão ta còn chưa dứt lời, một tiếng động va chạm vang lên, từ luồng sáng năm màu kia vang lên tiếng nổ tung. Ngay sau đó, ánh sáng mờ mờ tiêu tán, trở nên ảm đạm không có tinh thần, chỉ còn lại một làn sương mỏng mông lung, rơi lại vào cơ thể người kia.  

             Phụt!  

             Nam nhân áo bào trắng phun ra một ngụm máu màu đỏ sậm, sắc mặt lão ta tái nhợt, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm không có ánh sáng, thậm chí sức sống toàn thân lão ta cũng đã tiêu tán không còn một chút gì, giống như một cái xác không hồn vậy. Lão ta không thèm nhìn nàng kia một cái, giống như sẽ lãng phí thời gian vậy, xoay người rời đi ngay. Mà mỗi bước lão ta đi, trên người lão ta cũng toát ra luồng hơi thở tĩnh mịch khó mà gọi tên, khuếch tán ra phạm vi xung quanh. Chỉ trong một nháy mắt, cả một rừng cây xanh tươi trong nháy mắt đã mất đi sự sống, trên mặt đất đầy những xác chết, cây cỏ héo khô, chim chóc côn trùng đều biến thành những cái xác khô quắt.  

             Thế này… không khỏi quá đáng giận!  

             Không để ý đến những điều ấy, trong mắt bà ta hàm chứa ánh nước dịu dàng, bà ta bình tĩnh nhìn chằm chằm, không ngừng run rẩy.  

             “Ngươi thật là ác độc!”  

             Một giọt nước mắt chảy xuống, bà ta nắm chặt hai tay, cắn chặt răng: “Thậm chí là cả tình căn của mình mà cũng chặt đứt, còn đoạn tuyệt với cả ta. Không phải ngươi nói đây là điều kiện để ngưng tụ thành Đế sao? Chặt đứt tình căn, ngươi là người không còn đầy đủ, sao có thể ngưng tụ Đế cảnh đại đạo được?”  

             Nam tử mặc áo bào trắng không nói gì, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng, kéo lê cơ thể mệt mỏi đi thẳng một đường rời khỏi nơi ấy, hoàn toàn không quay đầu lại nhìn bà ta một lần…  

             Nhìn hình ảnh này, không hiểu sao trong nội tâm Trác Uyên lại có chút bi thương, nhưng hắn lại thấy kì lạ, không khỏi nhìn về phía Lão già kia hỏi: “Tiền bối, tình căn này là thứ gì? Vì sao khi chặt đứt nó thì không ngưng tụ được đại đạo nữa?”  

             “Tình căn, chính là căn nguyên của mỗi người, trời sinh họ đã có sẵn.”  

             Lão già kia vuốt nhẹ bộ râu dài, vẻ mặt buồn khó hiểu: “Người có tam cương, trung hiếu kính, ngũ thường, nhân lễ nghĩa trí tín, đây chính là những phép tắc xử sự cơ bản của loài người. Nhân loại tu đạo, càng coi đó là gốc rễ để tu luyện và ngộ đạo, cũng là khởi nguồn của Nhân Đạo, được gọi là Nhân Đạo chính đồ. Chỉ là… những thứ này cũng không phải điều quan trọng nhất, ngoài ra người còn có một chữ tình, đó chính là tình căn, đây là điều mà những chủng loại tu giả khác, hoặc linh thú không có. Bất kể là thiện hay ác, tu giả loài người đều không chạy thoát được chữ tình, mặc dù là tu giả ma đạo, cũng là đi theo tìm hiểu những oán hận đố kị kia, chính là một mặt trái của chữ tình. Mà Thiên Đế đã loại bỏ hết tất cả mọi vật ngoài thân, bao gồm tình căn, nên mới được gọi là vô tình. Nếu như không có tình căn thì cũng không được gọi là vô tình!”  

             “Nhưng lão ta vừa chặt đứt tình căn, thì giống như nam tử không có cậu em phía dưới vậy, giống như bọn thái giám, không phải là một người nguyên vẹn, như vậy cũng không có khả năng ngưng tụ đại đạo. Dù sao thì đại đạo cũng yêu cầu tu sĩ phải đạt được lĩnh ngộ hoàn mỹ trên con đường tu đạo, bây giờ lão ta còn chẳng phải là một người nguyên vẹn thì sao có thể tái tạo được đại đạo hoàn mỹ? Nếu không thì Thiên Đế cũng đã sớm cắt nó đi để thành người vô tình rồi.”  

             Trác Uyên hiểu ra, gật đầu, trong lòng đã sáng tỏ. Hắn lại nhìn về phía bóng dáng cao ngạo trong mặt hồ, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng: “Xem ra lão ta tự giác biết rằng mình không thể dứt bỏ tình cảm này được, cho nên mới quyết tâm diệt cỏ tận gốc, chỉ vì không để Thiên Đế ra tay với cô nương này. Rõ ràng là tình cảm như thế, mới làm ra được chuyện vô tình đến vậy, rất vô tình nhưng cũng rất tình cảm. Ôi, tình cảnh này sao lại quen thuộc đến thế chứ? Khiến ta phải thương cảm, hình như trước đây ta đã gặp rồi?”  

             “Ồ, thật không, vậy chờ đến khi ngươi luân hồi thì hãy đặt hết ký ức của mình vào đây đi, lão phu từ từ xem, bàn tán giết thời gian cũng được, ha ha…”  

             Lão già kia phá lên cười, trêu chọc Trác Uyên.  

             Trác Uyên bất đắc dĩ trợn mắt một cái, từ chối cho ý kiến, tiếp tục để ý đến thượng cổ bí văn, nhưng trái tim trong lồng ngực hắn đập càng nhanh và loạn nhịp hơn, dường như bị hình ảnh cảm động lấy.  

             Nữ tử đưa mắt nhìn công tử áo bào trắng rời đi, dáng vẻ đau thương gần chết. Về tới sơn động, khuôn mặt bà ta cứng ngắc, trong mắt toàn là vẻ tuyệt vọng, liên tiếp mấy tháng chỉ ngơ ngác ngồi yên một chỗ, không nói câu gì.  

             Lúc này, một tiếng chim hót đã lâu không có đột nhiên vang lên từ bên ngoài, khiến trong mắt nàng kia có gợn sóng. bà ta đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy một con chim đang kêu rên với con chim khô quắt, héo rũ nằm trên mặt đất.  

             bà ta suy nghĩ, nhặt xác con chim lên, ngay lúc một luồng sáng màu đỏ nhạt hiện lên, con chim kia bỗng sống lại như có kì tích.  

             Kết quả là, hai con chim ríu rít vui đùa với nhau, vui sướng bay tới bay lui.  

             Nhìn toàn bộ điều này xong, bà ta như có được giác ngộ, quay về hang động bế quan. Một tháng sau, một luồng sáng màu đỏ nhạt từ trong sơn động toát ra bao phủ cả khung trời, trải rộng cả khu rừng quanh đó, có thể nói là một mảnh đến chết cũng nhiễm lên chút dịu dàng.  

             Giây lát sau, kì tích xảy ra, mảnh đất mấy tháng qua vốn là tử địa, bây giờ đã khôi phục lại sự sống, côn trùng và các loài chim kêu vang, bắt đầu vui sướng qua lại trong núi rừng.  

             Nàng kia chậm rãi đi ra khỏi cửa động, khí thế tăng mạnh, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn hình ảnh trước mặt, khóe mắt bà ta đột nhiên rơi xuống một giọt nước, đáp trên tay bà ta.  

             “Đây là lần cuối cùng ta rơi nước mắt vì ngươi, nếu sau này ta còn quản lý tình cảm trong thế gian. Tạm biệt. Hi vọng rằng tình căn của ngươi vẫn có cơ hội để cứu lại được!”  

             Dứt lời, bà ta vung tay lên, ném giọt lệ lên cao rồi biến mất.  

             Nhìn đến đây, trong mắt Trác Uyên chỉ còn lại vẻ thản nhiên: “Cô nương này chính là Tình Đế sao? Bà ta ở nơi đó, có phải đó chính là đàn tràng của bà ta, Tơ Tình động không?”  

             “Không sai, nam tử kia dùng chính tình cảm của mình để tạo ra sinh mệnh, trong lúc vô tình đã sáng lập Tình Đế. Nhưng Tình Đế sinh ra vì tình cảm của  chúng sinh trong thiên hạ, khi nàng thành Đế, đã buông bỏ tình cảm nam nữ rồi. Chỉ là lúc này, nàng không cần…”  

             Lão già nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vốn dĩ giọt nước mắt chân tình kia có thể giúp nam nhân ấy đúc lại tình căn, đáng tiếc…”  

             Trác Uyên rùng mình, nhìn lại vào mặt hồ, thấy giọt lệ kia bay lên không, chỉ nháy mắt sau đã chạm xuống một sân viện rộng rãi, sau đó “đinh” một tiếng, rơi vào một hầm ngầm.  

