Cảm nhận được sát khí rợn người tỏa ra từ Du trưởng lão, Mộc Tinh tỏ ra tội lỗi.
Bà vội cầu xin: "Du trưởng lão, ngọc bội là của ngài rồi, xin ngài đi đi, đừng làm hại Lý Quân."
Mộc Tinh đâu biết chiến tích của Lý Quân dạo gần đây, nên không muốn để Lý Quân đắc tội Du trưởng lão. Dù sao miếng ngọc ấy cũng chỉ là vật vô tri; dẫu có mất, với tư chất của Lý Quân thì vẫn còn cơ hội. Còn nếu mất mạng, thì tất cả đều mất.
Nào ngờ Du trưởng lão lại nói: "Mộc Tinh, vừa rồi thằng nhãi ấy nói gì ngươi cũng nghe rồi chứ? Ta sẽ để cho hắn sống sót. Ban đầu ta cũng chỉ định lấy ngọc bội rồi tha cho mấy cái mạng hèn mọn của các ngươi. Đã tự tìm cái chết thì chết hết đi!"
Nói rồi, ông ta hội tụ cương khí lại trên tay, hóa thành một thanh trường kiếm.
Thực ra từ đầu đến cuối, Du trưởng lão chưa từng có ý định tha cho Mộc Tinh và đám người Lý Quân.
Chuyện ông ta đoạt được ngọc bội tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không chính ông ta cũng sẽ gặp nguy. Cách tốt nhất chính là diệt khẩu. Sự vô lễ của Lý Quân chỉ là cái cớ, dù Lý Quân có ngoan ngoãn cúi đầu như Mộc Tinh thì ông ta cũng ra tay.
"Nhãi ranh, ngươi muốn chết thế nào?" Du trưởng lão lạnh lùng nói.
Trong mắt ông ta, đám người này chỉ là một con kiến ở Di Tích Cấm mà thôi, với tu vi bán bộ Thần Cảnh, ông ta hoàn toàn có thể tung hoành ở đây.
“Chưa biết ai mới là người phải chết đâu.” Lý Quân nói.
Nghe vậy, Du trưởng lão khựng lại. Đến lúc này mà đối phương còn dám nói vậy, đúng là không biết sống chết.
"Lý Quân…" Mộc Tinh nghe thế thì sốt ruột, vừa định mở miệng thì Hoàng Phủ Hồng Thường khẽ kéo tay áo, lắc đầu.
"Tin Lý Quân đi." Hoàng Phủ Hồng Thường nói khẽ.
Mộc Tinh chua xót: "Không phải mẹ không tin Lý Quân, mẹ biết Lý Quân rất mạnh, nhưng Du trưởng lão là Bán Bộ Thần Cảnh. Con có biết Bán Bộ Thần Cảnh mạnh đến mức nào không?”
Lúc này Lý Quân đã sải bước về phía Du trưởng lão. Anh xoay cổ tay, lạnh lùng nói: "Ông cho rằng Bán Bộ Thần Cảnh rất mạnh à?"
"Đương nhiên." Du trưởng lão nhìn Lý Quân, ông ta không hiểu thằng nhãi này lấy đâu ra tự tin, lấy đâu ra cái gan đó.
"Vậy để tôi xem ông mạnh đến đâu."
Nói xong, Lý Quân giơ tay, trên lòng bàn tay lập tức quấn quanh những tia sét đỏ như máu. Tiếng điện lách tách rền rĩ giáng thẳng về phía Du trưởng lão.
Thấy Lý Quân ra tay, ban đầu Du trưởng lão còn chẳng để tâm, đến khi cảm nhận được hơi thở kinh người ấy, muốn vung kiếm thì đã muộn. Cả thân thể đã bị tia sét bao trùm.
"Trưởng lão cái chó gì, tưởng mình ghê gớm lắm chắc?" Lý Quân gằn giọng, đánh mạnh tay xuống ngực Du trưởng lão.
Máu tươi lập tức phụt khỏi miệng ông ta.
Ngay sau đó, Lý Quân siết chặt cổ Du trưởng lão, nện mạnh ông ta xuống đất. Sàn đá bị dập lõm thành một hố to, Du trưởng lão thì be bét máu.
Trong đại sảnh, Mộc Tinh trợn tròn mắt.
Bà không ngờ Lý Quân lại mạnh đến vậy, đến cả Du trưởng lão ở cảnh giới Bán Bộ Thần Cảnh cũng bị đè bẹp chỉ trong chớp mắt.
"Chẳng phải vừa rồi còn hung hăng lắm sao?" Lý Quân giẫm chân lên ngực Du trưởng lão.
Rắc rắc! Từng chiếc xương sườn gãy vụn, máu không ngừng ứa ra.
"A!" Du trưởng lão gào lên đầy phẫn nộ, cương khí trên người điên cuồng dâng trào, đâm thanh kiếm trong tay về phía Lý Quân.
"Ta liều mạng với ngươi!"
"Đòi liều với ta, ông xứng chắc?" Lý Quân tát thẳng vào mặt ông ta.
Thanh kiếm vừa đâm ra đã bị đánh nát vụn, rồi cái tát giáng xuống mặt Du trưởng lão.
Chát! Xương hàm vỡ vụn, răng văng ra lẫn máu, chẳng biết rụng bao nhiêu chiếc.
"Dám hống hách với tôi, hôm nay để tôi dạy cho ông cách làm người.”
Lý Quân tóm cổ áo nhấc bổng Du trưởng lão lên, rồi xoay tít như chong chóng.
Sau đó ném thẳng ông ta vào cột đá trong phòng.
Đầu ông ta đủ cứng để đánh sứt cả một góc cột, rơi xuống đất thì chỉ còn thoi thóp.
"Bây giờ nói xem, ngọc bội là của ai?"
Du trưởng lão vội nói: "Của… của… ngọc bội là của ngài…"
Lúc này ông ta đã bị dọa vỡ mật.
Thanh niên trước mắt quá đáng sợ, ông ta hoàn toàn không có sức phản kháng.
Giờ ông ta vừa hối hận vừa khiếp sợ, chỉ mong giao ngọc bội ra rồi Lý Quân tha mạng cho mình.
"Thế mới ngoan." Lý Quân cầm lấy ngọc bội.
Đúng lúc Du trưởng lão lóe lên tia hy vọng thì Lý Quân dẫm mạnh chân nghiền nát lồng ngực của ông ra. Du trưởng lão hoàn toàn hóa thành một xác chết.
Giết xong Du trưởng lão, Lý Quân mới đưa ngọc bội Song Ngư cho Mộc Tinh.
"Dì Mộc Tinh, ngọc bội của dì đây. Về sau đừng tin bọn người này nữa, hơn nữa tôi không cần dựa dẫm vào bất cứ thế lực nào."
Tới khi Lý Quân đưa ngọc bội tới trước mặt, Mộc Tinh mới hoàn hồn, vẻ sợ hãi trong mắt bà đã hóa thành mừng như điên.
"Lý… Lý Quân, hiện cậu đang ở cảnh giới nào vậy?"
"Chắc là Bán Bộ Thần Cảnh." Lý Quân nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất