"Lý Quân, thật ra tôi được Hàn Lập mời đến để cứu cậu, có điều cậu đã tự giải quyết xong rắc rối rồi nên tôi đi đây.”
Thấy Lý Quân thu lại khí thế, Tuần Huống mới thở phào nhẹ nhõm.
Bị ánh mắt lạnh băng của Lý Quân nhìn chằm chằm khiến hắn ta không được tự nhiên.
“Lý Quân, tuy tạm thời thoát khỏi nguy hiểm nhưng cậu Thái Huyền Môn không phải chỗ dễ chọc. Cậu giết phó chưởng giáo của họ, chẳng mấy chốc họ sẽ kéo đến báo thù, chỉ có tôi mới có thể cứu cậu.”
Đó mới là lý do chính khiến Tuần Huống theo dõi Lý Quân.
Sau khi chứng kiến thực lực của Lý Quân, hắn ta nảy lòng tiếc tài.
“Anh định cứu tôi kiểu gì?”
Lý Quân hỏi.
Biết lão Hàn không sao, Lý Quân cũng không còn lạnh lùng như trước.
"Gia nhập tổ chức đang chống lưng cho tôi.”
Tuần Huống nói.
"Hai mươi sáu năm trước, tôi chỉ là một công tử thế gia bình thường. Chính vì gia nhập tổ chức đó mà tôi mới có thực lực như hôm nay."
"Xin phép nói thẳng, tuy cậu rất mạnh nhưng còn quá trẻ. Đến tôi còn không dám đối đầu trực diện với cao thủ của Thái Huyền Môn, một khi bọn họ ra tay, chắc chắn cậu sẽ chết.”
Tuần Huống bộc lộ ý đồ của mình.
Với tư chất của Lý Quân, nếu gia nhập tổ chức đó, ắt sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Lý Quân không hề do dự, lắc đầu: "Tôi sẽ không gia nhập bất kỳ tổ chức nào. Còn Thái Huyền Môn, đối với tôi nó chẳng là gì cả.”
Tuần Huống sững người, hắn ta không ngờ Lý Quân lại ngạo mạn đến thế.
Dẫu Lý Quân có thực lực giết chết phó chưởng giáo của Thái Huyền Môn thì đã sao? Họ còn có chưởng giáo, còn có lão tổ chưa lộ mặt. Lý Quân dựa vào đâu mà dám nói như vậy.
Có lẽ chiến thắng hôm nay đã làm Lý Quân kiêu ngạo.
Hắn ta phải khiến Lý Quân tỉnh táo lại một chút.
"Lý Quân, nếu cậu đỡ nổi một kiếm của tôi thì tôi sẽ không nhắc chuyện mời cậu gia nhập nữa, còn nếu không đỡ nổi, thì đi theo tôi, thế nào?"
Tuần Huống siết chặt thanh kiếm trong tay.
"Được.”
Lý Quân sảng khoái gật đầu.
Tuần Huống cười khẩy.
Lý Quân vẫn quá ngây thơ. Tuy thực lực của đối phương rất mạnh nhưng tưởng như thế thì có thể sánh vai với hắn ta?
Ngay sau đó, hắn ta bổ một kiếm xuống người Lý Quân.
Kiếm khí gầm rít như sấm dậy, tựa một dải Ngân Hà ầm ầm giáng xuống.
“Chắc hẳn người này thuộc hàng cao thủ trong cảnh giới Bán Bộ Thần Cảnh, không đỉnh phong thì cũng hậu kỳ, thảo nào tự tin như vậy.”
Lý Quân thản nhiên đánh giá.
Rồi hắn ngưng tụ ra Thái Thượng Chân Long Cương, tạo thành một lớp lá chắn cương khí.
Thanh bảo kiếm đâm lên lớp lá chắn cương khí, không nhích nổi thêm chút nào.
Nhưng chỉ chặn đòn không phải điều Lý Quân muốn.
Tiếp đó, chín chân long hiện ra, hợp lại trên không thành một thanh bảo kiếm khổng lồ.
Hắn lập tức thi triển thức thứ nhất Tồi Thành trong Cửu Kiếm Khai Thiên.
Ầm!
Thanh cự kiếm khủng bố ập xuống nghiền nát Tuần Huống.
Tuần Huống ngẩng đầu, trong mắt đã đầy vẻ hoảng sợ.
Cự kiếm còn chưa rơi xuống đã khiến hắn ta sinh ra cảm giác không thể chống đỡ.
Trong lòng dấy lên sự bất lực.
Nhát kiếm này mà đập xuống, với thực lực của hắn ta thì chết là cái chắc.
Không ngờ Lý Quân lại mạnh đến thế.
Hóa ra khi ở trên quảng trường, đối phương chưa hề dùng hết sức.
Tuần Huống tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lần này đúng là bày trò ra oai quá trớn, suýt thì mất mạng.
Thế nhưng đợi mãi mà cự kiếm vẫn chưa rơi xuống.
Hắn ta nghi hoặc mở mắt, thấy cự kiếm trên trời dừng lại cách đỉnh đầu mình khoảng một trượng.
Đối diện, khóe môi Lý Quân nở nụ cười trêu ngươi.
"Thế nào? Giờ anh còn cho rằng Thái Huyền Môn giết nổi tôi không? Đừng bao giờ lấy hiểu biết của mình làm thước đo cho người khác."
"Còn nữa, nhớ nói với lão Hàn, bảo ông ấy quay về Chiến Long Điện đi, sẽ không ai có thể làm hại được thiếu chủ của ông ấy."
Nói rồi, Lý Quân vung tay, cự kiếm hóa thành chín chân long bay về bên người.
Anh quay người đi về phía Cố Nghiên.
Lý Quân tin rằng với cảnh vừa rồi, Tuần Huống sẽ nghĩ thông ra nhiều điều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất