"Ừ." 

 

Cố Nghiên gật đầu, đứng yên không động đậy. 

 

"Sao cô còn chưa vào phòng? Chẳng lẽ muốn tôi bế cô vào?" 

 

Lý Quân trêu chọc. 

 

Mặt Cố Nghiên hơi đỏ lên. Thực ra cô cũng mong Lý Quân bế mình vào, nhưng không tiện biểu lộ quá rõ, đành đỏ mặt bước vào phòng. 

 

Cửa khép lại, trong sân chỉ còn một mình Tuần Huống. 

 

Hắn ta hít sâu, cảm giác như vừa vớt được cái mạng từ chỗ Diêm Vương về. 

 

Nhìn cánh cửa đã đóng chặt, ánh mắt hắn ta lộ rõ vẻ phức tạp. 

 

"Thực lực của cậu ta quá khủng bố, lại còn trẻ như vậy. Nhìn chung trong Chư Thánh Địa cũng khó tìm được người có thiên phú vượt qua cậu ta. Xem ra muốn thu phục người này, chỉ có thể đợi khi cậu ta gặp nguy hiểm rồi mới ra tay. Chỉ dựa vào một mình mình thì không đủ, đành mời sư phụ ra tay vậy.” 

 

Tuần Huống nhanh chóng biến mất khỏi sân. 

 

… 

 

Đồng thời, tại Chiến Long Điện. 

 

Sau nhiều ngày rời đi, Mộc Tinh đã trở về, bên cạnh còn có một ông lão tóc bạc. 

 

Tóc trắng bạc phơ, ngay cả lông mày cũng trắng, nhưng trên má không thấy lấy một nếp nhăn, toát ra khí tức uy nghiêm. 

 

Hoàng Phủ Hồng Thường hay tin mẹ mình đã trở về, vội vàng ra nghênh đón. 

 

Những người ở lại trấn giữ trong Chiến Long Điện như Thiên Minh Tử cũng lần lượt xuất hiện. 

 

Chỉ thấy ông lão tóc bạc đưa mắt nhìn quanh mọi người, nhíu mày hỏi: "Mộc Tinh, ai trong số họ là Lý Quân mà ngươi nói?" 

 

Chưa đợi Mộc Tinh trả lời, Hoàng Phủ Hồng Thường đã nói: "Lão bá, Lý Quân đến thành Cửu Đỉnh vẫn chưa về." 

 

Nghe vậy, lão giả tỏ vẻ không vui. 

 

"Mộc Tinh, ngươi có biết ta bận đến mức nào không? Lẽ nào còn muốn ta đứng đây đợi thằng nhóc đó?" 

 

Ông lão tóc bạc càu nhàu. 

 

Mộc Tinh vội vàng nhận lỗi: "Du trưởng lão đừng giận. Lý Quân không biết ngài tới, nếu biết thì đã cung kính chờ sẵn trong Chiến Long Điện, đâu dám để ngài phải đợi. Xin ngài tạm nghỉ ở Chiến Long Điện, tôi sẽ lập tức báo cho Lý Quân, để cậu ấy quay về chào hỏi ngài." 

 

"Hừ!" 

 

Du trưởng lão khịt mũi. 

 

Lúc này Chiến Long Điện đã xây xong. 

 

Du trưởng lão được sắp xếp vào một gian phòng bề thế, trà ngon rượu quý bày biện, có điều ông ta không hề nể mặt, sắc mặt lạnh tanh. 

 

Mộc Tinh lập tức liên lạc với Lý Quân. 

 

"Lý Quân, cậu mau về Chiến Long Điện một chuyến, tôi đã xin cho cậu một cơ duyên…"

"Cơ duyên? Cơ duyên gì cơ?" 

 

Lý Quân hỏi. 

 

"Cậu về rồi sẽ biết. Mau lên, kẻo Du trưởng lão nổi giận thì phiền lắm." 

 

Lý Quân nhíu mày. Du trưởng lão? Ông ta nổi giận thì đã sao? 

 

Dù vậy, anh vẫn gật đầu. 

 

Dù sao Mộc Tinh cũng có ý tốt. 

 

"Tôi về ngay." 

 

Ngắt liên lạc, Lý Quân gọi Chu Ưng Tuyết tới, bảo ông ta là mình phải về Chiến Long Điện, 

 

Đồng thời hỏi Cố Nghiên có muốn đi cùng không. 

 

Cố Nghiên lắc đầu: "Tôi muốn ở bên sư phụ rèn luyện thêm. Đợi Chiến Long Điện tổ chức đại lễ khai phái thì tới cũng chưa muộn." 

 

Nói thật, ở bên Lý Quân rất vui, nhưng cô hiểu, Lý Quân như rồng trên trời, sinh ra để tung bay chín tầng mây. Nếu cô không tự nâng cao thực lực thì khoảng cách giữa hai người chỉ càng lúc càng xa, vĩnh viễn không theo kịp bước chân anh. 

 

Cô không muốn vậy. 

 

Lần này tận mắt chứng kiến Lý Quân đại sát tứ phương, cô càng quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn. 

 

"Được, cô phải tự bảo trọng. Gặp chuyện gì thì lập tức liên lạc với tôi." 

 

Tạm biệt Cố Nghiên, Lý Quân lập tức lên đường trở về Chiến Long Điện. 

 

Trong trận thành Cửu Đỉnh, Lý Quân đã quét sạch mọi mối đe dọa đối với Chiến Long Điện trong Di Tích Cấm. 

 

Tuy chuyện của thành Cửu Đỉnh chưa truyền ra ngoài nhưng không còn ai có thể cản trở sự vươn mình của Chiến Long Điện. 

 

Bên kia, Chiến Long Điện, 

 

Mộc Tinh dẫn con gái đến trước mặt Du trưởng lão, nở nụ cười lấy lòng. 

 

Du trưởng lão kiêu ngạo bảo: "Mộc Tinh, ta đã tới Chiến Long Điện, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa rồi." 

 

"Vâng." 

 

Mộc Tinh vội gật đầu, lấy ra một miếng ngọc bội khắc đồ án âm dương song ngư, nói: "Du trưởng lão, năm xưa tôi bị giam trong Địa Phủ bao năm cũng chưa từng giao ngọc. Giờ chỉ mong ngài giúp Lý Quân một lần, để cậu ấy gia nhập Thanh Vân Tông." 

 

Du trưởng lão không đáp, vội vàng giật lấy ngọc bội trong tay Mộc Tinh, nâng niu không rời, đôi mắt lóe lên vẻ tham lam. 

 

Một lúc lâu sau ông ta mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Mộc Tinh: "Mộc Tinh, ta khá tò mò. Ngươi biết rõ ý nghĩa của miếng ngọc bội này, bị nhốt ở Địa Phủ suốt bao năm cũng chưa từng hé môi nửa chữ. Vậy tại sao lại dâng nó cho ta chỉ vì một thanh niên?” 

eyJpdiI6IlcwMEt0Vkt3aW5Eak9cL0VjdUJHMHJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InkzMEk2cXppZ1BHd3pnZllJVzNPUTEyTXg2YjI3a0FGZFdBaXg0TWpzNjh0TFwvXC9uREpBVlJyYXhUTWxiXC9vZmQiLCJtYWMiOiJjYzUxMjhiN2I3YWNkOTUyNzk3MmZlOTk1OTE3MjNkZWQ0YTQwOTVjOTMwMWY5ODJhYWIwNDVkZDMzZjM1MWMzIn0=
eyJpdiI6Im5QNlBQemdhd0VxUVVCcmlvTzFXVnc9PSIsInZhbHVlIjoiMEt3S05qUzd0ODdLaEE3OEkyT0FEZzVob25Rd0JQZzRPV2ZCWDBnb092MzhKTVRrdXJhYTZhTm5CcXN2MWxra1I1TFJIeU5RYmtKaHlsakhkMHBkQTE0QUV4RURDdDNvbVhZS0pwMVBWOHA3c3VFUHJzMjBwZ1YybWVYU0d4ZnhCZllsSDZMbjBQNUtzOTltN1RNenZ3WHFYWjNtVDBBWVc5bDhQQmRNajliMW10K0hpc3BaeXFFTUEzaWxCcDk1YklpanlrdG5rVE1teVVXOFwvUm5KUDhCdnRERlR6MEdSRVFvVFpVYTdDb2xaWnE4bHZBblZTQjFWekp0VTdlQzhyUXBiQTMrc3RFN0lyTXdHSGhhOWlzVnBvM05nYmVcL2szTHJwK0NVYlBcL210YnhTXC9DVlJhb1dxYXdKWVdPOGpnbjZVemJaSnpxSFkrMlJcL25DM1ZqUUc5anJIWkRtTG9JZFZ0blRZWThQUVpVZXhNSUxyN1FSMXlxQUg0NVVpWDdyTTFxeEFrWFJxalU1YnpzN1ZRejdRPT0iLCJtYWMiOiI0NjAxOGRjZjI3OGVkMTk4YmNjYWFmM2U3MmVkMWQ3NjUxMDAyZmY5MTM5MzdiNDMzOTEyMGZhZDBhNWJjMTYyIn0=

Còn Lý Quân, cậu ấy đã cứu tôi ra, tôi mang ơn cậu ấy. Giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình yên cùng con gái. Bí mật ẩn sau miếng ngọc này, ta giữ còn không nổi, Lý Quân cũng không. Vậy chi bằng đổi cho cậu ấy một cơ duyên."

Ads
';
Advertisement
x