"Kiếm Đế, sao ngươi còn bán mạng cho hắn chứ, biết rõ hắn là Vô Tình Chi Đạo, ngươi đi theo hắn có gì tốt chứ?" Thấy tình cảnh này, lúc này Tình Đế lên tiếng.  

             Quả nhiên, gia hỏa này nhìn qua đã khác với những yêu nghiệt còn lại kia, hóa ra là Đạo Tổ của Kiếm Đạo.  

             Khó trách, mình gặp lão ta lại luôn cảm thấy có loại uy áp khó hiểu, vốn đã là dáng vẻ không thể nào địch nổi, căn bản cũng bởi vì Kiếm Đạo và thân kiếm của mình đều do lão ta tạo thành.  

             Nói cho cùng, lão ta mới là sư phụ của mình, sao mình có sức phản kháng chứ?  

             Mí mắt Kiếm Đồng không ngăn được mà run lên, mặc dù đã có suy đoán, nhưng khi thực sự chứng minh được, Kiếm Đồng vẫn cảm thấy vô thức nắm chặt tay, mặt mày ủ rũ.  

             Lần này, lại càng không có hy vọng chạy đi, mẹ kiếp thật...  

             Mắc dù nhìn chằm chằm Kiếm Đồng không tha, nhưng lại nói với Tình Đế: "Tình Đế, hai người chúng ta là đế quân không phải nhân loại duy nhất trong Thâp Đế, ta là bội kiếm của Thiên Đế, ngươi là do Trác Uyên tạo ra, chúng ta cũng sẽ không phản bội chủ nhân của mình."  

             "Ngươi không muốn phản bội, nhưng sao hắn tin được ngươi? Đúng, Đế Cảnh đại đạo của ngươi đâu? Vì sao chỉ có vào tu vi Chuẩn Đế, vương miện của ngươi bị ai mượn mất rồi?"  

             Kiếm Đế không nói gì, chỉ yên lặng.  

             Thấy tình cảnh này, Tình Đế đã rõ ràng trong lòng, cười lạnh: "Thiên Đế sợ ngươi phản bội, cho nên đã nắm lấy đế đạo của ngươi, nếu như ngươi có nửa lòng mưu phản, hắn sẽ phá hủy ngươi, đúng không? Loại người như thế, ngươi còn đi theo hắn làm gì? Trước kia không phải ngươi và đám Hải Ngao muốn tốt sao? Sao cuối cùng lại lựa chọn Thiên Đế?"  

             "Bởi vì Thiên Đế chính xác, tâm tư con người luôn thay đổi, ta đã nhiễm nhân khí. Cho dù trên miệng ta nói trung thành, nhưng chính ta cũng không dám cam đoan sau này sẽ có suy nghĩ gì. Thiên Đế nắm giữ đế đạo của ta là lựa chọn chính xác nhất, ta rất tán thành!"  

             "Cái đầu ngươi ấy!" Tình Đế giận đến mức mắng lão ta một câu, bực tức nhếch miệng.  

             Thiên Đế cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Kiếm Tâm ở cùng ta nhiều năm, là tri kỷ duy nhất của ta, chúng ta đều tin tưởng quy tắc của Thiên Đạo. Lòng người không đáng tin, thay đổi nhiều nhất. Cho dù ta nắm giữ đế đạo của hắn trong tay, cũng không nghĩa lý gì, tin tưởng hay không tin, chỉ là xử lý theo quy tắc, dù sao về chuyện trung thành cũng tốt hơn các ngươi. Một khi thay lòng thì sẽ gây nên đại họa đối với thế gian này, đây chính là Nhân Đạo của các ngươi tất diệt, là nguyên nhân Thiên Đạo trưởng tồn!"  

             "Hừ, ngươi cũng không nên nói quá sớm, thắng bại còn chưa định đâu!"  

             "Sao nào?"  

             Lông mày Thiên Đế nhíu lại, cười khẽ một tiếng, nhưng còn chưa đợi khóe miệng lão at cong lên, một tiếng ầm vang lên đã chấn động đến tất cả mọi người ở đây lần nữa, đất trời rúng động.  

             Ngay sau đó, bắt gặp trên chín tầng trời, từng đợt sao trời giáng xuống, lúc này đã phá kết giới này thành mảnh nhỏ, sau đó cùng đánh đến Kiếm Đế.  

             Đồng tử Kiếm Đế co mạnh lại, cảm nhận được uy áp kinh khủng kia, bỗng dưng Kiếm Đế lấy ra một thanh trường kiếm, vung kiếm chém loạn xạ lên trời một trận, lúc này đã đánh vỡ từng mảnh sao rơi. Nhưng uy lực của những mảnh sao rơi kia lại khiến cánh tay của lão ta tê dại, không nhịn được mà rút lui.  

             "Vẫn Lạc Tinh Thần của Vân Đế?"  

             Trong lòng Kiếm Đế khẽ run lên, cảm thấy kinh hãi, Thiên Đế cũng bất khả tư nghị lẩm bẩm: "Đây là không thể nào, lão già Vân Đế sớm đã vẫn lạc ở thượng cổ, cho dù tàn niệm vẫn còn tồn tại, cũng không đủ dẫn đến sức mạnh Đế Cảnh mạnh như thế. Chẳng lẽ là..."  

             Tình Đế thản nhiên cười, ấn quyết trong tay không tan, nhưng trên đầu đã đổ mồ hôi, trêu chọc nói: "Thiên Đế, lần này ngươi hối hận đi. Nếu như Kiếm Đế còn có đế đạo, với sức mạnh của quy tắc, đương không sợ uy áp tinh thần của Vân Đế. Nhưng đáng tiếc, ngươi đã thu đế đạo của hắn vào trong Không Minh đại đạo của ngươi, lần này hắn có tu vi Chuẩn Đế, nhưng không thể nào chặn được sự tấn công của Vân Đế đại đạo!"  

             Nói đoạn, hai người lại nhìn về phía Kiếm Đế, mặc dù lão ta vẫn có thể ngăn chặn, nhưng đã liên tục rút lui, không chịu nổi phong mang.  

             "Thập Đế đại đạo, mỗi một đạo đều cần thích ứng với tâm cảnh thì mới có thể thi triển, không phải tùy tiện tìm thể xác là có thể khống chế được. Ngay cả Tình Đạo cũng nhất định phải mang trong mình tình cảm thiết tha chân thành thì mới có thể khống chế Tình Đạo dưới tàn niệm này của ngươi một phút, tái hiện lại thần uy của Tình Đế năm đó!"  

             Thiên Đế nhìn bà ta chằm chằm, bình tĩnh lên tiếng: "Cho nên thể xác ngươi dùng bây giờ, có tình cảm vô cùng sâu nặng với Trác Uyên, nguyện lấy sinh mệnh bảo vệ hắn!"  

             Tình Đế mỉm cười, nhẹ gật đầu.  

             Sau đó, Thiên Đế nhìn lại uy lực của sao trời trên cao kia một chút, lẩm bẩm: "Đây là Vân Đế đại đạo, điều kiện kế thừa nó, có lẽ là lòng mang thiên hạ, thông thiên hiểu địa, có lẽ phải là truyền nhân trực hệ của Vân Đế mới có thể phù hợp với đạo tâm của Vân Đế lúc này. Có điều người này cũng phải có lòng hi sinh kính dâng sinh mệnh cho Trác Uyên thì mới có thể phát huy sức mạnh đến cực hạn, đạt tới tiêu chuẩn của Vân Đế năm đó. Thế nhưng... tiểu tử này có nhiều người nguyện ý hi sinh vì hắn như vậy sao?"  

             "Thiên Đế, đây chính là sức mạnh của Nhân Đạo. Ngươi khống chế Thiên Đạo, sao biết sức mạnh của lòng người vĩ đại ra sao? Huống hồ..."  

             Khóe miệng Tình Đế thoáng vẻ giễu cợt, vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua chỗ Trác Uyên, buồn bã nói: "Ngươi cũng không phải không biết, phong độ năm đó của lệnh đệ, bây giờ vẫn như cũ, cũng không như ngươi, ha ha ha!"  

             "Cho nên hắn mới có liên quan đến Nhân Đạo các ngươi trên lối rẽ ở trên đường đến Thiên Đạo!" Thiên Đế hừ nhẹ một tiếng, đánh giá thời gian một chút, cười lạnh nói: "Chỉ còn vài giây đồng hồ, các ngươi không có thời gian chạy ra khỏi kết giới này của ta, các ngươi thua rồi!"  

             Thiên Đế vừa mới nói xong, đồng tử màu vàng lại rực sáng lần nữa, thi triển ấn quyết trong tay, thần đồng to lớn trên đầu kia đột ngột tỏa ra ánh sáng chói mắt.  

             Phụt!  

             Thân thể Tình Đế không kìm được mà run lên, liên tục lùi về phía sau, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, thậm chí khắp người đã ửng đỏ lên từng đợt, từng dòng máu đang không ngừng thẩm thấu từ da ra ngoài. Dường như Trác Uyên vừa nãy, từng dòng máu như rồng nước bay đến đôi mắt to trên trời.  

             Tình Đế đã gần như cùng đường.  

             "Tiểu tử, ngươi còn đứng ngây đó làm gì, mau dẫn Trác Uyên rời đi!"  

             "Ặc, vâng!"  

             Nhìn những ngôi sao kia rơi xuống với khí thế phi phàm, Kiếm Đồng chợt ngẩn ngơ, đến khi nghe được tiếng Tình Đế hét lớn mới phản ứng được, vội vàng dẫn Trác Uyên rời đi. Mà Kiếm Đế thì bị những ngôi sao rơi kia bao lấy, không có cách nào phân thân!  

             Nhưng Thiên Đế cũng không để ý tất cả những chuyện đó, đồng tử trừng một cái, tăng thêm một phần lực, một luồng xung kích mạnh mẽ lập tức đập vào ngực Tình Đế, khiến bà ta phun ra một ngụm máu tươi lần nữa.  

             "Ha ha ha... Đã đến giờ, các ngươi thua rồi. Con cờ này đã bị bản tọa bắt được. Tất cả đều đã kết thúc, đám đế quân Nhân Đạo..."  

             Đôi mắt Tình Đế chợt run lên dữ dội, ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng của thần đồng nơi trời cao càng ngày càng sáng chói, cũng không nén được mà sốt ruột.  

             Vù!  

             Bỗng nhiên, ngay lúc nguy nan trước mắt này, ánh sáng trắng chói mắt đột ngột xuyên qua từng tầng kết giới bao vây, trong nháy mắt đã rơi vào chỗ đất trống trong viện này, chiếu sáng một vùng.  

             "Đây là..."  

             Trong lòng Thiên Đế cả kinh, không khỏi lầm bầm, hai mắt Tình Đế tỏa sáng, hét lớn lên với Kiếm Đồng: "Tiểu gia hỏa, ném tàn hồn của Trác Uyên vào trong vầng hào quang, nhanh!"  

             Kiếm Đồng hiểu rõ tất cả, không nói hai lời đã đẩy thân thể thần hồn tàn phế của Trác Uyên hướng về phía trước, trong nháy mắt đã vào trong vùng sáng chói kia.  

             Vù một cái, trong ánh sáng trắng đó Trác Uyên lại lộ ra hình người, nhưng có hơi hư ảo. Sở Khuynh Thành nhìn thấy, đưa tay chộp tới, trong mắt tràn đầy hi vọng, Trác Uyên cũng vội vàng vươn tay. Nhưng hai cánh tay vừa mới chạm vào nhau lại chợt xuyên qua, thân thể Trác Uyên cũng hóa thành từng tia sáng, đang tiêu tán không ngừng ở bên trong ánh sáng trắng kia.  

             Sở Khuynh Thành không hiểu chuyện gì, nghĩ rằng Trác Uyên lại xảy ra chuyện gì, bất chợt khẩn trương.  

             Tình Đế nhìn thấy, mở miệng giải thích trấn an: "Các ngươi yên tâm, đây là Tinh Thần đại đạo của Vân Đế, thần hồn ở phía trên sẽ hóa thành sức mạnh tinh thần, thoáng qua là biến mất, dù là đế quân cũng không đuổi kịp, hừ hừ!"  

             Nói rồi, Tình Đế còn như cố ý nhìn Thiên Đế một cái, lại chỉ thấy sắc mặt lão ta âm trầm, không cam lòng siết chặt tay, sau đó lại buông ra.  

             "Xem ra, các ngươi còn muốn tiếp tục đánh cược!"  

             "Không phải cược, mà là cơ hội sống, cơ hội sống của toàn bộ sinh linh khắp thiên hạ!"  

             "Vậy thì tốt, ta sẽ để các ngươi mang theo chút hi vọng này ra đi. Nhưng cuối cùng, chắc chắn các ngươi sẽ tuyệt vọng. Dù sao đồ của ta đều phải thuận lợi, một tàn hồn trọng thương, không có gì lớn!"  

             "Đúng thế không, vậy chúng ta rửa mắt mà đợi đi, ha ha ha..." Đột nhiên Tình Đế nở nụ cười, cơ thể bắt đầu sụp đổ, hóa thành từng tia sáng màu hồng, tản đi bốn phía.  

             Trác Uyên thấy vậy, chợt khẽ giật mình, chặn lại nói: "Tiền bối, đây là ý của ngươi hay là ý của Ngự Vũ?"  

             "Tiểu tử, nữ oa kia không ngốc như vậy, không vì nam nhân của người khác mà nỗ lực nhiều như vậy, ta dùng pháp thuật mê hoặc lòng người mới thành công chiếm được thân thể này. Mặc dù hèn hạ, nhưng tất cả đều vì sinh linh trong thiên hạ, vĩnh biệt, Trác Uyên!"  

             Hai gò má Bách Lý Ngự Vũ thoáng rơi nước mắt, nhưng mặt không biểu cảm, vù một cái đã biến mất không thấy nữa, hoàn toàn biến thành những đốm sáng màu hồng, tiêu tán mất dạng.  

             Sau khi Trác Uyên ngẩn ra, cũng kêu lên một tiếng, hóa thành từng luồng ánh sáng, biến mất cùng cột sáng kia, không thấy gì nữa.  

             Chỉ một thoáng, nơi này chỉ còn lại bốn người, Thiên Đế, Kiếm Đế, Kiếm Đồng và Sở Khuynh Thành, không có người nào nữa.  

             Nhìn qua chỗ hai người biến mất, trong nội tâm bốn người có những suy nghĩ khác nhau, ngũ vị tạp trần.  

             Vù!  

             Thừa cơ hội này, Kiếm Đồng lắc mình một cái, ôm lấy Sở Khuynh Thành rời đi, một phát bay lên trời. Thừa dịp kết giới Thiên Đế vừa mới bị phá hư gần như không còn, Kiếm Đồng nhất thời xông ra ngoài, không hề có chút trở ngại.  

             Hiển nhiên hai người rời đi, Kiếm Đế thở ra một hơi dài, nhìn về phía Thiên Đế: "Muốn giữ bọn họ lại không?"  

             "Không cần, ta nói thả bọn họ thì sẽ thả bọn họ. Đế quân, há có lý nào lại nói không giữ lời?"  

             Thiên Đế lắc đầu, không khỏi cười với vẻ thản nhiên, sau đó lại nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ biến mất, thì thào: "Vừa nãy lúc nha đầu kia để lại di ngôn cuối cùng, tàn niệm của Tình Đế đã biến mất rồi nhỉ."  

             "Đúng vậy, nhưng hắn cũng không để lại di ngôn gì đáng ngưỡng mộ, nghe còn giống như Tình Đế thật."  

eyJpdiI6IjFkWU9TUlNsdk1NSUU4Yk1NQVJXaHc9PSIsInZhbHVlIjoiVmFidzE3VWJobGY5SEkyRU5mMVMyc0JqWDIzaGpxdmlMczBla0U2dmx0WEt4blY2djNTc2dWVTg0Tk44MXJrUm1UaXV2TTJvalFVb0U5SVZFazNQbW1lMEluUUQ5bXhscUdpMXFnVjRjanQ0cVFTbjBJdjJtVlhcLzhUVmxFNk1qTnRIWVJUWk04QlRVc0p3VkYwQmwrZTJZTEdZYUhxNHdDQUdtZzBvMnc3ZnpXWEU2XC9GN2kyUTg2ZWFROGQrSVVPd2JwXC9Sc0V0a2o2N3UzVVppa3RBcExieUxNQTZ0enJtcXNVSSs0UlM4TVwvdHViOUdsTkkyRFlsMm95UzNQU2hWK0crRk5WNEJ6XC9LUDJpN3BjcFwvWnF2K1B0OTFXQXZhbDh5Y3RMTU1nU3o4TTNXUXZ5ZGVRUzhnYVwvYXF6d0wzS2M4NmVaUEN4R2dRbVNON05IMXRZK3VNZVRpUFBFenFnXC9SenNIMFFyZ0E9IiwibWFjIjoiZGFiNGQyMGZmOWRiYmJiNGM0ZGNlODE2YTRlZDY5YWQ5YjhlMWE5OGMwYmVhN2FmZTQxMDA1YWQ4OGFiMjFkNyJ9
eyJpdiI6Ik5qZ1A1WElPS0ZoVjlNc3JaV3gxcWc9PSIsInZhbHVlIjoiUEZvakI5aklMaHN4dDByMlhXSUlJOVRaaVVRQnUycW55ZFJFUXpCc0Nkb1wvXC9xVHpIbWNGajEwZW50ZWo2Y2hLdUJTRlNVK1BnT0w5eUVHRUQ5WVZoSnVcL1NNUXlUa1VlK3NLRWUwXC9UdHlsMGJRUnNuXC85NWhUUVpSM1BwclZHNzBCcFwvb0pzTzRTREoyM3ZKdHVPTFE3R3JWWVRsTFBlZE8rSnRwMlZjMk9zNml5Ykg1T1RCNmFsMkVuVmNmaXJDOWpXMkpxRTB5YWlSdXNnMGFjNjY1b1JRR1BhSG4zUjF0bHE0TThuQzVpMHY2Q3VZbXZsKzE5OExYbkZJQWdrODB1dnBxUHRLUEkrcEViYWNERnVseFdDbkRzSVpxQXVTamtCYXBBbFRtejJQdWtSc3JWSlNLVXpndExjMER6NUNoamVPelR3bEZKQ3pcLzZVVWVTbzRqYXFcLzhTSHlRamVIRHdTNGYrMU9scVk1SUU0M01Ka1FaRHNtM2ZNdDZQMFlYZzBYczFSK1wvWE94T1NyQVoxK29VT0tpSW1KVmZYK2g5bEJ4cFZXNVZjaGNSNVhMWWVPc1V0WklLeWZuUzF2dTRxQzlHWHhDWGpTQzhzMUN6clQzbXdZM0oyeTFMdFFaUWRIMXgxYUo4aDZ2S1orMW96QkZ6RDIreHpKM05WSzFHNDZMOVwvS3hPamYrUGM2N1FZbmpRZ1wvNUJjXC9QZ1JhXC9ySWI1Z093SmR3NGhDemdteHM4QktNaXh0K1JncGloR25xNk1PZzFvK0MzdlN3WWw3XC9RV1p6cEk5Y1hPOGlneFF0cU9BTGlmK1hKbnNaWnVYMUJPaHFjT0hHRXczQ0lydElKSEhneEdjUlBYMXhPTVF0UlBGVW5RNVJaYWRhWjFhanFxdytLK1VaTFBiQ2xTb0FUdWZ2THdiSE5EUXNSZTBndlNWZVh5V3BtODlUazliQ0xkRzJEOXloVlRRN2I4S25OeTFTMmM0cG9hY0lhTk1sKzBpMFwvaFwvYUlyY05HK0tQWEErVk1MNlkrbjdjc2p6TWcxZ2xmYXY3UXZmbFdXakZrVW9xNldXTXFlZEw2dVNWSDBlZkVcL2lYNVwvQ2VxSnJJRlgzY01WdzRGVkZPaTZuaGh2U09DbWpcL3h1UHVzNnI1WmQ2bEt4SXlGNVV0MHdPRGJYYlNtMUNwYlVqWjM2WFNZa0xvdmFRanh0YmQrQjArc0VpbENjandBOXBlaVB0R3pqc3MwaVdveEtoNHB4UXVIbWg1bE1xMGlqUlJqdGkwV21kazVNaDlcL1Z5R1c3Y3p6S1p4cCs5OGYwZ0V6dFloSlV4TDRXenA4PSIsIm1hYyI6Ijg2NGNhZTA4ZGQyZjQ0NDRhZDhlM2E1OGEyMjQxMzliY2ZlNmIzMjljZjNmZjEzMGVlMmNjMzJkZDJlODJjMmEifQ==

             Kiếm Đế khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: "Rõ!"

Ads
';
Advertisement
x