Trên vách núi cao chót vót, gió thổi vù vù.
Kiếm Tâm bước về phía đỉnh núi, nhìn hoàng hôn sắp buông xuống, khóe miệng thoáng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, sau lưng là Kiếm Đồng đang mang vẻ mặt phòng bị.
Kiếm Tâm không nhìn hắn, khẽ khàng cất tiếng, như đang độc thoại, lại như đang kể một câu chuyện: "Tâm nguyện của hắn rất nhanh rồi sẽ hoàn thành, thế giới này cũng sẽ thanh tĩnh lại."
Kiếm Đồng không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn lão ta.
“Ngươi tên là gì?” Kiếm Tâm quay đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi.
"Kiếm Đồng."
"Đây là tên chủ nhân ngươi đặt cho ngươi sao?"
“Không, hắn là cha của ta.” Trong mắt Kiếm Đồng lóe lên vẻ kiên định, lớn tiếng nói.
Kiếm Tâm bật cười, chậm rãi lắc đầu: "Không hổ là nhân đạo truyền thừa, đem bội kiếm của mình nhận làm con trai."
"Vậy chủ nhân của ngươi coi ngươi là gì?"
“Cái này còn không đủ rõ ràng sao, ta là tâm của hắn!” Kiếm Tâm mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài một hơi: “Tâm ở đâu, kiếm ở đó, ta là kiếm của hắn, theo tâm của hắn mà động, là Kiếm Tâm. Ta và hắn tuy hai mà một, không phân ra ai với ai cả."
"Vậy chủ nhân của ngươi coi ngươi như huynh đệ rồi?"
“Không phải là huynh đệ, huynh đệ vẫn có hai lòng. Nhưng ta và hắn mãi luôn một lòng!” Kiếm Tâm mỉm cười nhìn Kiếm Đồng nói: “Việc hắn muốn làm, cũng là việc ta muốn làm. Nào có giống như chủ nhân của ngươi, nói dễ nghe là đem ngươi nhận làm con trai, nhưng con trai còn không phải là nô lệ? Ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của hắn, còn phải đội một chữ hiếu lên đầu. Nhân đạo đạo đức giả, vừa nhìn là biết.”
"Hừ, vậy ngươi thì sao?"
Kiếm Đồng không khỏi cười lạnh, bĩu môi khinh thường: "Chủ nhân của ngươi chỉ muốn ngươi trở thành một người như hắn, cuối cùng cũng chỉ là một bản sao khác của chính hắn mà thôi. Nói dễ nghe thì hai ngươi như hai mà một. Nói khó nghe thì ngươi chỉ là một bản sao của hắn, không có nhân cách gì cả. Nhưng phụ thân đối xử với chúng ta như con, chưa từng bắt chúng ta phải đi theo con đường của người, Lạc gia chủ cũng vậy, Kỳ Lân cũng là như thế. Ta cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi. Nhìn như vậy thì, ai mới là nô lệ của chủ nhân đây?"
Mí mắt Kiếm Tâm run lên, lão ta không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn trời, một lúc sau mới nói: "Thiên Đạo vô tình, vốn là đơn độc, không phức tạp giống như nhân đạo. Vì vậy trong Thượng Cổ Thập Đế cuối cùng hình thành được Chư Thiên Thập Đạo chỉ có Nhất Thiên. Chín người có chín Đại Đạo, nhưng Thiên Đạo chỉ có một. Chúng ta giống nhau, không phải vì hắn nhân bản ra ta, mà là do Thiên Đạo vốn giống nhau. Ta là bội kiếm của hắn, hắn đã chỉ rõ hướng đến Thiên Đạo cho ta, chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên một thế giới thuần tịnh!"
"Vậy có liên quan gì đến cha của ta, hắn cũng không có động gì đến các ngươi."
"Tất nhiên là có quan hệ. Hắn là phần quan trọng nhất, dù là với thiên đạo hay nhân đạo, hướng đi của thế giới đều phụ thuộc vào hắn. Nam nhân hội tụ thiên đạo và nhân đạo vào một thể này..."
Kiếm Tâm hơi nheo mắt lại, khẽ cười một tiếng, lộ ra vẻ hoảng hốt: "Có điều nếu không ngoài dự đoán, tối nay hẳn sẽ có manh mối hướng đi của thế giới, hahaha..."
Thân hình Kiếm Đồng chấn động, lông mày giật giật, trong lòng chợt xuất hiện một tia bất an.
Xoẹt xoẹt!
Đúng lúc này, hai thanh âm phá không vang lên, hai bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, cúi đầu nói với Kiếm Tâm: "Đại nhân, mọi việc đã xong!"
Nhìn lên thì thấy thì ra là hai trong tám Yêu Nghiệt.
Kiếm Tâm gật đầu vẫy vẫy tay để bọn chúng đi xuống, sau đó nhìn Kiếm Đồng cười nói: "Ngươi có biết bọn chúng là ai không? Từng là cường giả mạnh nhất phàm giới, không chỉ một kiếp theo đuổi cảnh giới đỉnh cao. Nhưng càng là như vậy, khi gặp phải nút thắt không thể tháo gỡ, bọn họ sẽ càng cảm thấy thất bại. Kẻ chưa từng gặp thất bại như bọn họ trong lòng sẽ rất bứt rứt, dục vọng cũng trở nên vô cùng bức bách. Lúc này ta xuất hiện nói với bọn họ rằng có thể đáp ứng nguyện vọng của bọn họ, bọn họ đã cúi đầu. Nhưng một khi kẻ mạnh đã cúi đầu thì sẽ không thể ngẩng đầu lên được nữa. Đây chính là sự đê hèn của nhân đạo.”
"Ý của ngươi là, tất cả bọn họ đều đến từ phàm giới. Là người tham ngộ năm thánh binh?"
"Không sai, ở nơi khó khăn nhất sẽ sinh ra cường giả. Từ sau thượng cổ, Thánh Vực này không xuất hiện được nhân vật nào ra hồn cả. Chỉ có phàm giới, mấy trăm vạn năm mới có một nhóm nhân vật không tồi."
Kiếm Tâm hơi gật đầu mỉm cười, nhưng ngay sau đó trong mắt đã lộ ra sự khinh bỉ không thèm che giấu: "Nhưng vậy thì sao? Bọn họ bị mắc lại ở Chuẩn Đế, cho dù làm thế nào cũng không thể tiến lên được một bước. Tính cách kiêu ngạo cũng trở nên nhu nhược, không còn tin vào sức mạnh của mình nữa, bắt đầu tìm trợ lực từ bên ngoài, để rồi vĩnh viễn mất đi khả năng xưng Đế."
"Đó là bởi vì bọn họ ngay từ đầu đã không thể xưng Đế. Nếu Kiếm Đế còn sống, danh ngạch của kiếm đạo đã bị chiếm hết rồi, cái mà bọn họ ngộ được là kiếm đạo..." Kiếm Đồng nhìn lão ta chằm chằm, quát lớn.
Khóe miệng Kiếm Tâm nhếch lên, không cho là như thế lắc đầu: "Vậy thì ngươi sai rồi. Tuy rằng Chư Thiên Thập Đạo có mười danh vị, nhưng không phải là không thay đổi. Tuy rằng có chút khó khăn, nhưng miễn là xuất hiện một người có thể tìm ra một con đường khác để thành đạo, cho dù cùng là kiếm đạo, cũng có thể tranh đoạt cao thấp, quyết định ra ai là Đạo Tổ kiếm đạo. Kiếm Đồng, thượng cổ từng có một Huyết Ma Lão Tổ đã có dũng khí này, chỉ là thiếu một chút mà thôi. Đáng tiếc hậu nhân nghe truyền thuyết về hắn lại vẫn luôn cho rằng Thập Đạo là sự tồn tại bất diệt, không có một ai có dũng khí làm như vậy nữa. Tiểu bất điểm, ngươi có dám không?"
Kiếm Đồng nhìn chằm chằm ánh mắt mang theo vẻ kì dị của lão ta, hai tay nắm chặt lại, trong mắt dần dần lóe lên ý chí chiến đấu.
"Hahaha...đoán chừng là sẽ không có cơ hội đó rồi, nếu chủ nhân của ngươi bị đánh bại."
Kiếm Tâm cười lớn, vỗ vỗ ngực hắn rồi thở dài: "Đi thôi, đi gặp chủ nhân ngươi lần cuối. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng...”
Nói rồi Kiếm Tâm giậm chân bỏ đi. Ánh mắt Kiến Đồng hiện lên tia kiên quyết cũng lập tức đi theo.
Không bao lâu sau, hai người đã đi đến sân nhỏ kia của Thiên Đế. Lúc này, Thiên Đế vẫn đang ung dung ngồi trước bàn đá, bày bàn cờ quân đen quân trắng, trong mắt lóe lên tia sáng thâm sâu.
Sở Khuynh Thành ở một bên mang vẻ mặt lo lắng, đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn về phía thông đạo, chờ Trác Uyên trở lại.
Xoạt xoạt hai tiếng, hai người Kiếm Tâm và Kiếm Đồng đã cùng nhau đáp xuống.
Kiếm Tâm chắp tay với Thiên Đế, gật đầu nói: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong!"
"Rất tốt!"
Thiên Đế liếc nhìn Kiếm Đồng, cũng không để ý tới, nhưng Sở Khuynh Thành ở bên cạnh lại kinh ngạc, đi đến bên Kiếm Đồng nói: "Sao con lại tới đây, nơi đây rất nguy hiểm."
“Phụ thân đâu rồi?” Kiến Đồng không trả lời mà dò hỏi.
Trên mặt Sở Khuynh Thành lộ ra vẻ khó coi, quay đầu lại liếc nhìn thông đạo phía sau, khẽ thở dài: "Đi tìm Tình Đế rồi, hình như hai vị Đế Quân còn là kẻ thù không đội trời chung. Trác Uyên thay mặt Thiên Đế đi, sợ là..."
Sở Khuynh Thành bất lực lắc đầu, cảm thấy lần này Trác Uyên lành ít dữ nhiều. Kiếm Đồng nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên trầm trọng.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng kêu khẽ vang lên, Trác Uyên bình an vô sự bước ra khỏi thông đạo. Hai người Sở Khuynh Thành nhìn thấy thì vui mừng khôn xiết, lần lượt tiến lên đón.
Thiên Đế nhướng mày liếc hắn một cái, trong mắt hiện lên từng tia sáng, cười nói: "Ta đã nói rồi mà, nữ nhân kia nhất định sẽ đưa cho ngươi."
“Ta đã lấy được đồ rồi, ngươi còn muốn ta làm gì nữa?” Đã là cá nằm trên thớt, Trác Uyên nhìn lão ta, chỉ biết thở dài.
Thiên Đế khẽ cười một tiếng hơi nhún vai, lão ta phất tay một cái, mặt đất bằng phẳng bỗng nổi lên, lại mở ra một thông đạo khác. Mà ở cuối thông đạo lại là những đệ tử còn sống sót của Thánh Sơn, ngay cả sáu Sơn chủ cũng ở trong đó.
Chỉ là vào lúc này, bọn họ dường như đã ngất đi hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy cảnh này, Trác Uyên khó hiểu nhìn Thiên Đế, không biết lão ta có ý gì.
Thiên Đế ở nụ cười lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Thân là truyền nhân chính thống của Cửu U, Thiên Ma Đại Hóa Quyết của hắn ngươi đã luyện đến Thánh Giả Sơ Kỳ, còn thiếu chút nữa đã đạt đến Thánh Giả Đỉnh Phong. Bàn về tâm cảnh, ngươi có thể nhận được nhiều truyền thừa của các cao thủ Đế Cảnh như vậy hiển nhiên là không thấp. Muốn đạt tới Đế Cảnh, bây giờ chắc chắn chỉ có tích lũy năng lượng."
"Cái gì?"
Trác Uyên kinh ngạc nhìn đám người đang hôn mê kia, lập tức hiểu ra ý của lão ta: "Các ngươi muốn ta hấp thụ hết công lực của bọn họ sao?"
"Đương nhiên, nếu không tại sao ta lại ngăn cản các ngươi tàn sát những phàm nhân này? Tất cả đệ tử của Thánh Sơn đều là huyền môn chính tông, có căn cơ tu luyện vững vàng nhất, thực lực cũng cao nhất. Dùng bọn họ để luyện công hẳn là sẽ đem lại hiệu quả tốt nhất."
"Ngươi rốt cuộc định làm cái gì, phong ta làm Đế sao?"
"Ngươi cứ coi như ta đang thành toàn cho ngươi là được."
Thiên Đế khẽ cười, lộ ra vẻ kì dị: "Đương nhiên không chỉ có ta, các Đế Quân khác chắc hẳn cũng hy vọng như vậy. Bằng không bọn họ truyền cho ngươi nhiều Đế Cảnh Đại Đạo, nâng cao giác ngộ Đại Đạo của ngươi như vậy làm gì?"
"Nhưng mục đích của ngươi không giống họ!"
"Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì? Xem ra ngươi đã quên thân phận của mình. Làm một quân cờ, không có tư cách thương lượng mặc cả." Thiên Đế cười chế giễu, liếc mắt nhìn Sở Khuynh Thành và Kiếm Đồng, rồi lại nhìn hắn: "Nếu không phải dục tốc bất đạt, bản đế đã sớm tìm một đám người để nâng cao tu vi của ngươi rồi, sao phải đợi lâu như vậy? Còn không mau làm đi?"
Mi mắt Trác Uyên khẽ run lên, nhìn đám người phía dưới, sau đó nhìn về phía Thiên Đế, thở ra một hơi dài, trong tay đánh ra ấn quyết, hắc khí lập tức bao phủ khắp người. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nó giống như biển cả cuồn cuộn, nhanh chóng bao phủ tất cả đám người.
Bọn họ cũng không có phản ứng gì giống như đang chìm vào giấc ngủ yên bình, trong nháy mắt hóa thành tro bụi, biến mất không dấu vết. Mà những luồng hắc khí kia lại càng dữ dội hơn, đi đến cơ thể Trác Uyên, khí thế của hắn cũng đang không ngừng dâng lên cao.
Thiên Đế lạnh lùng nhìn hắn, cười giả tạo: "Còn giữ lại, ngươi đúng thật là sợ bị Thiên Ma Đại Hóa Quyết phản phệ, sẽ trở thành bộ dạng như đồ đệ ngươi phải không. Yên tâm, Thiên Ma Đại Hóa Quyết phản phệ, một là do thể hồn không đủ như lại muốn hấp thụ quá nhiều năng lượng hỗn tạp, không áp chế được nên phát nổ. Hai là do tâm cảnh không đủ, bị nộ khí nhiễu loạn tâm đạo, rơi vào trạng thái điên cuồng. Nhưng giờ ngươi đã không có vấn đề gì, còn không tu luyện cho ta?”
Mẹ ngươi!
Nói đến đây, lần đầu tiên ánh mắt của Thiên Đế trở nên ngưng trọng...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất