Lông mày run lên, hắc khí trên người Trác Uyên không tắt, tuy rằng không hiểu rõ, nhưng hắn vẫn im lặng nghe lão ta nói tiếp.  

             "Hồng bàng sơ khai, thiên địa thanh bình, vạn vật đều sinh sôi, thiên địa tràn ngập sức sống, chính khí cuồn cuộn trường tồn. Khi đó là thời điểm thanh sạch nhất trong vũ trụ."  

             Thiên Đế khẽ liếc hắn một cái, chậm rãi đứng dậy, bước đi thong thả, lẩm bẩm nói: "Nhưng từ khi loài người xuất hiện đã dần dần làm ô nhiễm sinh linh trong thiên hạ. Nhân tâm sinh ma, chính đạo thiên địa phải chịu thách thức từ ma đạo trở nên vô cùng hỗn loạn. Không sai, ma quỷ vốn không phải do trời đất sinh ra, mà là do con người tạo ra. Cũng có thể nói, cội rễ của mọi tội ác đều do nhân tâm. Ngươi nói xem, nếu muốn thế gian trong sạch trở lại, thì nguyên nhân gốc rễ này có nên bị diệt trừ không?"  

             Trác Uyên trầm ngâm không nói, không chút do dự sử dụng ma công trong tay, lạnh lùng cất tiếng: "Một tu giả ma đạo như ta, ngươi lại nói chuyện diệt trừ gốc rễ của ma đạo với ta, không phải là nói chuyện cười sao?"  

             "Chính vì ngươi đã đạt tới đỉnh cao của ma đạo, hiểu rõ tội ác của lòng người nhất, cho nên ta mới thành tâm thành ý hỏi ngươi."  

             Thiên Đế mỉm cười, chậm rãi ghé vào lỗ tai hắn, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên sát ý trần trụi, trầm giọng nói: "Loài người tà ác, tội ác chồng chất liệu có phải thực sự đã hết thuốc chữa. Bọn họ...thật sự đáng chết, có phải không!"  

             Mi mắt Trác Uyên khẽ run, liếc lão ta một cái rồi hít sâu một hơi: "Không sai, nhân tâm quả thực rất hiểm ác, nhưng..."  

             "Không có nhưng gì hết. Ngươi đã tu luyện ma đạo nhiều năm như vậy, vẫn luôn đi tìm nguyên do con người có nên bị trời trừng phạt. Hiện tại ngươi đã tu luyện từ tiểu ma trở thành chân ma. Nhìn rõ nhân tâm thiện ác, ngươi tất nhiên hoàn toàn hiểu được sự thật con người phải chết. Như vậy, lần này ngươi nên ủng hộ ta chứ không phải phản đối ta.”  

             Lão tử phản đối ngươi bao giờ, ta phản đối được sao? Thật khó hiểu!  

             Trác Uyên chửi thầm trong lòng, không hiểu gì cả. Sở Khuynh Thành ở một bên lắng nghe, suy nghĩ một hồi, chợt lấy hết can đảm, phản đối nói: "Loài người tuy có hung ác nham hiểm, nhưng cũng có thiện tâm, chính nghĩa. Ngươi không thể bởi vì cái ác bên trong mà phủ nhận mặt thiện khác được. Nói thế nào thì ngươi cũng là Đế Quân, ngươi cũng là tu giả loài người, không phải sao?"  

             "Đúng vậy, ta đã từng là con người, nhưng từ khi ta tu thành Không Minh Đại Đạo, trở thành Thiên Đế, ta đã không còn là con người nữa. Ta tu là thiên đạo, tất cả đều thành hư vô, tất cả bản tính con người của ta đã được xóa sạch. Ta là người nắm giữ Thiên Đạo, ta đại diện cho thiên địa. Ta có trách nhiệm thay trời hành đạo, diệt trừ ung nhọt gây ô uế thiên địa."  

             Thiên Đế cười lớn, bĩu môi nói: "Hơn nữa chính vì ta đã từng là con người nên ta rất rõ căn nguyên của ung nhọt này là do đâu. Tay nâng lên đao hạ xuống, thiên đệ sẽ trong sạch trở lại! Còn về thiện tâm và chính nghĩa của con người mà ngươi đã nói đến sao, hahaha..."  

             Thiên Đế cất tiếng cười giễu cợt, tràn đầy khinh thường.  

             Ầm ầm!  

             Đột nhiên, vào lúc này, một tiếng sóng dao động vang lên, thân thể Trác Uyên chấn động, khí thế toàn thân đột nhiên khuếch trương, trong chốc lát lại biến mất không thấy đâu.  

             Thiên Đế liếc hắn một cái, hài lòng gật đầu, vỗ vỗ vai của hắn nói: "Tốt lắm, không hổ là Thiên Ma Đại Hóa Quyết, tốc độ hấp thu năng lượng quả thực không thể tin được. Trong chốc lát đã đạt tới Thánh Cảnh Trung Kì rồi. Chỉ là...Ta có một chỗ không hiểu, tu vi của ngươi làm sao lại lùi xuống tới tầng thứ năm Trúc Cơ rồi, có hơi kỳ quái, hahaha..."  

             "Đây là Bản Chân Quyết ta học được từ một vị lão giả phàm giới. Đến cuối đại đạo, trở về với bản chân. Đây còn không phải là do mấy nhân vật lớn các ngươi ban tặng sao!"  

             "Hẳn là không phải. Dù sao trong số Thập Đế, ta chưa từng nghe nói qua công pháp cổ quái như vậy. Hơn nữa, công pháp của Thập Đế đều ngộ được từ các đại đạo, che trời lấp bể, hủy thiên diệt địa, đều là những thứ cao siêu. Tuy rằng công pháp này kỳ lạ, nhưng nó quá bình thường, giống như do phàm nhân tạo ra hơn."  

             Thiên Đế hơi nhún vai, không cảm thấy có chuyện gì cả: "Ngươi tiếp tục tu luyện, Thiên Ma Đại Hóa Quyết thâu tóm vạn vật, công pháp của phàm nhân này sẽ không gây ảnh hưởng gì, không cần phải lo lắng, hahaha..."  

             Trác Uyên khẽ nhắm mắt lại, phớt lờ lời chế giễu của Thiên Đế, tiếp tục tu luyện.  

             Thiên Đế khẽ mỉm cười, không đi làm phiền mà lại nhìn Sở Khuynh Thành rồi nói: "Sở cô nương vừa nói cái gì mà thiện tâm, chính nghĩa của con người? Hừ, toàn là thứ giả tạo. Cái gọi là thiện tâm, chính nghĩa chỉ là lá chắn loài người lợi dụng để che đậy tội ác và ma tâm của mình mà thôi. So với chính khí chân chính có liên quan các rắm gì không?"  

             "Loài người muốn thực hiện tư dục của bản thân, nhưng cũng muốn thu phục lòng người, tránh sau này người khác cũng làm như vậy với mình, cho nên nhất định phải tìm một cái cớ đường hoàng. Cái gì mà trừ ma vệ đạo, thay trời hành đạo? Nói đến cùng chỉ có hai lý do, một là chiếm hữu, hai là diệt trừ tai họa, chỉ có vậy thôi. Nếu không vì hai lý do đó thì ai sẽ làm chuyện tốn công tốn sức? Sở cô nương cũng tính là có xuất thân danh môn chính phái. Ngươi nghĩ xem mỗi lần hành động chính nghĩa, có lần nào không phải là kiếm đầy túi, hoặc là diệt trừ mối đe dọa? Có lần nào là thực chiến đấu vì người khác không?"  

             Trong lòng Sở Khuynh Thành chợt ngưng trệ, bị hỏi cho nghẹn lại không nói nên lời. Thiên Đế cũng không nhìn nàng mà nhìn Trác Uyên cười nói: “Điều này Trác Uyên, ngươi hẳn phải có thể nghiệm nhiều nhất. Khi đối phó với Bát Hoàng và Thánh Sơn, phải khiến bọn họ thân bại danh liệt mới ra tay, chẳng phải chỉ vì một cái cớ đường hoàng sap? Bằng không, cho dù ngươi có ra tay thế nào, bọn chúng cũng sẽ không bị cả đám người tấn công, bốn phía đều khó xoay xở. Vì vậy ta mới nói, một chuyến đi đến phàm giới này của tiểu tử ngươi rất đáng giá, từ tiểu ma trở thành chân ma, biết phát huy ma tính sau trong lòng người để bản thân có thể lợi dụng."  

             "Có điều, không thể phủ nhận rằng một số cá thể quả thực sự có thiện tâm, thuần khiết như hoa sen trắng, không nhiễm sự bẩn thỉu của thế tục!"  

             Ầm ầm!  

             Đột nhiên, thân thể Trác Uyên chấn động, khí thế một lần nữa tăng vọt, sau đó biến mất. Hắn đã thành công đột phá đến cảnh giới Thánh Giả Hậu Kỳ, tu vi cũng đã rơi xuống tầng thứ ba Trúc Cơ. Khi hắn mở mắt ra, trong mắt hắn dường như lại xuất hiện bóng người quen thuộc.  

             Chỉ là người này, hắn đã sớm biến mất rồi, cũng không biết bây giờ còn sống hay đã chết.  

             Thiên Đế nhìn hắn chăm chú, mỉm cười: "Ta chưa từng phủ nhận trên đời có một con người thuần khiết như vậy tồn tại, hòa hợp với trời đất. Nhưng như vậy thì sao? Nhân tâm sẽ thay đổi. Thiện tâm như vậy, một khi bước vào thế giới ô uế này, hiện thực sẽ khiến nó sinh ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất. Có lẽ so với những tiểu ma kia còn tà ác hơn nhiều. Người nhìn thấu nhân tâm hiểm ác như ngươi hẳn phải hiểu điều này rõ nhất. Thứ không đáng tin cậy nhất trong thế giới này là nhân tâm. Thiên sứ biến thành ác ma trong nháy mắt, giống như làm ô uế thế giới. Cái mà con người gọi là thiện tâm chỉ là bào thai trước khi thành ma. Sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi, không phải sao?"  

             Phù phù phù  

             Hắc khí cuộn trào, hàng ngàn hàng vạn cao thủ Thánh Sơn đã biến thành từng đám bụi phấn. Chỉ còn một số ít chưa luyện hóa được là vẫn còn lưu lại.  

             Khí thế của Trác Uyên vẫn luôn tăng lên, cuối cùng cũng đạt tới Thánh Giả Đỉnh Phong, đã sắp chạm đến cảnh giới Đế.  

             Thiên Đế liếc nhìn hắn, lập tức nở nụ cười đắc thắng, trong đồng tử bên phải, mười đạo ánh sáng kim sắc lóe sáng.  

             "Đệ đệ à, giống như năm đó, ngươi vẫn không có cách thuyết phục được ta. Vậy thì giống như lời năm đó ngươi nói, giúp ta một tay, để ta đi tới cảnh giới tối cao, trở thành chí tôn vô thượng chân chính, để thế giới này diệt thế trùng sinh!"  

             Oành!  

             Vừa dứt lời, cả bầu trời giống như thay đổi, đồng tử màu đen đột nhiên xuất hiện trên đầu mọi người trong bán kính một trăm dặm. Mười đạo ánh sáng kim sắc tỏa ra khí phách kinh người.  

             Thân mình Trác Uyên run lên, bị chấn áp đến không thở ra hơi, trên người như có một ngọn núi cao trăm trượng đang đè ép khiến xương cốt cũng sắp bị nghiền nát.  

             “Thiên Đế, ngươi muốn làm gì?” Trong lòng Trác Uyên sợ hãi, kinh ngạc kêu lên.  

             Thiên Đế cong môi cười,  lạnh lùng nói: "Giao hết thảy Đế Cảnh Đại Đạo của mấy lão gia hỏa kia ngươi thu thập được từ trước tới nay ra đây. Không Minh Thần Đồng tầng thứ mười, Không Động!"  

             Soạt!  

             Mười đạo ánh sáng kim sắc trên bầu trời càng lúc càng chói mắt, không hiểu sao Trác Uyên cảm thấy cơ thể mình như phồng lên, da thịt đỏ bừng, từng giọt máu như đang dần dần thấm ra khỏi da, như phản trọng lực mà bị hút ngược lên trên. Dường như có thứ gì đó trong cơ thể hắn sắp bị hút ra ngoài, muốn sụp đổ.  

             Á!  

             Lúc này, một tiếng thét chói tai cũng vang lên, Trác Uyên kinh ngạc nỗ lực quay đầu nhìn, ánh mắt chợt co rụt lại, hắn không nhịn được cắn chặt răng.  

             Thì ra vào lúc này, Sở Khuynh Thành cũng giống như hắn, đau đớn hét lên, toàn thân nàng đỏ bừng ngẩng đầu nhìn trời hét lớn, như có thứ gì đó sắp trào ra khỏi cơ thể nàng.  

             "Thiên Đế, ta đã làm xong tất cả những gì ngươi yêu cầu, thả nàng đi!"  

             “Thân là Đế Quân, đương nhiên ta sẽ giữ lời. Sở cô nương ta nhất định sẽ thả, nhưng có thứ phải thu hồi mới được.” Thiên Đế khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn nàng, ánh sáng kim sắc trong mắt lại lóe lên.  

             Phốc!  

             Đột nhiên, một âm thanh nặng nề vang lên, một đạo ánh sáng bảy màu chợt bay ra khỏi cơ thể Sở Khuynh Thành, bay thẳng lên trời, ngay lập tức biến mất trong đồng tử khổng lồ kia.  

             "Đó là…"  

             “Không sai, là thứ ngươi để lại trong cơ thể nàng, Đế Cảnh Đại Đạo của Ma Đế Cửu U, hiện tại thuộc về ta rồi.” Thiên Đế mỉm cười giải thích.  

             Sau đó hắn nhìn thấy Sở Khuynh Thành thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, như là hao hết sức lực, sắc mặt nàng tái nhợt, thở hổn hển, nhưng đến một ngón tay cũng không có sức để nhấc lên.  

             Nhìn thấy vậy, Trác Uyên siết chặt nắm đấm, vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng Thiên Đế lại xua tay, khuyên bảo giải thích nói: "Đừng lo lắng, ta chỉ cần đại đạo trong cơ thể nàng ta, sẽ không làm nàng ta bị thương, nghỉ ngơi một thời gian là ổn. Nhưng cũng chỉ một thời gian thôi. Đợi đến khi ta diệt thế trùng sinh, không có gì đảm bảo rằng nàng ta có thể sống sót sau thảm họa, hahaha..."  

eyJpdiI6IjBOZTFCMWx5c1ppeWhWNXRIYU53Ync9PSIsInZhbHVlIjoiRk5WTG1rNDZxN3BJa0JJTVJPYUF2aGRmVUplVTE1WW1QTjV4Q0RPeFV4bFhMUDBXSG9DekNpS0o4aVwvXC93MVRkZmh5c3p1Sjc4eHFnUVZxc2pGS280TU1YYWFJc1NCdXB3RitTZzArUm0xTThCUTJnekE5YWpMOTdXNzY4aFF4MnhMUHhxZzVyRThVK01NVWdhelFVTFB2R3hHbmxQNEx5SUhiMmRGc2VpZDBSdTc0QjRiMStHQkd0dW5JQjQzUkJkMVNxTkQ3MlEwMUNHUUU1bFd6Ym93MXNQaWZzb2s0YXZpWHB4OFE3eG5zV2FvZlVcL283ZW1QNm5pNm9xaEVQWFpYa1plZnhPYmx0T1V1NXFzaUFSaFNJM3krM2JDY1psWkptc0VLYUs1NzlNaTIrTkllTCtEWnp3aGdPelpxNXFWekYwTThrd2VxOE1JOFgxQVhWZTNBPT0iLCJtYWMiOiI4MjY1YjVjZjYwMTJiMjFlNDU3Y2FkNzEwYmJiM2U4ZDNkMTE5MTU1OTQzNTA0MzY2MWJkNGQ1MTAxZWFmM2Q5In0=
eyJpdiI6IlpaTTg2M0Q2aWtKUEJqYWFhSmZUSlE9PSIsInZhbHVlIjoiSjJhckxcL0pmVUJsRjRuaGh6bFRFR3Y5TjdneUFVOEU3Zk5mR1ZlT3A3U0pIbGhhT3grXC90TXJcLzNoT3hsTDVuV1VLN2w1YlwvNXl6RW9HV05kRHFDaHNIZStQS2xOK3FsZGtJczNpOEd6NXp3WWJvTEQ4UWlUR2owZkdOUHBkOER5bFZTZE1pTm55cnE2QzN3MEI0Y2hWWldpSGFQaitKdU1McGFKeFZZbDUwXC9NaVFxRk9MUCtFMThmTkcxU3N1R1owOEx6OTZhR0VSZmtqQTJjNE5SUDNmOSt0VDNYN1gyNzdKd1pBVkxjVzFSNzJ6Q1YxMks2ellvMzBmTmx6SmV6YkFlTFhaYzErNklnK3FXV2k1S1FYaWUxQTNvcFVKVlBcL1B4Qm1nK1VDdWQzc1dlSzBjNWJkXC9za3ZrSEhCU203UVVPS2VqYm5cL2UxODVudFVxZUorSnVJWHZacG1LOGRyMytUd2VCXC9vN2txbGkxblVsK0QwZHJNdFVKMGVoZWd4WGN2eVc3NDA1YVh4UlNXb1Zsdm9MUnp5MGljR3I1bXpFMGFPTHZcL3lZSFF4WlVGOGd6ckc3bHZLOGVTUXFYTVwvam85MEY1RnBsVkVLWTFtcEtmTTZpYWp5c2luZVpLZWpiY1d4MlwvY3hiblpzM3lEXC9SQXlnTit4SW1nOW9jdHYrMWVud2c0b1JcL3pKbHc0cDNjY2s1QkVZaWRVR281K21Pb21QQVwvOFl4RW5PbnBObXM5XC80RFBqMFwvN2ZRNWJTWjEiLCJtYWMiOiJmMzFkZTg0ZmI5YmNkY2ExMGZkNDZhMjdhODk1NmMwN2NjYzg3YmRkNTgxNTIxZjg3ZWFjZjIxNjBiZjgxMjUxIn0=

             Nhìn ánh mắt khó hiểu của Trác Uyên, Thiên Đế cười nói: "Đương nhiên, nếu nàng ta có công lực của Đế Quân, có lẽ ta sẽ không dễ dàng lấy được như vậy. Nhưng đáng tiếc nàng ta chỉ có mấy cân mấy lượng, lấy đi rất dễ dàng. Vậy thì tiếp theo, đến lượt ngươi rồi, đệ đệ của ta, hahaha..."

Ads
';
Advertisement
x