             Mà nơi ấy có một nam tử quen thuộc đang ngồi, chính là nam tử mặc áo bào trắng trong câu chuyện kia. Chỉ là vào lúc này, toàn thân lão ta từ trên xuống dưới có vẻ kì lạ, từng luồng hắc khí ồ ồ ứa ra, khuôn mặt âm u đáng sợ, toàn thân từ trên xuống dưới đều là tĩnh mịch khí.  

             Nam nhân hoàn toàn không ý thức được rằng bây giờ mình đang trong tình cảnh nguy hiểm, giọt lệ “vèo” một tiếng bay về phía lão ta, dường như muốn dùng chí tình ấy để khôi phục tình căn của lão ta.  

             Thế nhưng, nó còn chưa làm được gì, thì một tiếng “ong” vang lên, một luồng hắc khí bay tới, toàn bộ giọt lệ bị đánh tan ra, hóa thành một mảng sương mù dày đặc màu hồng, hòa vào trong gió, nhẹ nhàng tản ra.  

             “Đó là thứ gì?”  

             Thiên Đế vừa lúc đi tới trước cửa hầm ngầm, nhìn mảng sương mù màu hồng dày đặc trước mặt, chúng dần dần bay lên trời cao, trong mắt Thiên Đế lóe lên vẻ khó hiểu, sau đó lão ta nhìn về phía hầm ngầm, lẩm bẩm nói: “Đệ đệ kia của ta đã bế quan mấy tháng rồi, ngược lại nữ nhân kia lại chính là vị Đế cuối cùng. Điều này đúng là quá nhục nhã. Kiếm Tâm, ngươi vào xem xem mấy tháng nay lão ta bế quan làm gì?”  

             “Vâng!”  

             Kiếm Tâm gật đầu, sải bước tới trước cửa hầm, đưa tay đẩy một cái. “Đùng” một tiếng, toàn bộ cánh cửa bị một lực lớn đẩy ra, thế nhưng hắn còn chưa đẩy ra được hết, lúc đang đẩy, hắc khí bên trong đã giống như ong vàng, mạnh mẽ đâm về phía lão ta.  

             Kiếm Đế kinh hãi, vội vàng vung tay lên, hai luồng kiếm quang sắc bén đột ngột bắn ra. Thế nhưng khi kiếm quang tiếp xúc với luồng hắc khí kia không khác gì khối băng bị ném vào đống lửa, nhanh chóng tan ra.  

             Sao lại thế được?  

             Con ngươi Kiếm Đế không ngừng co rút lại, hắn rất sợ hãi. Thiên Đế cũng sững sờ, không hiểu được nguyên do: “Trấn áp lão ta cho ta, ta muốn xem xem rốt cuộc lão ta đã gặp chuyện gì?”  

             “Vâng!”  

             Kiếm Đế lại hét lớn một tiếng, mạnh mẽ toát ra Đế cảnh đại đạo của bản thân.  

eyJpdiI6IkNPRkduV2k3Q3Q2SE5mMTR0S0tLSGc9PSIsInZhbHVlIjoiWFVqNTY0M29MTlVvWmZZM29rVE43TG9ieno1RExDR3pnelk4SitmNlBWOVNyU2ZETU9reWVwcHZaY1VYQjlPRjRFb09sckN1STVjaVlmYmloNmJCdUxlVUdPaXVyb2NKZlZiQ0FuUktkc1dpVjkzUGV6UEZpb1FpN1I1bGIyWlc3NElUTlBDZFRRQVFPdkJOaEFDVnFJXC9vMnN6NkVpUlwvQlBSbnU1dnR4ajRkM2dJNU0wK2FIMUlVZ0VaVzAwUzRRa2tKYXU0Q3J4YTY2bDcwRlwvcVVPOFExVFlCTlJcL3RGcEZtYzRsT1FpellleEllUjkwYVRuRjBQRkRxaVlQRXVhbktsbm9ZMm96Qkl3UTV4V3hBUU1iM2pJblhGaUdCR3M0SzVJTENsV3RGa2U3dnhlT2RISEhsb3dPQVNiMHppQnhwcisxbGpobTByU2w2M0FcL1JSSXJmS2ZMUERGaVRyWDE2K1E0ZDRLSmJtVCs3RDVtQUlJQzhVRVNORmVuaGZRQnF4cG9ubUZkQk5rZWF4TDEzWDVaXC9JXC9CdlFTTGxDeVJjZ2NpU0VqSDY2MXdlSDJEenlaT2U2cmxMZUhDZURNbSthb3MxOFwvbjZiWWRuVzgwT2FmM1lZQWJKVHQ3bnJXakRoUm5PSWpiT1ZVczRcLzhZbkp2THhsY1FET2UySStHRmFFeDJIbThvMTFHcE0rV1pEdGZyOUF3SFlKaEo4a24zcm13WWpzazA5ZWRmVmxZNVVwVk01NmJtNktnc2h5N25sdVdGYkhBeURCXC92MUIwdUN2VVFMMkhHWEJEdHB4Qzk3RExkNHY2RllVN1JJQzZleTVIZ05XVlBQQjNXQlRqMEhqS1FubU13OEhvRmdpYXZFV3dkazNpbjFjakZyd2YzQ3NQczdJM1lMN25wNVhCd1wveUlFenZZeHdmdmVwOHlXa2JJZ1l4anFoRSsrQm92Y3p2dTJmZnlaSUJXNDRxXC9NQlhxbWVKR0h1cEI5bFpFeUNPZFZKYmRwdW8wSFgrSWQ3aGdRdjNvM3c2OXFIS2dDVUhQTjZ4MFpVcEdcLzJjcUl2dldQYTk2bUQzSTNTVFhTbFVjd0hVM2JDRjl5amNqalgyNExiclE5aWZcL2ZaekFyMUR4V3QzY1wvMzdvSXpEY25ZckpqcndqZnVFRDB4UlV0amFaS0JkTlBUZk5JdEQ1bTEyQlBsTVQ3YUtoM3JIdGRzUFh2b0Ewa3h6cThnVkZjRjR3T0R2M1wvNmFEbHloQTk3V3V4bEpWa3Qxc3RWQkZla3BvVlJxOWZVd2FUbWNzd3lsTnc9PSIsIm1hYyI6Ijk5NDFiNDc0NmQ1NWEzZDZlODVmNDc1Y2QyNGM1NWQxMTVmYjFjY2MxYzg5NDY4MmQxZTMyY2M2MDE1ZjkxOGIifQ==
eyJpdiI6ImQxUEZZZHdObmtka3lteFJMN0p6elE9PSIsInZhbHVlIjoiNzN6eWJLYlFkOVBCdWFCTHcrRWIrOEZrVUFoQ2VGbG12ZkRPN3hQaUlTVXdxNndrYklKeVBtcHd1MDRuQmdYbTVpQnNKMTZhaVJOVWxHeGZ5cWJBQklmRDMxWVBTVnduTjdTQjRCZmFmNmJ4Nit0YVM2cVR2RWV5Y2o5WHZ1K3BobDYrZlJnUENSZVBMbHlMalI2cUh4cllSc0pDSm51MDhMNDRhWlQyY1pDXC85M1dXY0VVVitGMkNDMDhUbnQ4NEwyUFl3Z1hGUHNmc1RXczFhZXFFOWVFV0pES1NnWG81TmNNRENxekF6d1VramY0QzNrc0xrV1A4VHVvRTI1MVpFdDFabUpZektLTndzQnUzZExDclwvRFwvc2hZY2JZTlEwdXU1aHBJa0YzVjRVbTRTR2p6NkVIRlcrbjlGZURLYkVkQnBmVlpjNThSSXRsRXN1bnd2Tzk5XC82dVlWUElEbUJ1UkZqUlFpTFZxOG81a1dmRnRxYlZiUndQR2RGOTlaZkd1YlpSN095VVNtaFZXWkRpUGNEUUVqSWRMUlwvVktlVFlsREcrZlwvb1Z3Uk9mTEN1M0pJYWpmSzBicE5JRWxhU1ZwT3J6dnRxOVdiK05maWpkeEdEbWlGMDlsTW82cmZTKzJ3Q2F6bVhoeFJ0NTRNaUpkZmJEZ0w0Z1wvOGs3YzlGWjhsZnI0dUVJXC9rSndVZmtJMEV4R3c9PSIsIm1hYyI6IjhmZWU3NmNkNTczYjgwZGNmMTc4N2ZlZjdiNjQ0ZDQ0YzM3ODRkYWU0NDE3ZmUyOWNjNmNiMTc4NjhmZGExZmMifQ==

             “Đương nhiên giống lão ta rồi, bởi vì đây gần như là năng lượng ngang bằng với thứ kia!” Lão già run lên, dường như cái gì cũng biết, lão ta nghiêm mặt thở dài: “Chỉ là… trên thế gian này hoàn toàn không có ai có thể thực sự nắm giữ và vận dụng những năng lượng ấy mà thôi, bao gồm cả Thiên Đế cũng vậy!”

Ads
';
Advertisement
x