“Mau nhìn xem, lại có thứ chui ra nữa rồi, đừng có bỏ lỡ nữa…”
Đột nhiên, lão già đó nhìn sang Trác Uyên, gương mặt lão ta tràn ngập sự dung tục, lão ta gấp rút lên tiếng thúc giục. Trông lão ta hệt nữ lão già háo sắc đang nhìn trộm các cô nương tắm rửa vậy, dâm đãng vô cùng.
Trác Uyên trợn tròn mắt, hắn cũng không tiện từ chối, lại bước lên phía trước. Vả lại, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Không biết sau này sẽ đối diện với đối thủ mạnh mẽ này thế nào, nhưng hiểu người ta thêm một chút cũng có lợi.
Thế là Trác Uyên mở to mắt một cách không tình nguyện, lão ta đưa mắt nhìn sang mặt hồ đó, rồi đột nhiên bất ngờ nói:”Ẩy, lại là cái người mặc áo bào trắng đó nữa? Như vậy thì hình ảnh phản chiếu khi nãy chính là kí ức của người mặc áo bào trắng đó lúc chuyển sinh hay sao?”
Lão già đó không kiềm được phải lắc đầu, lão ta khẽ bật cười.
“Nhưng mà thân là đệ đệ của Thiên Đế, đều có đủ tư cách để ngưng tụ đế đạo lại, có lẽ cũng là đế cảnh chuẩn rồi, vậy mà cũng phải luân hồi hay sao? Ẩy, lần đại chiến đó của thượng cổ rốt cuộc là tàn khốc đến mức nào nhỉ, khó lòng tưởng tượng được!”
Lúc này đây, hắn đã có thể tưởng tượng ra nguyên nhân cái chết của vị đệ đệ tài giỏi nhất thế gian kia rồi, đến Thiên Đế còn không bảo vệ được nữa, chỉ có ở lần đại chiến đó mà thôi.
Trác Uyên thở dài một hơi rồi lại đưa mắt sang quan sát tiếp, hắn nhìn thấy trong một cái hang động ẩm thấp, đáy mắt của nam tử mặc áo bào trắng đó có chút hiu quạnh.
Lúc này. một âm thanh quen thuộc đột nhiên truyền đến bên tai mọi người: “Ngươi thật sự muốn làm như thế sao?”
“Ẩy, âm thanh này chính là…”
Khóe mắt của Trác Uyên khẽ run lên, hắn lại kiên định đưa mắt nhìn sang rồi đột nhiên hét lớn: “Minh Đế? Trong đây còn có chuyện của lão ta hay sao?”
Lão già đó khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, lão ta không hề nói gì, nhưng khóe miệng lão ta lại nhếch lên nở một nụ cười kì quặc, lão ta tiếp tục quan sát nói.
Trong màn ảnh dưới nước,trong mắt của nam nhân mặc áo trắng kia có chút do dự, nhưng cuối cùng ánh mắt lão ta cũng trở nên kiên định: “Ta không thể đáp trả lại những lời đại ca nói, có lẽ lão ta nói cũng đúng, Thiên Đạo vốn là thứ vô tình, còn Thiên Đạo của ta thì lại quá đa tình rồi, vậy thì khó ngưng tự đế cảnh được, không được đất trời chấp thuận!”
“Nhưng mà huynh đệ hai ngươi tuy rằng đã cảm nhận được đại đại, nhưng mà lão ta lại là Không Minh Đại Đạo vô tình, còn ngươi lại là Hữu Tình Thiên Đạo, giống như việc tiên đoán bát quái trước sau vậy, không quan trọng việc đúng sai, chẳng qua là do cách cảm nhận khác nhau mà thôi. Nếu như nhất định phải vạch rõ ranh giới, thì Thiên Đạo của lão ta là loại xuất hiện trước khi Nhân Đạo xuất hiện, còn Thiên Đạo của ngươi là loại Thiên Đạo xuất hiện sau khi Nhân Đạo xuất hiện. theo như ta thấy, thì Thiên Đạo của ngươi hòa hợp với Nhân Đạo hơn, đã đạt tới vô thượng đại đạo của Đế Cảnh rooid!”
Minh đế đứng bên cạnh nam nhân mặc áo bào trắng rồi hùng hồn nói.
Nam nhân mặc áo bào trắng nở nụ cười khổ rồi thở dài nói: “Ngươi còn nói đến Vô Thượng Cảnh gì nữa, ta bây giờ đến Đế cảnh còn chưa đột phá được nữa, nên càng không mong cầu tới những thứ đó. Minh Đế à, chuyện mà ta cầu xin ngươi làm, ngươi đã làm xong hay chưa?”
“Xong rồi!”
Minh Đế khẽ thở dài rồi vẫy tay, liền nhìn thấy có một luồng khí lưu màu xám bay vụt qua, trước mắt hai người bỗng nhiên có một bóng dáng của một nữ nhân chạm khắc bằng băng đen kịt xuất hiện, bà ta đứng im bất động: “Đây là m Tinh Sở Thú ngàn năm do ta luyện thành trong Minh Hải, thu thập hàng ngàn linh hồn căm phẫn ở bên trong. Suy cho cùng tình phụ của ngươi đã vượt qua Thiên Đạo rồi, những ý niệm oán than này ít đi thì sợ ngươi không phong ấn lại được!”
Nam nhân mặc áo bào trắng khẽ gật đầu rồi thở dài một hơi nói: “Làm phiền ngươi rồi!”
Vừa nói xong, nam nhân đó đã nhanh chóng kết ấn quyết trong tay.
“Đợi đã!” Nhưng mà rất nhanh sau đó, Minh Đế lại giơ một tay lên ngăn cản lão ta lại. Tay lão ta ngưng bặt lại, người đó quay đầu nhìn sang, lão ta nhìn thấy khi Minh Đế vừa dứt lời, nhưng cuối cùng lão ta vẫn hít sâu một hơi, rồi bình tĩnh lên tiếng nói: “Đại ca Thiên Đế của nhà ngươi, sau khi lão ta xưng đế Không Minh Đại Đạo xong, ta cũng không còn biết lão ta là con người như thế nào nữa. Bây giờ ngươi lại đem hết tình cảm của bản thân phong ấn vào bên trong tảng băng này, có phải điều này thể hiện rõ, sau này chúng ta không còn là bạn bè nữa hay không?”
Lông mày của nam nhân mặc áo bào trắng khẽ run lên, lão ta khẽ thở một hơi nói: “Thuận theo tự nhiên đi!” Nói xong, lão ta lại ra tay vẽ kết ấn, sau khi kết ấn trong tay lão ta chuyển động, không gian khẽ run lên vù vù, không ngừng di chuyển. Sau đó nữa, từng đợt dòng màu sắc ngũ sắc bay ra từ trong cơ thể của người đó, sau đó thâm nhập vào bên trong tảng băng kia, biến mất không để lại chút tung tích nào.
“Ngũ sắc sao?”
Trác Uyên nhìn thấy cảnh này thì ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Đúng là huynh nào đệ nấy mà, Cảnh Đế Đại Đạo là thất sắc, lão ta lại tu luyện đến bậc ngũ sắc rồi. Cũng có nghĩa là lão ta không chỉ là đế vương thật sự, mà còn không cách xa ngưỡng cửa của người đứng đầu Đế cảnh là bao nhiêu. Nhưng mà sau này lão ta lại không trở thành một trong mười vị đế vương, rốt cuộc là tại sao vậy? Lão ta đã lấy cảnh tình giết chết Thiên Đạo rồi hay sao?”
Trác Uyên không hiểu tại sao, hắn khẽ cười rồi lắc lắc đầu, trông hắn có chút thất vọng, hắn tiếp tục quan sát.
Qủa nhiên, sau khi hoàn thành tất cả mọi việc, vẻ mặt của nam nhân mặc áo bào trắng đã thay đổi rồi, trở nên cứng rắn lạnh lùng hơn, lão ta quay người rời đi, không thèm quay lại nhìn Minh Đế một lần nào, chỉ phát ra hai âm thanh lạnh lùng: “Cảm ơn!”
“Xem ra từ nay về sao, thật sự không còn là bạn bè nữa rồi!” Minh Đế bất lực cười khổ, lão ta lại nhìn vào tảng băng đó hồi lâu rồi cũng rời đi theo.
Cứ như vậy, nam nhân mặc áo bào trắng đã đem hết mọi tình cảm trong tim mình để diệt trừ Thiên Đạo, sau đó tịnh tâm tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, đối với việc này, Thiên Đế thấy vô cùng hài lòng. nhưng mà ba tháng trôi qua, khiến người ta không có cách nào hiểu ra được chính là, lão ta vẫn không thể ngưng tụ được Đế Cảnh Đại Đạo như cũ.
Với năng lực trời phú của lão ta, vậy mà cho dù lão ta có trở nên vô tình cũng không thể nào đạt đến cảnh giới cao nhất được.
Đột nhiên, chính vào lúc này, lại có một chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi xảy ra. Chính vào lúc lão ta đang chuyên tâm luyện tập, thì quả tim của lão ta lại đập liên hồi, khiến lão ta thấy lo lắng không thôi, như thể đang có chuyện gì đang đợi lão ta làm vậy.
thế là lão ta xuất quan bay đi theo sự chỉ dẫn của con ti,, cuối cùng lão ta lại quay về bên hang động nơi lão ta đã phong ấn hết tất cả cảm xúc của mình, trong lòng lão ta có chút thắc mắc, lão ta chầm chầm cất bước đi vào.
“Ngươi quay lại rồi!”
Nhưng mà chính vào lúc này, một giọng nói lảnh lót của một nữ nhân lại truyền đến bên tai lão ta, theo cơn gió thoang thoảng mùi hương, trước cửa hang động xuất hiện một nữ nhân, mặt mày vô cùng thanh tú, đẹp đến động lòng người. Hai mắt bà ta nhìn chằm chằm vào lão ta, gương mặt bà ta tươi cười rạng rỡ.
Cơ thể của nam nhân mặc áo bào trắng đó khẽ run lên, lão ta vô cùng bất ngờ, Trác Uyên thấy vậy cũng ngạc nhiên bật thành tiếng nói: “Đây… đây không phải là tảng băng đã bị phong ấn kia hay sao? Sao lại biến thành con người rồi?”
Nam nhân mặc áo bào trắng kia cũng suy nghĩ như thế, trong lòng lão ta có muôn vàn sự khó hiểu. Minh Đế này rốt cuộc đã sử dụng chiêu thức nhảm nhí gì vậy, không phải lão ta nói nữ nhân này chính là một cổ máy bằng băng hay sao, sao lại biến thành con người rồi?
Không lẽ là… tảng băng kia được điêu khắc theo hình hài của nữ nhân này?
Nữ nhân kia hiểu rõ được suy nghĩ trong lòng lão ta, bà ta khẽ cười rồi đi đến trước mặt lão ta, giải thích cho lão ta nghe từng chuyện, từng chuyện một, lão ta cũng không hề tỏ vẻ từ chối, giống như tận đáy lòng lão ta không từ chối nữ nhân này vậy.
Thì ra bên trong tảng băng này chất chứa rất nhiều ai oán hận thù, nhưng suy cho cùng, nam nhân mặc áo trắng cũng là tu giả đại đạo tu luyện đến bậc đỉnh phong, đến những tình cảm mà Thiên Đạo chất chứa bên trong, nhưng lão ta lại không bị những sự oán giận đó phong ấn lại, mà lại cảm hóa được bọn chúng, biến tất cả thành thứ tràn ngập tình yêu.
Vậy cái thứ lạnh giá đó giờ có cảm xúc rồi thì được gọi là gì nhỉ?
Là người, là yêu, hay nửa người nửa yêu?
Dù sao bà ta cũng có sự sống, mà cũng vì cảm xúc của bà ta có được dựa trên cơ sở của Hữu Tình Thiên Đạo của nam nhân mặc áo bào trắng. Nữ nhân này vừa có được sinh mệnh, ngay lần đầu thì nam nhân đã cảm nhận được rồi. Vả lại nữ nhân này cũng khá dựa dẫm vào nam nhân mặc áo bào trắng này, suốt ngày bà ta cứ dính lấy lão ta.
Còn về việc bây giờ lão ta đã chuyện sang tu luyện Thiên Đạo vô tình, dĩ nhiên lão ta không thể chấp nhận được tất cả chuyện này rồi, lão ta thì lại muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa.
Nhưng mà những cảm xúc bên trong cơ thể của nữ nhân này đều đến từ cơ thể của lão ta, từ tận đáy lòng của lão ta không có cách nào có thể từ chối được sự u mê và sự quấn lấy không buông của nữ nhân này, hệt như giọt máu rơi vào trong tô nước vậy, từ từ hòa hợp lại với nhau.
Thế là sau khi thường xuyên ở bên cạnh nhau, nam nhân mặc áo bào trắng từ từ thích nghi được. Vả lại lão ta còn làm sư phụ của nữ nhân kia nữa, dạy cho bà ta cách tu luyện. Vì trên người vốn dĩ có sự cảm nhận với Hữu Tình Đại Đạo của nam nhân mặc áo bào trắng, nên tốc độ tu luyện của nữ nhân này khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, khác với người thường.
Dĩ nhiên rồi, bà ta vốn dĩ không phải là con người, mà giống một tinh linh hơn, chính là một tinh linh do mọi cảm xúc trên thế gian này ngưng tụ thành.
Trải qua khoảng thời gian chưa đến mấy năm, nữ nhân này đã đạt đến Thánh giới. Nam nhân mặc áo bào trắng cũng vôc ùng vui vẻ, đồng thời đại đạo vô tình của người ta lại vấp phải chân tình, lão ta ngày càng quan tâm đến nữ nhân này hơn.
Mà nữ nhân này lại vô cùng có tình ý với nam nhân mặc áo bào trắng, tình cảm sâu đậm khó quên đi được. Một đôi kim đồng ngọc nữ, đã được tạo ra như thế, mối quan hệ giữa nam nhân mặc áo trắng, Minh Đế và những bằng hữu tốt cũng bắt đầu hồi phục từ sau khi lão ta đoạn tình tuyệt nghĩa với bọn họ.
Khi Minh Đế nhìn thấy cảnh này, lão ta nở một nụ cười hài lòng…
“Minh Đế đúng là nham hiểm quá!”
Trác Uyên chứng kiến tất cả mọi chuyện, hắn lè lưỡi nói: “Có phải lão ta sớm đã có âm mưu này rồi hay không, cố tình điêu khắc ra một mỹ nhân để lão ta dấn thân vào nhân tình? Chẳng qua chỉ là một cái máy chứa đựng sự phong ấn thôi mà, không phải ngươi chọn bừa một cái hộp nào đó là xong ngay hay sao?”
Lão già đó bật cười rồi nhìn sang Trác Uyên nói: “Bây giờ không phải cũng rất tốt hay sao, cuối cùng thì vị công tử đó đã hồi phục rồi!”
“Hồi phục cái gì chứ, người ta muốn đột phá Đế Cảnh, không phải Minh Đế đã hiểu lòng người ta rồi hay sao?” Trác Uyên bĩu môi khinh bỉ, hắn ôn tồn lên tiếng nói: “Bây giờ thì ta biết vì sao thập đế lại không có lão ta rồi, hừ hừ!”
Lão già đó tươi cười rạng rỡ, lão ta bình tĩnh lắc đầu nói: “Lão ta vẫn chưa thành Đế, là bởi vì đại đạo của lão ta có sự thiếu sót, chứ không phải do Hữu Tình Đại Đạo của lão ta bị sai. Sau khi lão ta đoạn tình tuyệt nghĩa, không phải lão ta vẫn không đột phá đó sao. Tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi có người trong lòng hay không?”
“Có!”
“Vậy phải chọn một trong hai thứ, Đế cảnh vào người trong lòng, ngươi sẽ chọn lựa thế nào?”
Trác Uyên trầm ngâm hồi lâu rồi nở nụ cười rạng rỡ nói: “Ta chọn người ta yêu!”
“Tại sao?”
“Trái tim mách bảo, ta làm theo tâm nguyện của bản thân mình!” Trác Uyên đưa mắt nhìn nam nhân mặc áo bào màu trắng trong hoog rồi gật đầu hiểu rõ nói: “Nếu chuyện đó đi ngược với điều trái tim muốn, vậy thì chắc hẳn sẽ không thể nào đột phá được đế cảnh rồi. Vị đệ đệ của Thiên Đế này vào lúc đoạn tình tuyệt nghĩa đó, không phải lão ta cách đại đạo ngày một gần, mà là ngày một xa!”
Lão già đó khẽ gật đầu, rồi lên tiếng khen ngợi nói: “Xem ra trong lòng ngươi đã hiểu rõ rồi!”
“Đúng vậy, với lại gần như ta đã từng trải qua tình cảnh tựa như lão ta vậy, ha ha ha…”
“Quên người đó đi!”
Lúc Trác Uyên đang nở nụ cười ngây ngô thì một tiếng chửi rủa lạnh lùng vang lên dọa cho hắn phát run, hắn đưa mắt nhìn qua thì thấy cảnh tượng đã thay đổi, gương mặt lạnh lùng của Thiên Đế đã xuất hiện ở bên trong, lão ta nhìn chằm chằm nam nhân mặc áo bào trắng đó rồi nói: “Ta vừa mới xuất quan, ta còn tưởng ngươi đã thành đế rồi, kết quả ngươi lại quay về. Không những lại có lại tình ý, mà còn có thêm một nữ nhân nữa, chuyện này làm sao có thể khiến ngươi nắm vững được đại đạo đây?”
Nam nhân mặc áo bào trắng hít sâu rồi thản nhiên lên tiếng nói: “Không sao đâu, trong tộc đã có một người là đại ca, có thể làm thiên hạ kinh sợ rồi, cho dù ta không xưng đế thì có làm sao đâu chứ?”
“Ngươi đừng có hiểu lầm, không phải là ta đang quan tâm ngươi, ta cũng không quan tâm đến việc tộc của mình có được rạng danh hay không. Ta chính là Thiên Đế, ta chính là ta, người nắm giữ Không Minh Đại Đạo!”
“Không sai, xót thương là có chút xem trọng ngươi rồi đó, ta nói là đừng khiến ta khinh thường ngươi, như xem thường một con kiến vậy!” Thiên Đế khẽ liếc nhìn lão ta, trong mắt Thiên Đế ngập tràn ý muốn giết người: “Nếu như ngươi không tự nguyện buông bỏ, thì ta sẽ quyết định giúp ngươi, ta sẽ giết chết ả nữ nhân đó!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất