"Thì ra là thế."
Du trưởng lão cười nói.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Chẳng mấy chốc, Lý Quân và Chu Ưng Tuyết bước vào.
Vừa thấy Lý Quân, Hoàng Phủ Hồng Thường vô cùng vui mừng.
Cô vô cùng lo lắng cho anh trong chuyến đi đến thành Cửu Đình lần này, thấy anh trở về bình an, giờ cô mới yên lòng.
Lý Quân đi vào, nhìn Mộc Tinh với ánh mắt dò hỏi.
Đến giờ anh vẫn chưa rõ Mộc Tinh gọi mình về để làm gì.
Mộc Tinh lập tức giới thiệu với Du trưởng lão: "Du trưởng lão, vị này chính là Lý Quân."
Rồi nói với Lý Quân: "Lý Quân, vị này là Du trưởng lão của Thanh Vân Tông. Thanh Vân Tông là môn phái lớn trong Chư Thánh Địa. Khó khăn lắm tôi mới khiến Du trưởng lão gật đầu đồng ý cho cậu gia nhập vào Thanh Vân Tông, mau chào trưởng lão đi."
Nghe vậy, Lý Quân cảm thấy hết chỗ nói, anh không có ý định gia nhập Thanh Vân Tông.
Nhưng vẫn ôm quyền hành lễ với Du trưởng lão.
Du trưởng lão chẳng buồn liếc Lý Quân lấy một cái, chỉ nhìn Mộc Tinh:
"Đây là người tài ngươi nói tới à? Tư chất quá kém, không đủ tiêu chuẩn vào Thanh Vân Tông."
Mộc Tinh sững người.
Bên cạnh, Chu Ưng Tuyết trợn tròn mắt.
Tư chất điện chủ nhà mình mà kém?
Mù chắc!
Mộc Tinh hoàn hồn, vội nói: "Trưởng lão, ngài nhìn lại đi, tư chất của Lý Quân không hề kém…"
"Ta nói kém là kém. Ngươi đang nghi ngờ ta à?"
Du trưởng lão hừ lạnh.
Nghe thế, Lý Quân bật cười.
Du trưởng lão này, thực lực nhiều lắm cũng chỉ vừa chạm Bán Bộ Thần Cảnh, còn kém xa năm vị trưởng lão Thái Huyền Môn, vậy mà dám bảo tư chất của mình kém, tự tin ở đâu ra?
"Ngươi cười cái gì?"
Du trưởng lão trừng mắt.
"Tôi cười ông mắt mù.”
Rầm!
Du trưởng lão đập mạnh lên bàn, quát: "To gan! Dám ăn nói với ta như vậy, muốn chết à?"
Nói rồi, y nhìn sang Mộc Tinh:
“Vốn dĩ dù tư chất của hắn kém, nhưng ta vẫn có thể đặc cách cho hắn vào Thanh Vân Tông làm tạp dịch, nhưng giờ đến tạp dịch cũng đừng hòng.”
Mặt Mặt Mộc Tinh tái nhợt, vội cầu xin: "Trưởng lão, ngài đừng tức giận, chắc chắn có hiểu lầm gì đó rồi.”
"Hiểu lầm gì được?"
Du trưởng lão đứng dậy toan rời đi.
"Khoan đã."
Mộc Tinh cuống lên:
"Du trưởng lão, nếu ngài không muốn cho Lý Quân vào Thanh Vân Tông, vậy có thể trả lại ngọc bội cho tôi không?"
"Cái gì?"
Du trưởng lão trợn mắt.
"Ngươi còn dám đòi lại ngọc bội? Ta ra tay kiểm tra tư chất thằng nhãi kia, ngọc bội chính là thù lao.
Mộc Tinh, ngươi cũng đâu còn trẻ, sao vẫn ngây thơ như thế!"
Mộc Tinh chết lặng.
Du trưởng lão định chiếm đoạt ngọc bội của bà!
Đột nhiên, ba hiểu ra, ông ta không hề định cho Lý Quân gia nhập Thanh Vân Tông, chỉ muốn lừa lấy ngọc bội.
Cái gọi là tư chất quá kém chỉ là cái cớ mà ông ta chuẩn bị sẵn từ đầu.
Mọi khuất nhục mà bà từng chịu trong Địa Phủ còn không khiến bà hé lộ nửa lời về ngọc bội, không ngờ lại bị kẻ tiểu nhân trước mắt dỗ vài câu lừa mất.
Lúc này, Lý Quân bật cười.
Anh đã hiểu cả rồi.
Gã Du trưởng lão dựa vào chút thực lực, muốn cướp đoạt ngọc bội của Mộc Tinh.
Vậy thì ông ta chọc nhầm người rồi.
"Tôi cho ông một cơ hội, trả ngọc bội lại cho dì Mộc Tinh, nếu không thì tự gánh hậu quả."
Nghe Lý Quân nói, Du trưởng lão sững ra, rồi bật cười.
Một con kiến từ Di Tích Cấm mà cũng dám uy hiếp ông ta?
Miếng mồi đã vào miệng, còn khướt ông ta mới chịu nhả
“Nhãi ranh, ngươi có biết quy củ của giới tu hành là gì không?"
Du trưởng lão nhếch môi cười nham hiểm.
"Quy củ gì?"
Lý Quân nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất