Phù phù phù!  

             Ngọn lửa màu đen trào dâng trong hốc mắt, phát ra tiếng gào thét chói tai. Trác Uyên nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy có tiến triển gì vì vậy bèn thu lại Thần Đồng.  

             Sở Khuynh Thành ở bên cạnh thấy vậy thì vội hỏi: "Sao rồi, có thể phá vỡ kết giới này không?"  

             "Nếu là kết giới hẳn là có thể phá vỡ."  

             Trác Uyên cau mày, lắc đầu nghi ngờ: "Nhưng ta thấy nơi này không giống kết giới, cũng không phải ảo cảnh. Nếu không Lôi Viêm của ta nhất định có thể phân được chân tướng, xua tan hư vô."  

             Sở Khuynh Thành vuốt cằm, lại thấy do dự: "Vậy thì thật kỳ quái, chẳng lẽ lại gặp phải quỷ sao?"  

             “Đúng rồi Khuynh Thành, Thủy Kính tiên sinh có nói gì với nàng không?” Trác Uyên đột nhiên cất tiếng hỏi.  

             Sở Khuynh Thành ngẩng đầu suy nghĩ một chút, hai mắt chợt sáng lên, gật đầu nói: "Hình như hắn ta đã nói, hắn ta dùng đạo tâm để thề rằng không bày kết giới. Còn nói thứ vây khốn ta là tâm của ta chứ không phải là thứ gì khác."  

             "Tâm...tự vây khốn?"  

             Trác Uyên hơi nhíu mày, lùi về phía sau hai bước, khẽ thì thầm: "Nhân thế tâm tư phức tạp, bản thân rơi vào mê cung mà không hề hay biết. Chỉ khi loại bỏ tạp niệm, tâm quay về với thiên địa mới có thể thoát ra khỏi mây mù, nhìn thấu mọi thứ. Là vì Không Minh..."  

             Nói tới đây, Trác Uyên hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại đứng yên tại chỗ. Sở Khuynh Thành ở một bên quan sát, không hiểu ra sao.  

             Ầm ầm!  

             Đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng kêu khẽ, xung quanh thân mình Trác Uyên tản ra những sóng hoa văn vô hình, giống như gợn sóng lăn tăn. Hơn nữa mỗi một gợn sóng lướt qua, cả thế giới dường như bị bóp méo. Ngay cả cơ thể con người cũng vặn vẹo trong không gian hư ảo.  

             Sở Khuynh Thành nhìn thấy cảnh này trong lòng rất kinh ngạc, nhưng không đợi nàng tiếp tục nhìn, một bàn tay khổng lồ đã kéo tay nàng di chuyển về phía trước.  

             Sở Khuynh Thành khẽ kêu lên thành tiếng, tiếp đó bị lực lượng hùng hậu kia làm cho lảo đảo, suýt chút nữa thì té ngã. Nhưng khi nàng đứng thẳng người dậy, quan sát xung quanh thì còn ngạc nhiên hơn.  

             Nơi họ vốn đứng trước đó là sơn cốc đã biến mất, thác nước cũng không còn, ngay cả lầu các cũng không còn nữa. Nơi bọn họ đứng chỉ là một cái sân nhỏ chưa tới một trăm mét vuông, phía sau có một gian phòng vô cùng tinh tế, nhưng lại giống hệt căn phòng trong lầu các.  

             Mắt Sở Khuynh Thành giật mạnh, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trên đầu, kinh ngạc nói: "Đây...đây..."  

             "Đây chính là sơn cốc mà nàng vẫn luôn không thể ra khỏi kia."  

             Trác Uyên nhìn bốn phía, cười chế giễu: "Thực ra chỉ là một cái sân nhỏ mà thôi. Nàng bị vây khốn trong sân lại tưởng mình bay khắp trời nam đất bắc. Tất cả đều là do có người mê hoặc tâm trí nàng. Nàng bị tâm của mình vây khốn, không thể xua tan mây mù trong lòng thì sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi."  

             Trên mặt Sở Khuynh Thành lộ ra vẻ kinh ngạc, sửng sốt kêu lên thành tiếng: "Trên thế gian này còn có thần thông như vậy sao? Vậy sao chàng..."  

             Sở Khuynh Thành quay đầu nhìn Trác Uyên lại chợt ngưng trệ, chỉ thấy lúc này, con ngươi bên phải của Trác Uyên phát ra ba vòng sáng kim sắc, ánh sáng chớp động.  

             "Có lẽ ta và người thi triển thuật có cùng một nguồn gốc."  

             Trác Uyên chớp mắt, thu lại Không Minh Thần Đồng. Hắn cười khẽ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Sở Khuynh Thành.  

             Lúc này chợt vang lên tiếng đàn du dương. Sở Khuynh Thành nghe vậy thì giật mình, sợ hãi kéo ống tay áo của Trác Uyên, bất an nói: "Là hắn ta, là Thủy Kính, người nhốt ta ở đây!"  

             "Không sao, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến."  

             Trác Uyên khẽ thở dài, dắt tay Sở Khuynh Thành đi theo tiếng đàn kia, đợi đến khi đi tới một cái sân nhỏ thì bỗng nhìn thấy một người thanh niên chừng hai mươi tuổi đang nhàn nhã tự tại đánh đàn, đó chính là Thủy Kính.  

             Sở Khuynh Thành thấy hắn ta thì sợ hãi trốn sau lưng Trác Uyên. Trác Uyên bước lên phía trước, cung kính cúi đầu: "Vãn bối Trác Uyên bái kiến Thủy Kính tiên sinh!"  

             Tiếng đàn chợt dừng lại, Thủy Kính cũng khôi phục lại tinh thần từ tiếng đàn của mình.  

             “Mấy năm đi rèn luyện này đã khiến tâm cảnh của ngươi có tiến triển rất lớn, nhanh như vậy đã đi ra khỏi được mây mù trong tâm. Không tệ, không tệ!” Thủy Kính cũng không nhìn hắn, khóe miệng hiện lên một độ cong vui vẻ.  

             Trác Uyên nghe vậy thì khẽ mỉm cười, không cho là thế nói: "Tiên sinh quá khen. Vãn bối còn kém xa tiên sinh. Cũng giống như trước đây, vãn bối không biết đã bị tiên sinh hạ tâm thuật từ bao giờ, bị vây khốn ở mây mù tâm trí. Tiên sinh mới thực sự cao hơn một tầng."  

             "Haha... Không còn kiêu ngạo như trước nữa rồi. Quả nhiên là đã trưởng thành hơn nhiều."  

             Thủy Kính khẽ gật đầu cười nhạt, cất đàn cổ trong tay đi, sau đó phất phất tay lấy ra một bàn cờ, quân cờ đen trắng đặt ở một cái hộp bên cạnh bàn cờ: "Chúng ta đã lâu không đánh cờ với nhau rồi. Đến chơi một ván đi, để ta xem ngươi tiến bộ thế nào rồi."  

             Trác Uyên nhìn hắn ta chăm chú rồi gật đầu: "Xin thỉnh giáo!"  

             Nói rồi, hắn đi cùng với Sở Khuynh Thành, ngồi xuống phía đối diện, nhìn nụ cười thần bí của Thủy Kính.  

             Sau đó, từng quân cờ đen trắng được đặt xuống bàn cờ, ta lấy ngươi đoạt, chém giết lẫn nhau. Nửa canh giờ sau, một ván cờ đã đánh tới bất phân thắng bại.  

             “So với trước đây, ngươi đã trầm ổn hơn rất nhiều, không còn sốc nổi như trước nữa.” Cạch một tiếng, Thủy Kính đặt một quân cờ trắng xuống, cười nói.  

             Trác Uyên hơi gật đầu, cũng đặt xuống một quân đen, thản nhiên nói: "Nhờ có sự chỉ dạy của tiên sinh ngày đó, mất mát được hơn một phần cũng không có gì to tát, biết nhìn đại cục mới có thể làm thành đại sự. Lời dạy ấy vãn bối sẽ luôn khắc ghi trong tim."  

             "Ngươi không chỉ nhớ rõ mà còn thực hiện rất tốt. So với ngươi của lúc trước, ngươi của hiện tại gần như là hai người khác nhau vậy."  

             "Tiên sinh khách khí, đều nhờ vào ơn dạy dỗ của tiên sinh cả."  

             "Chỉ đáng tiếc là, ngươi còn có một tật xấu vẫn chưa sửa."  

             Tuy nhiên, sau khi Thủy Kính liếc nhìn hắn thì lại lắc đầu cười, thở dài: "Ngươi vẫn cứ thích hành động không theo quy tắc, thủ đoạn khôn khéo như trước. Điều này rất nguy hiểm đối với một người làm đại sự. Dẫu sao thì càng lên cao, đối thủ của ngươi càng là những nhân vật bản lĩnh, mưu kế không hề thua kém, thậm chí còn hơn hẳn ngươi. Lúc này nếu dám dùng thủ đoạn để đấu thì chỉ có thể để lộ tử huyệt cho đối phương, cuối cùng chỉ còn một con đường chết."  

             Cạch!  

             Một quân cờ đặt mạnh xuống giữa bàn cờ, Thủy Kính nhếch miệng cười, loại bỏ từng quân cờ của Trác Uyên, giết một phần lớn quân cờ của hắn, thắng thua lập tức rõ ràng, thế cục đã nghiêng về một bên.  

             Sắc mặt Trác Uyên hơi trầm xuống, lộ ra một nụ cười khổ: "Đúng vậy, tiên sinh nói đúng. Ta vốn chỉ là một nhân vật nho nhỏ, không thể so được với những nhân vật lớn có bản lĩnh thông thiên. Nhưng tại sao những nhân vật lớn như các người lại luôn muốn tính toán trên người một nhân vật nhỏ như ta? Thiên Đế Đại Nhân?"  

             “Sao, ngươi đã biết rồi sao?” Thủy Kính liếc mắt nhìn hắn, không có biểu hiện gì là kinh ngạc cả, ngược lại còn rất bình tĩnh.  

             Chỉ có Sở Khuynh Thành không nhịn được che miệng, không thể tin được nói: "Thiên Đế? Người đứng đầu Thượng Cổ Thập Đế? Không thể nào, không phải Thập Đế đã sớm viên tịch rồi sao? Đến Minh Đế cũng chỉ có thể dùng hình dáng của du hồn để sống ở Minh Hải. Thiên Đế vậy mà lại có thể sống sờ sờ đứng ở đây, làm sao có thể được?"  

             "Đúng vậy, các vị Đế khác đều đã viên tịch, Thiên Đế bị người ta đánh bại làm sao có thể còn sống?"  

             Thủy Kính bất giác cười một tiếng, không hề nhìn Sở Khuynh Thành, mà nhìn chằm chằm vào mắt Trác Uyên: "Sao ngươi lại nhìn được?"  

             Trác Uyên trầm ngâm một hồi lâu rồi nói với vẻ khẳng định: "Nói thật, từ sau khi nhận được truyền thừa Không Minh Thần Đồng của Thiên Đế, ta vẫn luôn rất bất an, lo sợ sau này sẽ bị đại nhân tìm thấy, diệt đi kẻ đã trộm học Thần Thông của đại nhân. Nhưng rồi dần dần ta phát hiện ra, tất cả dường như chỉ là một ván cờ, không chỉ Thiên Đế đại nhân mà những vị Đế Quân khác cũng lần lượt xuất hiện quanh ta, hết lòng dạy bảo dẫn dắt ta giác ngộ. Ta tự hỏi bản thân có bản lĩnh gì mà lại được nhiều nhân vật lớn như vậy coi trọng. Lúc đó ta đã nghi ngờ liệu có phải là có ai đang khống chế tất cả những điều này không."  

             “Không tồi, ngươi mạnh hơn trước đây rất nhiều, có thể cảm giác được điều kỳ quái, nói tiếp đi!” Thủy Kính phất tay mỉm cười.  

             Trác Uyên khẽ thở ra một ngụm trọc khí, nói tiếp: "Mấy yêu nghiệt trước đó mới đụng phải đại nhân hẳn là đến từ phàm giới. Bởi vì trên người chúng có hơi thở của năm thánh binh. Lúc đó ta đã cảm thấy hơi không bình thường, giống như ta sắp đụng phải đại nhân, đại nhân sẽ xé xác tên học trộm là ta. Nhưng khi ta nghe được chuyện bọn chúng là thuộc hạ của ngài, ta chợt bừng tỉnh đại ngộ, mới hiểu ra mọi chuyện. Thiên Đế ngài không muốn xé xác ta, mà muốn lợi dụng ta. Nếu không ban đầu ngài sẽ không cứu ta, dẫn ta nhập đạo."  

             Bộp bộp bộp!  

             Thủy Kính vỗ tay, cười nói: "Nói rất có lý, nhưng tất cả những điều này được thiết lập trên cơ sở ta là Thiên Đế. Nếu ta không phải thì sao?"  

             “Hoa trong gương trăng trong nước, tất cả đều là hư không, Không Minh Đại Đạo!” Trác Uyên giương mắt nhìn hắn ta chằm chằm, cười nói: “Đại nhân, ngài đã sớm nói ra thân phận rồi, chỉ là không ai dám nghĩ tới. Ai có thể ngờ rằng Đệ nhất Đế Quân Thượng Cổ bây giờ lại dùng thân phận Thủy Kính du ngoạn nhân gian? Hơn nữa bản lĩnh giam cầm ta và Khuynh Thành trong cái sân kia vừa rồi của ngài không phải là Không Minh Thần Đồng tầng thứ ba, Huyễn Không sao?"  

             Ầm!  

             Nói rồi, ba đạo ánh sáng kim sắc trong đồng tử bên phải của Trác Uyên lóe lên: "Chỉ có điều công pháp của ta còn non kém, giác ngộ với Không Minh Đại Đạo chưa sâu, chỉ có thể tạo ra huyễn cảnh trong một không gian nhất định. Nhưng ngài đã có thể gieo huyễn cảnh vào nhân tâm. nếu như không phải ta cũng giác ngộ Không Minh Đại Đạo, sẽ không thoát khỏi huyễn cảnh của ngài dễ dàng như vậy được, đúng không!"  

             "Trác Uyên!"  

             Thiên Đế nhìn hắn chăm chú, khẽ mỉm cười: "Ngươi lần này đi phàm giới, thật đúng là đã đi đúng rồi. Khiến ta phải nâng mắt mà nhìn."  

eyJpdiI6InJBMGJNNFJ0NXlDUWxZMlwvVEQwTDdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZsMUdZS1laNERkUlJDMWc2aWFQU0VUMmwyYjg1SzBUWnF4a0ZySnVMK2czT2tKNDBkYVwvTGtWalZ4WnZvOW9PUUF5QlhXSkZsUWEyZWpKMHVNTWtoRUk0WXB3U21lamN2ZkYyQ1VLS1BFSkk2Q3JqK1JFZ1ExckxcLythRm42TTNPM2Izcm9INTZ6OURjaUgyUHlISmgwbXZoTFhSY0lkK0lEVXdhMDM3QnZlRWhzTllNa05KOFIrQUhJays1bnFsbndndVVxMU9HU2V2ckJ2akxJczdQNHBGYlQwUjUyTWVSZFpEdndwTEloc0wwbG16cE91MXRMRWhxRUYzOGhSZ1VuUVNnUlA4ZG9nWnhzckZjamRlam1TcHpQVFo0ZDNMNElxK2xVTW5OOFwvbkJaR3g5SlRUUjVpak1zbVAxN2g3WmJcL25BM1M4MFwvd2pjdDJPMFdZZkMwaTJSd2I3MmF6bjJsaVNnNkFJTXFwd1FsZm42RkI4VEY5bThaVk5NQ3hwOVEyMElhY25Ia3plaFlvY0JiRmtibG12Z2Ura2JEMjFhSEFyall3bUxna2FiNXppQzRXVkJKR2NVbEptekpoK1BBekIyc0QrdlpWU2NNVW1cL1wvWGhKb3k4T3hxNDBCNHNZckx2TFFQTTlMc1J2eElsbllHQkFcL0FWamhVY3RnSEdsZU1ubUIrRVwvUW01T21MUDlrMERab1E1Tlg2VlU2XC8wQUxWNDE0Y1RMVHgwZnBnXC9UWFJhWTB1MmZEUXhPOWtNaGpxaDJmUUE1TkxHaGIrUUpON1Z2SG1mSnNRUWdLVStISEF5a1wvZ09wakQxc3dPSWsyT3MxWkZPSjJTYjdidW1oQzlWR3RiamIyTnRGUVRjWjFVTUtmMzFzc2p2THRveUxJZnpBdEpQa25rWjNGSlFlNjc5T29QXC9SQkQ5UmhISjY5eTRlZXFRMHFvdEFKdFVTWkR0RDRHZGhkSGNVWE9UWU1oUEkzK3ZtRU5rSjZkNm96bG84S2tRdWF5VGF1R1N1eE9kWllwZjI2RndTS1BPbXhnQk9YdHFGVzhESTh6U1JoQjc4Y1hKcTZVM2tBeEdlanBGMkhaZ2xNSFk4U09BY0doS1lvQVhnc2dyNURCNDJTZ3VrVWwrdm5lK282ckdcL0ZuSFBUTUJWcDR0ODVheTRUVHVMblZMM08ySHJWMmJhR1hkdHV5cEZka0tVR1VmUG9DczkwOWI1bmN0RFRJWWltVGR3VEhqMjhTVThkRkprZmpubVJVVFY3b1BOOUJ5cGM2WUZzbFhjZThxSGNxZGM2U1Z3MVlndkdVNmdiZXRtamFkcUFcL2ZwWVZuVlExdHRWdVhBdG9XRFl2SnlkUmZocjlvcFBvckpJRk93a3g1K2J0TjhVTDNIV20xSVBLZ2MrUmlSMEdrbFJJaVBlMWRMWUZpN2UxNzd3VG5kNm1cLzh2MmQzWHFrS1lXRGU4dGZMOEgxeWpKa05SXC9YWkwxdURxXC9sUDBMbGpSOXVqcWp4SEhueFwvdlY4OStUOE5NYUs0VDdScjErbmh0bWRDakwrTFlRbWJQXC9vMWZjVlwvVUw5U3BucDczK0ZyZ1dKdHgyZ2RJbytWakVTclFLN2FyU1hYeXM2OTZYSFVGd0Z0UVZDWXIzZTJnZHZFUDBmN0cyMDI3Y3BoaGdjN0FBPSIsIm1hYyI6IjYyYjQ1NzJmMThlNTZjYzVjZDQ1ZWMwNzRmZTRlYTYxMjBjZTA3ZWQ3MDExOWFmOGE2MzIxM2JmNWM1OTYxYWMifQ==
eyJpdiI6Im0yUFh1MEJKR0E0SVlsNStQdUtsZVE9PSIsInZhbHVlIjoicTA5VU5HNmlrSFlxR0x0QUZlN1VRdmNXNnBKNjZHK3FoWVVMK29DMlNiU0JPbFg0bUxOWFVCQWZtQzNTOHZBeENmOUtTNVAzVk1UZ1k5c0RzUlZjY2FYbGJQXC9EbE5sbzhSSmZPdlNFaDlpVkRTUnMzcWs0MjdhVTBWOENVQjJXdVBXbktESTAwaDZycW1ucXpPM3BqdFpCclIrOTBLOGpmRXNIRW1BNEZwaEpDN1hBV0V1U0I4eTd4dXpqbkJhdXV3OGo0QVFOTzRxZlBIOE80MlRLNENaZjNjcCtjM1hRT2ZoN296OVdrbGJic3lzMmlUaVY0bkx3ZjRXVzBNZUE1QnR5a04ydFdjeForVStiVjh3dTRMSXk2VzU0MVI1R2RCcXdQU282cU5KYVE1OEN3RXVVZ2FHanJWckt0MjdrbkR4WVRLc3NyUVFlTTlQc1h3Y0ZYQVI1Y1B5eVBibEZpM0J5eXdpekFQbE1hcVZvQnBES2MxTVwvTjdQemlENGNUazFLVGlFa1wvTUZkK0tqTldIOFwvZ29UOCtMYWtkOTdjNjdidVVjTlRwUStNVjNQeWMrSVRRaXJCdGFFa0s5b21ON0E4bkxtak4zTTJZZmVqdHU5WXliZFppamMwT2FocklsbXZ6VnFcL3NrR2pqb1BWZFBVNnFGbEJZeHRBV0wzcUZ0c2w0WHdHZGhrd1ZBQnRidlBXNlEwU0VsZG5ZM0s5VXVjaXQxZVR2SVlyRG1WSmhGUWdHeHl4bE91VDVYMk5PYUFvbGNURUFFdktcLytHRVBaZmFLR1wvditKTzNVaW1ta0FQTVNpNmoyOGp4Zm1CT3h4YTZsVW1TQWV5U2JcL2liSXVCWFEzbmp3c2RhRkV4MkJhMVdEOVwvWFdRcmMrNTFjSDlXV1FiMm04dnQ3VWpVMFFjcndwMm9haDFZWERJSnMzamNqZTFySlBWZWJXT0ZvXC9XcDdGaldOVFQ4RGNxRGxSUWVtcTlvSEVtRDhzVVQ0WURrTHFTVGd2a0xYbWFCV1o4XC81TjVUcW1zMW5SMUVvOFBXWFBsVm1GYjhURHdwOHZZU0U1dDZnUlhNPSIsIm1hYyI6IjE2NmEwZDk5ZjQ1ZGM4OWI5ZDg1MGIyMDZlYjM0OGIxMjAxYjAyZDA3ZWM0NTYyOTk1NzVkZDE5YTgzYTIyZjgifQ==

             Trác Uyên trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, sự hoang mang trong lòng càng ngày càng sâu, cuối cùng cũng có dũng khí để ngả bài với Thiên Đế...

Ads
';
Advertisement
x