Trong mắt lão ta hiện lên ý cười phấn khích gần như điên cuồng, mười đạo ánh sáng kim sắc trong mắt Thiên Đế lại càng thêm chói mắt. Mà Trác Uyên cũng càng cảm thấy cảm giác đau đớn như cơ thể sắp vỡ ra, đau đến thấu xương.   

             A!   

             Phốc!   

             Theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy một vòng ánh sáng bảy màu bay ra từ cơ thể của Trác Uyên, giống như Sở Khuynh Thành trước đó, nó bay thẳng đến đồng tử khổng lồ trên bầu trời rồi biến mất trong nháy mắt.   

             “Đại Đạo của Bá Đế đã lấy được, hừ hừ hừ!” Thiên Để cong môi lộ ra một nụ cười vừa lòng. Nhưng Trác Uyên vẫn đang kêu đến tê tâm liệt phế, từng đạo ánh sáng bảy màu cũng bị hút ra khỏi cơ thể hắn.  

             Sở Khuynh Thành đang thở dốc nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Trác Uyên, không hiểu vì sao nàng bỗng nhiên hoảng hốt, trong đầu dần hiện lên những khung cảnh mơ hồ.  

             Dường như nàng đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tiếng kêu đau đớn của hắn so với nỗi đau xác thịt trên người nàng còn khiến trái tim nàng đau gấp ngàn lần.  

             Sở Khuynh Thành chợt nghẹn ngào, từng bước bò đến bên người Trác Uyên, nhưng nàng cũng không có bao nhiêu sức lực, mỗi lần chỉ có thể nhích được một chút, cuối cùng chỉ có thể gian nan lẩm bẩm: "Trác Uyên…"  

             Kiếm Đồng ở bên cạnh thấy vậy thì kinh hãi, muốn đi tới giúp đỡ. Nhưng uy lực của Không Minh Thần Đồng quá lớn, khiến hắn bị ép quỳ trên mặt đất không gượng dậy được, hận đến cắn răng.  

             Phụ thân…  

             Phốc phốc phốc…  

             m thanh nặng nề không ngừng vang lên, từng đạo ánh sáng bảy màu bị đồng tử khổng lồ hút vào bên trong, màu da Trác Uyên càng ngày càng tái nhợt, máu tươi trên người cũng phun ra như suối.  

             Cuối cùng, khi những tia sáng cuối cùng bay ra khỏi cơ thể, Trác Uyên đã không còn sức để gầm lên nữa.  

             “Một Đạo cuối cùng, Đại Đạo của Tình Đế cũng đã đến tay ta rồi, hahaha…” Thiên Đế nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn trời cười lớn: “Quả nhiên, người chiến thắng cuối cùng vẫn là bản tọa. Thiên Đạo cuối cùng sẽ thay thế Nhân Đạo, trả lại trong sạch cho thế gian.”  

             Răng rắc!  

             Kiếm Đồng nắm chặt tay khiếp khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc, hắn hung hăng trừng mắt nhìn lão ta, gầm lên: "Ngươi đã có được tất cả những gì ngươi muốn, sao còn không buông tha cho cha ta?"  

             “Tuổi còn nhỏ lại có xuất thân là tinh linh, còn cùng Trác Uyên tu luyện Ma Đạo, nhưng lại rất hiếu thuận.” Thiên Đế liếc nhìn hắn, chế nhạo nói: “Nhưng đáng tiếc, ngươi đã nói sai một điều. Thứ ta muốn, còn chưa có được hết, vì vậy không thể tha được.”  

             "Vậy ngươi còn muốn cái gì?"  

             “Nhân Đạo chí cao, công lực đỉnh phong Thiên Ma Đại Hóa Quyết của Trác Uyên!” Ánh mắt của Thiên Đế ngưng lại, ánh sáng kim sắc trong Không Minh Thần Đồng của Thiên Đế càng thêm chói mắt.  

             A!  

             Như thể bị chém ngàn nhát đao, Trác Uyên vốn đã suy yếu đến cùng cực lại khàn giọng đau đớn gầm lên một tiếng, con ngươi trợn trừng, thất khiếu chảy máu không ngừng.  

             Giây tiếp theo chỉ nghe thấy âm thanh xé rách vỡ vụn truyền đến, máu thịt toàn thân Trác Uyên như một trang giấy bị xé nát, hắc khí lưu chuyển trong cơ thể hắn nhanh chóng hội tụ lại rồi biến mất trong đồng tử khổng lồ kia. Tiếng gầm của Trác Uyên không hề dừng lại, cùng với thân thể và hắc khí toàn thân bị hấp thu, thần hồn vốn đã yếu ớt lập tức lộ ra trước mặt đám người, vẫn đang bị hấp thu không ngừng.  

             Dần dần, Trác Uyên không còn gầm lên nữa, giống như đã dùng hết sức lực toàn thân.  

             Mắt Kiếm Đồng đỏ hoe, gầm lên: "Ngươi đã lấy đi toàn bộ thân thể và công lực của người rồi còn chưa đủ sao? Nếu tiếp tục như vậy, thần hồn của người sẽ bị hủy hoại, không còn sinh cơ, người sẽ chết mất!"  

             "Đây là con đường do chính hắn lựa chọn. Hắn đã thua thì phải kết thúc như vậy. Giống như thỏa thuận khi đó, ngươi phải giúp ta hoàn thành Đại Đạo!"  

             Thiên Đế lạnh lùng nhìn ánh sáng thần hồn đang mờ dần, lão ta cười không ngừng: "Đệ đệ à, cuối cùng ta đã thắng, ngươi cũng không phải là thất bại. Bởi vì nếu không có ngươi, ta sẽ không thắng. Cứ xem như ngươi là bàn đạp của ta đi, ta sẽ không quên ngươi. Tất nhiên cũng sẽ không cho ngươi cơ hội xoay người, vĩnh biệt..."  

             "Phụ thân!"  

             "Trác Uyên!"  

             Cả Kiếm Đồng và Sở Khuynh Thành đều hoảng sợ thét lên, nhưng Trác Uyên đã không còn sức đáp lại, chỉ là trong đầu hắn vẫn còn vô cùng nghi hoặc. Con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì vậy, ta đã trêu chọc ai? Bị một đám Đế Quân chơi đùa thành cái dạng này?  

             Sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết căn nguyên hậu quả, trên đời thực sự không còn ai oan uổng hơn hắn được nữa, ôi...  

             Uỳnh!  

             Thế nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt này, một tiếng nổ lớn inh tai nhức óc vang lên. Ngay cả bầu trời cũng không ngừng rung chuyển, đồng tử khổng lồ trên bầu trời rung chuyển kịch liệt, ánh sáng kim sắc đột nhiên tối đi rất nhiều.  

             Trác Uyên, người chỉ còn sót lại chút tàn hồn đột nhiên thả lỏng người, cảm thấy sức mạnh của mình không còn chảy ra ngoài nữa, mặc dù đã vô cùng suy yếu, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ được một hơi thở.  

             Kiến Tông khẽ động thân, không còn bị áp chế nữa, hắn đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn thần đồng trên bầu trời, kinh ngạc nói: "Uy áp biến mất rồi?"  

             "Là ai?"  

             Ánh mắt Thiên Đế không khỏi co rút kịch liệt, mười hai đạo ánh sáng kim sắc trong đồng tử bên phải của Thiên Đế lóe lên, trong đồng tử bên trái lóe lên tia sét màu tím, lão ta chợt nhìn về một phía hư không.  

             Kiếm Tâm cũng ngưng trọng nhìn về phía đó: "Ai có thể xông vào kết giới của Thiên Đế?"  

             Xoạt!  

             Xoạt một tiếng, một bóng người quen thuộc trong nháy mắt bay tới, lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiên Đế, khí thế cường đại che kín cả bầu trời.  

             "Ngự Vũ?"  

             "Ngự Vũ cô nương!"  

             Trác Uyên Không khỏi kinh ngạc, Sở Khuynh Thành mừng rỡ kêu lên, như nhìn thấy vị cứu tinh. Chỉ là bọn họ đều không thể nào hiểu được tại sao Bách Lý Ngự Vũ bỗng dưng lại trâu bò đến vậy. Địa bàn của Thiên Đế vậy mà muốn đến thì đến, muốn vào thì vào, hoàn toàn giống như bước vào chỗ không người.  

             Bách Lý Ngự Vũ nhìn hai người một cách hờ hững, nhất là tàn hồn yếu ớt còn sót lại kia, nàng ta lạnh lùng nói: "Ta không phải là Bách Lý Ngự Vũ, ta là Tình Đế, hiện tại mượn thân thể Bách Lý Ngự Vũ để cứu các ngươi."  

             "Đến cứu bọn họ? Tình Đế, còn một tia tàn niệm phải mượn thân thể của phàm nhân, vậy mà lại dám ăn nói kiêu ngạo, đúng là không biết tự lượng sức!"  

             Thiên Đế cười khinh, không cho là chuyện gì lớn nói: "Đừng quên, nơi đây là kết giới Không Minh của bản tọa, không phải là kết giới Tình Tơ của ngươi. Ngươi có thể tạo ra sóng to gió lớn gì ở đây? Huống chi là, ngươi bây giờ còn không có Đế Cảnh Đại Đạo. Nhiều nhất cũng chỉ là thực lực Chuẩn Đế, ngươi có thể đấu được với ta?"  

             Tình Đế khẽ nhếch môi, ngước mắt lên nhìn thần đồng khổng lồ trên bầu trời, nở nụ cười kì dị: "Ai nói ta không có Đế Cảnh Đại Đạo, không phải ở đó sao?"  

             "Đế Cảnh Đại Đạo bị Không Minh Thần Đồng nuốt vào còn thuộc về ngươi sao?"  

             "Là bởi vì nó bị ngươi nuốt chửng nên mới phải nhận thua."  

             Tình Đế nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ quỷ dị: "Thiên Đế, đừng quên khi xưa ngươi được sinh ra như thế nào. Trời nếu có tình thì trời cũng sẽ già đi, một chữ tình nếu không cắm vào sẽ không có kẽ hở để chiếm. Năm đó nếu ngươi không trúng tình cổ của ta, sao lại phải sống ở một nơi như vậy nhiều năm không dám động đậy nửa bước? Chẳng phải là vì sợ sau khi nhiễm phải thế tục, vô tình Thiên Đạo của ngươi sẽ bị hủy sao?"  

             Thiên Đế chấn động, lần đầu tiên tức giận nói: "Đó là do ngươi nhân lúc bản tọa đấu với đám lão gia hỏa kia thể lực suy yếu mới đánh lén thành công sau. Hơn nữa, nếu không có sự giúp đỡ âm thầm của đệ đệ bất trị của ta, cho dù ngươi đánh lén cũng có thể làm gì? Càng huống hồ, ngươi đã bị ta đánh cho hồn phách tiêu tan, chỉ sót lại tàn niệm cùng Đế Cảnh Đại Đạo để đợi đứa đệ đệ này của ta trở lại, ngươi đắc ý cái gì?"  

             "Không phải đắc ý, ta chỉ muốn cùng ngươi nói một sự thật, Tình Đạo của ta chính là khắc tinh của vô tình Thiên Đạo ngươi. Không Minh Thiên Đạo một khi có tình còn có thể không nữa sao? Ngươi không dễ dàng gì mới gạt bỏ được hết tình cảm của con người mà tu thành Không Minh Đại Đạo. Bây giờ lại hấp thụ Tình Đạo, còn không phải là đi tìm đường chết sao?"  

             "Vào lúc này, có công lực đỉnh phong của Thiên Ma Đại Hóa Quyết này, không chỉ Tình Đạo của ngươi biến hóa, mà ngay cả tình cổ mà ngươi để trên người bản tọa cũng sẽ hoàn toàn sạch sẽ, có quan hệ gì sao? Hừ hừ, Tình Đế, các ngươi thua rồi."  

             "Cái đó còn chưa thấy, mấu chốt là... Hiện tại ngươi đã biến hóa được rồi sao?"  

             Da mặt run lên, sắc mặt Thiên Đế lập tức tối sầm lại, lão ta im lặng không lên tiếng.  

             Tình Đế lại nhếch miệng cười, trong tay đánh ra ấn quyết, một đạo hồng quang đột nhiên từ trên người nàng ta tản ra, trong nháy mắt đã bao phủ bầu trời. Đồng tử khổng lồ trên trời cao cũng run lên một hồi, ánh sáng trong đồng tử càng lúc càng tối đi.  

             "Hừ hừ, ngươi vừa mới nuốt Đại Đạo của ta, còn chưa kịp hóa giải, vậy ta vẫn còn năng lực khống chế Đại Đạo. Lúc đó ta sẽ đen Tình Đạo chí tình lây nhiễm toàn bộ Không Minh Đại Đạo của ngươi, phá tu vi vô tình Thiên Đạo của ngươi."  

             "Nghĩ thật hay!"  

             Thiên Đế quát lớn, tuy rằng trên miệng cứng rắn, nhưng vẻ mặt rất ngưng trọng, một tay kết ấn quyết, thần đồng khổng lồ trên bầu trời cũng sáng hơn nhiều: "Không Minh Đại Đạo của ta là thiên địa chính đạo sẽ không bị Nhân Đạo ô uế của ngươi lây nhiễm. Hơn nữa, một tia tàn niệm của ngươi dựa vào thân thể phàm nhân thi triển Đế Đạo, có thể chống đỡ được bao lâu? Sợ rằng không tới một phút, phàm nhân này sẽ bị hủy thân diệt thần, cùng với cả tàn niệm còn sót lại của ngươi nữa, hừ hừ!”  

             Cái gì, hủy thân diệt thần?  

             Trác Uyên sửng sốt, nhìn chằm chằm Bách Lý Ngự Vũ, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.  

             Đây là bởi vì Tình Đế tình cờ tìm được nàng ta làm thân thể, hay là...  

             "Một phút là đủ!"  

             Khóe miệng Tình Đế hiện lên một vòng cung thản nhiên, nàng ta quay đầu nhìn Trác Uyên nói: "Ta có thể giữ hắn một phút, ngươi mau đi đi!"  

             "Đi? Hắn hiện tại suy yếu như thế, đi thế nào được?"  

             Thiên Đế lạnh lùng cười, khinh thường nói: "Xem ra thời gian một phút này của ngươi đã lãng phí rồi."  

             Soạt!  

             Nhưng lão ta vừa dứt lời, một bóng đen xẹt qua, Kiếm Đồng vội vàng đi tới bên người Trác Uyên, ôm lấy thần hồn của hắn chạy ra ngoài: "Ai nói là lãng phí, đa tạ tiền bối, ta và cha sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức của ngài, mặc dù có thể sẽ không có cơ hội báo đáp..."  

             Soạt!  

             Thế nhưng hắn còn chưa dứt lời thì lại có một tiếng phá không vang lên, Kiếm Tâm đã dừng lại bên cạnh Kiếm Đồng, cản đường hắn.  

             Kiếm Đồng lập tức dừng lại, vẻ mặt ngưng trọng. Đối với nam nhân giống như thiên địch này, hắn cũng bất lực, không có chút tự tin có thể đánh thắng.  

eyJpdiI6InNQdkZlRE9rb3JuYTl3VFloUGF0K3c9PSIsInZhbHVlIjoiRkNHZ1VJbHpoZ0h5UDNTVFYzTEVIREkyU3haeXhYNVRKQTZtZ3FMdWh4dXJoTTljUTBkb1labE93WG9Qblg5TW5xcTNzNlhHcHh6XC91Rzh3RXBBMFNkZEZYS2x2dXY5clVOaGFsZ2JyM2VWcEdvTHRLVlFWNUVmcHJcL2oycjhUXC8yMFZaalJWa3BTRFVubFBYMDBHMVZ0OEptYWxQbUNrajRFaVwvY0lyTTd4TXFOVmVcL1FLRGxSaE9IMmp6cFQ2T2Z3S0tsalB4K0FpTlNhWkt6dEJqTFkxR2d6YW5PaWtUMEMxV3JcL1BjTXRcL3o3Qmo0YXlYYkNKYUlmcDl5N1I3ZWIiLCJtYWMiOiI3MmE3NWExZjZmYjE5MzA1MDQzYWFiZDllMmIyMTMxYTc0MGU3NzM4N2RjOWY3OGM3MjkxOWY3NTUxZmUzMDk1In0=
eyJpdiI6Im5keFp3YlowblFNNFwvZXY3Zm9iVDRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZYRWlwdjVcL29HOUJQbDlEQUJLMGY0QlRhcmE0bTBNYk1XSVpRekFodktTc2xvWUh5amc5ZU1nSEQ3YWo1dVU2RWVmeEFRUmYxRXZwbmdsdmdMdGROMHdEUVhhSkhqSGtHUGpjY1lpOWg3cnprNVhWQnhEUVVEM3FNekUrRHJQenliYk1CalJKMmxxeU5FbGRVS1hSRWtJSlVoWm5vTFVQQTdwZFk1aVVNV2srM1wvSlJLdVVKZHZOblk3c25NOUxjSTFMdEVcL1BZV2sxYytuSjRtdGxjeDVKcFhqdzNNZGJkWExTOVdPMU5MclJyeTdnamRnVVZEOTA3Mjh4dWlZTWduK0pJSzZ1cWpWWmNiWDhFbDVqa2lSTEpcLzlRWUlBdTJoMXA0OCtLbGNRNlh4ck1DbEZOdGRab0RVSzA5MlluZXZRV0tHMnVaWW5iZzdLZGdUdkRPME9Gc2FzQmFnSTF0RFZTVTVBMFdZeVB1XC9LTzZRdkNObDloMmViZ3h5ZlJPVUd0NHRCRmdUVWhBUlE5akRxVENOSG40ZGpyKzNvd28zZytMTXBMMllVTXlVUnUzSWhCSHVrYUE1eDc0U25SYm83cjhkenZmekJkVnNRQjJkd3BYNkE9PSIsIm1hYyI6ImVhZGMwOWM5Y2YzODY0NzM2M2UwOTg5ZDIwNjY5YzczNzBmYzVmZDUzNjQ0Y2MyMDcyNTNhMjE2YTVmOGYxMDkifQ==

             Đường sống dường như ngày càng mỏng manh...

Ads
';
Advertisement
x