Thiên Đế liếc mắt nhìn hắn, lộ ra một nụ cười tà, giống như đang giễu cợt: "Nếu đã biết mình là một nhân vật nhỏ, là quân cờ bị mọi người nhìn chằm chằm, ngươi nên hiểu rằng mình không có quyền lựa chọn, chỉ có thể bị thao túng, cũng không cần biết lý do tại sao. Huống hồ, con đường này không phải do ngươi đã tự mình chọn hay sao, đệ đệ của ta…”
“Ngươi…có ý gì?” Thân hình Trác Uyên chấn động, vô cùng sửng sốt.
Thiên Đế không trả lời, chỉ khẽ cười lắc đầu: "Chuyện cũ bất kham không cần nhớ lại. Tóm lại, ngươi phải hiểu ta đã thẳng thắn mọi chuyện với ngươi, thì ngươi cũng phải làm việc cho ta."
"Sao ngài có thể chắc chắn rằng ta nhất định sẽ nghe theo ngài?"
“Như ta đã nói, ngươi không có lựa chọn khác.” Thiên Đế liếc nhìn về phía Sở Khuynh Thành, khinh thường nói.
Trái tim Trác Uyên chìm xuống, hiểu ý lão ta, tay nắm chặt lại, im lặng không nói gì.
Lão ta vẫy tay, chỉ nghe thấy khẽ ong một tiếng, không gian dao động, đột nhiên nứt ra một thông đạo cao bằng một người, đối diện là một rừng cây với chim hót hoa thơm.
Thiên Đế chỉ vào nơi đó nhìn về phía Trác Uyên: "Đây là nơi ở Tình Đế, ngươi đi đem Đế Cảnh Đại Đạo của hắn về đây."
"Tình Đế? Tình Đế bí ẩn nhất trong Thập Đế?"
Trác Uyên sững sờ, lông mày khẽ run lên, trong lòng chùng xuống. Cho dù Tình Đế này chỉ có một húy danh trong Cửu U Bí Lục, cũng không giới thiệu quá nhiều, càng không được thế gian nói đến nhiều.
"Chỉ là...Đại Đạo của Đế Quân, có thể lấy dễ dàng như vậy sao?"
Thiên Đế nở nụ cười, không cho là thế nói: "Người khác có lẽ không được, nhưng ngươi nhất định có thể. Có thể nói, việc ngươi đi lấy Đế Đạo cũng nằm trong tính toán của bọn họ, yên tâm đi."
Bọn họ...
Trác Uyên khẽ nheo mắt lại, cảm thấy càng nghi ngờ hơn: "Bọn họ là chỉ đám Minh Đế sao? Bọn họ bảo ta đi lấy Đại Đạo, ngươi cũng bảo ta đi lấy. Các ngươi rốt cuộc là muốn làm trò quỷ gì vậy? Nếu như bọn họ biết ngươi phái ta đi, sẽ còn giao cho ta sao?"
"Trác Uyên, ngươi nghĩ quá nhiều rồi, hahaha..."
Thiên Đế ung dung nhìn lên trời nói: "Nhớ kỹ lời ta đã dạy ngươi, càng đi lên âm mưu thủ đoạn càng không có chỗ dùng. Tất cả mọi người đều công khai thẳng thắn đấu với nhau, thứ dùng để so là kiểm soát chi tiết và đại cục. Một màn giữa ta và ngươi hôm nay, những lão gia hỏa kia hẳn cũng đã sớm dự liệu được, nhưng bọn họ vẫn thực hiện kế hoạch, ta cũng là như vậy. Giống như ván cờ trước mặt này, ai cũng thấy được thế cục thay đổi và hướng đi của các quân cờ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ phân ra thắng thua. Ngươi vẫn luôn ở ngoài sáng chứ không phải trong tối, ngươi có hiểu không?"
Trác Uyên nhìn lão ta chăm chú, không hề tranh cãi nữa mà chỉ nhìn vẻ mặt lo lắng của Sở Khuynh Thành, cho nàng một ánh mắt trấn an rồi tiến thẳng đến thông đạo, đi vào rừng sâu.
Dọc đường đi có thể nghe thấy tiếng dế kêu khe khẽ, chim chóc nhảy nhót trên cành cây, một khung cảnh tràn đầy sức sống. Không hề có cảm giác ớn lạnh, không có khí thế kinh người, cũng không có gì lạ thường. Nơi đây không giống như nơi ẩn cư của cao thủ, mà giống như chốn thế ngoại đào viên.
Nhưng vẫn có một điểm kỳ lạ là mọi thứ ở đây, kể cả thực vật, đều sống thành từng đôi.
Như hai con côn trùng đang bay cạnh nhau này, hai con sóc nhảy cùng nhau kia, đến cỏ dại cũng mọc thành đôi, quấn lấy nhau. Vô cùng kỳ lạ.
E là chỉ có mặt trời trên đầu mới một người cô độc, lẻ loi treo trên cao.
Trác Uyên nhìn lên bầu trời bật cười, nhưng ngay sau đó hắn lại sững sờ, nhìn về phía bên kia, vậy mà lại là hình ảnh ánh trăng đang chiếu sáng.
"Không hổ là nơi ở của Tình Đế, tất cả mọi thứ đều thành từng đôi, ngay cả nhật nguyệt cũng ở cùng một chỗ."
Trác Uyên bất giác mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước, dọc theo đường đi không có một trận thế ngăn cản nào, vô cùng kỳ lạ. Đường đường là một Đế Quân Đạo Trường, vậy mà ngoài một số hiện tượng kỳ quái ra, lại không có một kết giới thủ hộ nào đã là kỳ quái rồi, nhưng đến một chút khí trường cũng đều không có.
So với bầu không khí âm u, khủng bố của Minh Hải, Tình Đế Đạo Trường này bình dị dễ gần hơn nhiều, giống như thường nhân thế tục vậy.
Nhưng nếu chỉ là một nơi bình thường như vậy, Thiên Đế thần thông quảng đại đến thế tại sao không tự mình tới, mà lại muốn ta tới? Thật sự rất kì lạ.
Trong lòng Trác Uyên cảm thấy khó hiểu, cả một đường hắn đều suy nghĩ về sự khác thường của Thập Đế. Bản thân rốt cuộc có giá trị lợi dụng gì đối với bọn họ?
Nhưng nghĩ mãi mà không ra, vì vậy hắn cũng không nghĩ nữa. Cũng đúng lúc hắn đi đến cuối đường, ở đó có một sơn động sâu thăm thẳm. Ngẩng đầu nhìn lên, ba chữ Tình Tơ Động đột nhiên hiện lên trước mắt hắn.
"Vãn bối Trác Uyên bái kiến Tình Đế đại nhân!"
Trác Uyên hít sâu một hơi, không dám mạo phạm mà cúi đầu trước cửa động cửa động, lớn tiếng nói.
Không hề có động tĩnh gì, trong sơn động im lặng như tờ. Trong lòng Trác Uyên cảm thấy kỳ quái, thầm oán, là do Tình Đế không có nhà, hay Thiên Đế chỉ đường sai đây? Hắn suy tư một hồi định chờ một lát rồi lại cất tiếng tiếp.
Nhưng hắn còn chưa kịp cất tiếng, từ trong sơn động bỗng truyền đến một giọng nữ hững hờ: "Ngươi...cuối cùng đã đến rồi."
“Ờm, đúng vậy.” Trác Uyên hơi ngưng lại rồi gật đầu, càng thêm chắc chắn lời Thiên Đế nói. Thì ra vận mệnh của hắn vẫn luôn nằm trong sự khống chế của những vị Đế Quân này. Mỗi vị Đế Quân đều đang chờ hắn đến.
“Ai kêu ngươi tới?” Đột nhiên, từ trong động lại vang lên tiếng nói.
Trác Uyên cũng không giấu giếm, thoải mái nói: "Khởi bẩm Đế Quân, là Thiên Đế phái ta đến để lấy Đế Cảnh Đại Đạo của ngài."
"Vậy sao, quả nhiên... Đã lâu như vậy, nếu Thiên Đế vẫn không phát giác ra thì cũng thật là lạ. Vẫn là Cửu U nói đúng, kết quả cuối cùng là thắng hay thua còn phải xem ý trời."
Từ trong sơn động vang lên tiếng cười nhạo, Trác Uyên không rõ nàng ta đang nói cái gì, lẩm bẩm nói: "Đế Quân... Nếu ngài không muốn đưa cho ta, vậy ta quay về..."
"Không, ta đã đợi ngươi lâu như vậy, rốt cuộc ngươi cũng tới, sao có thể không đưa chứ?"
Tuy nhiên hắn vừa dứt lời, trong sơn động lập tức truyền đến tiếng gọi. Ngay sau đó, soạt một tiếng, một đạo ánh sáng bảy màu đột nhiên bay ra khỏi sơn động.
Trác Uyên còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thì đạo ánh sáng đó đã lập tức tiến vào cơ thể hắn rồi biến mất.
Trác Uyên sờ khắp thân mình, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái này... Cái này xem như đã đưa rồi?"
"Đương nhiên, bây giờ ngươi có thể đi rồi."
“Nhưng… tại sao lại không giống như đám Minh Đế?” Trác Uyên gãi đầu, cảm thấy thứ quan trọng như vậy sao lại quá dễ dàng cho như thế: “Ngài không cần khảo nghiệm ta gì sao? Hay là chỉ dạy? Như vậy…có phải là hơi tùy tiện rồi không?"
"Đồ đã giao hết cho ngươi rồi, ngươi còn nói nhảm cái gì, mau biến!"
"Ờm...được thôi."
Trác Uyên khựng lại, nghe thấy giọng nói tức giận bên trong, trong lòng càng thêm nghi hoặc, một lần nữa cúi đầu rồi xoay người rời đi: "Vậy vãn bối xin cáo từ, Đế Quân bảo trọng!"
Vậy là hắn đã nhẹ nhàng thoải mái mang theo Đại Đạo của Tình Đế rời đi, không bao lâu, hắn đã quay trở lại phía trước thông đạo. Quay đầu nhìn lại nơi kỳ lạ này, Trác Uyên thở ra một hơi dài, bất đắc dĩ nhún vai, bước chân nhẹ tênh bước vào bên trong rồi biến mất.
Thế nhưng, điều hắn không biết là ngay lúc hắn rời đi, nơi vốn thanh bình yên ả này đã biến mất trong tích tắc. Từng cặp chim bay sánh vai cùng nhau không còn nữa, cảnh tượng kì lạ mặt trời và mặt trăng cùng tỏa sáng cũng không thấy, chỉ còn gió thổi đìu hiu, mây đen che khuất cả bầu trời, khắp nơi đều là xương trắng, chó hoang chạy khắp nơi, trên bầu trời quạ đang bay loạn, thỉnh thoảng lại xà xuống rỉa thịt vụn trên mặt đất.
Thiên đường trước đó ngay lập tức đã biến thành địa ngục!
Lạnh lùng nhìn tất cả những điều này, trong sơn động vang lên một tiếng thở dài: "Trời nếu có tình trời cũng sẽ già đi, một chữ tình là thuốc độc độc nhất thiên hạ. Năm đó Thiên Đế đánh đâu thắng đó, cuối cùng lại trúng Tình Cổ của ta, cũng không dám bước vào kết giới Tình Tơ này một lần nào nữa. Bây giờ Thiên Đế để hắn lấy đi Đế Cảnh Đại Đạo của ta, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ giải được cổ, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Bách Lý Ngự Vũ, ngươi đã chuẩn bị xong chưa? "
Trong sơn động, một thiếu nữ với khuôn mặt băng giá đang lặng lẽ đứng đó, chính là Bách Lý Ngự Vũ vốn đã biến mất từ lâu.
Sau khi trầm ngâm một hồi, nàng ta khẽ gật đầu.
Ầm!
m thanh chấn động khẽ vang lên, ánh sáng màu hồng dần dần tràn ngập khắp sơn động.
"Chúng ta lập tức sẽ hành động, ta nhắc nhở ngươi một lần nữa. Một tia tàn niệm của ta đều dựa vào thần uy của Đại Đạo, chỉ có thể sống tạm bợ như vậy. Lúc tặng Đại Đạo đi cũng là lúc ta tiêu tan khỏi thế gian. Nhưng ta mượn thân thể thần hồn của ngươi vẫn có thể kiểm soát Đại Đạo một lần nữa. Nhưng đồng thời, thân thể của ngươi cũng sẽ không chịu nổi thần uy của Đạo, hương tiêu ngọc vẫn. Ngươi thật sự nguyện ý sao?"
“Không phải các ngươi muốn ngăn cản Thiên Đế sao, lúc này còn nói những lời này làm gì?” Bách Lý Ngự Vũ ngẩng đầu nhìn sơn động, lạnh lùng nói.
Sau một hồi im lặng, trong sơn động lại vang lên giọng nói: "Chúng ta không có thù hận với Thiên Đế, trăm phương ngàn kế ngăn cản hắn cũng chỉ vì đạo bất đồng mà thôi, không liên quan gì đến ân oán tình thù trần thế cả. Ta rất vui mừng vì ngươi sẵn lòng hy sinh bản thân. Nhưng thân là Tình Đế Đạo Tổ, ta phải xác nhận lại tâm ý của ngươi. Suy cho cùng, có tình ở đó, sắt đá cũng không thể lay chuyển được. Để kiểm soát Tình Đạo, nhất định phải có tình đến cực hạn mới được. Minh Đế bảo ngươi đi tìm ta là bởi vì hắn cho rằng ngươi có tư cách này. Nhưng ta cũng rõ ràng, tình của ngươi chỉ là một bên tình nguyện, sao có thể là cực hạn..."
“Ta chỉ biết, ta sẽ không để hắn chết trước mặt ta.” Thế nhưng Tình Đế còn chưa dứt lời, Bách Lý Ngự Vũ lên tiếng một cách kiên định, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó có được.
Hiểu rõ mọi chuyện, trong sơn động không còn lên tiếng nói nữa.
Ngay sau tiếng chấn động, cả sơn động bỗng dâng lên một luồng sáng mơ hồ, sau đó thu nhỏ lại, lập tức chui vào trong cơ thể Bách Lý Ngự Vũ.
Thân hình Bách Lý Ngự Vũ run lên, co giật hai cái, khuôn mặt vặn vẹo, giống như đang rất đau đớn, nhưng rất nhanh đã dịu lại. Nàng ta mở hai mắt ra, một cỗ khí thế cực kỳ kinh người đột nhiên phóng ra.
Oành...
Toàn bộ đỉnh núi trong nháy mắt sụp đổ, vạn dặm xung quanh cuộn trào như có sóng thần ập đến, mặt đất vỡ vụn, tiếng đổ vỡ vang lên không ngừng.
Bách Lý Ngự Vũ nhấc chân, giống như một mũi tên vừa rời khỏi dây lao thẳng ra ngoài, ngay lập tức đã biến mất không thấy tung tích.
Ở một nơi khác, cách Kính Nguyệt Tiểu Trúc một trăm dặm, cùng với từng viên Thánh Linh Thạch rơi xuống đất, một trận thế dị thường lập tức được thiết lập. Vân Sương đứng bên trong, hít một hơi thật sâu, bắt đầu thực hiện ấn quyết.
Đám người khác Lệ Kinh Thiên đứng bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc nhìn: "Sương Nhi cô nương, dựa vào trận thế này thực sự có thể cứu được Trác quản gia sao? Nhưng với sự hiểu biết của Trác quản gia đối với trận pháp còn không thể thắng được Thủy Kính đó. Ngươi..."
Nàng vừa dứt lời, chỉ nhìn thấy từng đạo ánh sáng bảy màu tản ra, thân mình Sương Nhi đột nhiên bộc phát ra một luồng khí thế cực kỳ kinh người, khiến cho đám người xung quanh phải đình trệ một hồi, nhất thời đứng ngây ra...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất