Nói xong, ông ta bảo con gái: "Đi thôi. Nếu cả trang viên bị trận pháp bao phủ, chứng tỏ Vân Đức cư sĩ không định tiếp khách." 

 

 

Hai cha con quay người định rời đi. 

 

Nhưng còn chưa đi được bao xa, Lý Quân nhấc đao A Tị lên, chém ra một chiêu. 

 

Thức thứ nhất, Táng Địa. 

 

Một vệt đao chói lòa kéo dài mấy chục mét bay vút lên trời, như xé rách cả bầu trời. 

 

Cả không trung dường như rung chuyển, ánh đao giáng mạnh xuống trận pháp. 

 

Ầm! 

 

Cả trận pháp bị phá vỡ trong ánh mắt khó tin của hai cha con Chu Cảnh Nguyên. 

 

Vào khoảnh khắc trận bị phá, toàn bộ trang viênđều chấn động. 

 

"Kẻ nào dám đến đây làm giương oai?" 

 

Một tiếng quát vang lên, một người đàn ông trung niên lao ra từ trong trang viên, khí thế mạnh mẽ phóng thẳng về phía Lý Quân. 

 

Một cao thủ Thần Biến đỉnh phong. 

 

Ông ta lao thẳng đến trước mặt Lý Quân, lòng bàn tay bùng phát uy lực kinh người. 

 

Nhưng vừa áp sát, một ánh đao đã xẹt qua. 

 

Phụt! 

 

Người đàn ông vừa xông ra bị chém làm đôi, cơ thể nổ tung giữa không trung như pháo hoa. 

 

Cha con Chu Cảnh Nguyên sững người. 

 

Nhất là Chu Cảnh Nguyên, mặt nóng ran. 

 

Vừa nãy ông ta còn bảo mười Bán Bộ Thần Cảnh cũng không phá nổi trận pháp, kết quả Lý Quân chỉ dùng một đao đã phá được. 

 

Đồng thời, vô số hơi thở xuất hiện trong trang viên. 

 

Thấy cảnh Lý Quân chém chết người kia, ai nấy đều lộ vẻ dè chừng. 

 

Trên một mái nhà, một cô gái mặc áo đỏ lạnh lùng nhìn sang. 

 

Nhậm Phượng Minh. 

 

Tuy chưa từng gặp, nhưng anh lập tức biết cô ta là ai, nhưng hình như hơi thở trên người cô ta hơi bất ổn. 

 

Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, Lý Quân cảm nhận một luồng sát ý sắc lạnh. 

 

Nhưng cuối cùng Nhậm Phượng Minh không ra tay, các cao thủ nhà họ Nhậm cũng đều án binh bất động. 

 

Lý Quân bật cười, nghênh ngang quay lưng rời đi. 

 

Nhà họ Nhậm bày trận để ngăn anh lẻn vào, còn anh thì đường hoàng phá trận, tương đương nói thẳng với bọn họ, trận pháp này chả là gì cả. 

 

Sau khi phá trận giết người còn thản nhiên, nghênh ngang rời đi, khác gì vả thẳng vào mặt nhà họ Nhậm. 

 

Bên kia, Chu Anh nhìn theo bóng lưng Lý Quân, trong mắt hiện vài phần khác thường. 

 

Lúc này, ở trong mắt cô ta, Lý Quân hệt như nam chính trong tiểu thuyết, cực kỳ đẹp trai và ngầu. 

 

Sau khi Lý Quân rời đi, chuyện vừa xảy ra lại một lần nữa lan khắp toàn thành. 

 

Lý Quân đã diệt mười ba thế gia, giết Quách Phượng Nho, giờ còn công khai khiêu khích nhà họ Nhậm và Vân Đức cư sĩ. 

 

Phá trận, giết người, nghênh ngang rời đi. 

 

Cuộc tranh đấu còn chưa chính thức mở màn, mà đã khiến quá nhiều kẻ hãi hùng khiếp vía. 

 

Bên kia, trong trang viên. 

 

Nhậm Vấn Tiêu nhìn Nhậm Phượng Minh: "Con vừa đột phá, tu vi chưa ổn định. Không ra tay với thằng con hoang đó là đúng. Muốn giết nó thì còn khối cơ hội, không cần vội lúc này." 

 

Nghe vậy, Nhậm Phượng Minh gật đầu: "Con biết. Nhưng cơn giận này khó nuốt trôi được. Giết người ngay trước mặt chúng ta, đáng chết. Con hận không thể băm nó ra thành vạn mảnh.” 

 

“Nhưng không ngờ nó có thể phá được trận pháp do phó chưởng giáo bày, khiến con hơi bất ngờ. Theo lý thuyết thì với thực lực của nó, không có cửa phá nổi trận pháp.” 

 

Nhậm Vấn Tiêu gật đầu: "Thằng con hoang này mang theo quá nhiều bí mật. Cho nên, Phượng Minh, năm ngày nữa chúng ta không chỉ phải giết thằng con hoang đó, mà còn phải đoạt cho bằng hết những bí mật mà nó nắm giữ. Có lẽ có thể giúp thực lực của con tiến thêm một bước." 

 

"Vâng." 

 

Nhậm Phượng Minh gật đầu thật mạnh. 

 

"Cha, vậy nên con mới cố ý điều phó chưởng giáo đi chỗ khác. Không có phó chưởng giáo, đến cả mấy vị trưởng lão Thái Huyền Môn cũng chẳng dám giành giật cơ duyên với con." 

 

Nghe vậy, Nhậm Vấn Tiêu hơi giật mình rồi bật cười. 

 

"Không hổ là con gái ta. Đối phó Lý Quân, cần gì phó chưởng giáo phải ra tay." 

 

Ở một nơi khác, Vân Đức cư sĩ cũng đang bàn bạc với mấy thuộc hạ. 

 

"Lý Quân kia phá được trận, trên người tất có cơ duyên. Cơ duyên ấy, chúng ta phải nghĩ cách đoạt lấy." 

 

"Nhưng bẩm đại nhân, cao thủ Thái Huyền Môn và nhà họ Nhậm nhiều như vậy, muốn lấy cơ duyên đâu dễ." 

 

Vân Đức cư sĩ nói: "Ta biết. Nhưng Nhậm Phượng Minh đã cố ý điều phó chưởng giáo của Thái Huyền Môn đi nơi khác, tạo cơ hội rất lớn cho chúng ta.” 

 

"Nếu phó chưởng giáo còn ở đây, chúng ta sẽ không có cơ hội. Nhưng ông ta đã không có mặt, thì dễ bề hành động." 

 

Nhậm Vấn Tiêu và Vân Đức cư sĩ tuy hợp tác, nhưng mỗi bên đều có toan tính riêng. 

eyJpdiI6IjNaVHZcL25wRGg5ZmRLbFYxVm5iMjFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJKdkFKMTB2bXZHV3l3WFdmenBFd2Q5ellkY0FPam9hOFFWaHdHOVp0cWZjcTNKVHVTbDN1eG5mVVcwRE1XcjUiLCJtYWMiOiJhNGU4NjYzYmM2YTlhYTQ3MTViZGQzMjAxMTJiMDhjZjM2MjRmY2M3MDc1NDRiM2ZlZWExNzBhZmRjNDA0MmYyIn0=
eyJpdiI6Ild2bURJdmJzR3pEZCtHV2FoZG1IZGc9PSIsInZhbHVlIjoiOElCS0ZCK3lGRjBveHptZGs2ZktxWmtRT2hXSk5zd0lvSHBYUnQ1SXpGMmt0dHNrY1lXdTdCaWVZQTVtbWxyZ2dtdTVaQTduSzlmNEE3U0xjNFdicnlVdm1QUkFmOHpYVVRnSU1HdjlpMDgzOW0wS0hITVB5azZaQ3FlbmR1eFBGTmRlMEIxN1I2cVBhMDcxeUtUMzY1eDV1anAxcWxZWnpLeGp1UUpkclBxZDNvakpPclZGRWI5NzRCYjN5QlFmT2doYXNqQlVGM1lKRmtSc3FISThoSkJPdzY2VWp6NmhwY3VRRDAyR29cL1l6cVwvTmV3S1QwZTJyclpOYU5Uc1BZeExuc2tXTjRWN0t3Y1Q1OUJwNENNdFphSHZSSDFNeWNBa3A4TVJpd0pOUmFQb3J6SmZ3ZDlNZFZZNjIrQTRudzRrRGNWSXE3YktCXC81NjUxS0t1N3loUTAyZHpVS25mQ2FQMFA5XC9sUE9nQ2dWZnBsdFM3djEwUUZqWjVOUjJvU0E2ZG9weWg4aW9PS2VVT0xUQjZwelwvK2c3N21VcEZXWVNGRUFib1pldXltY2VSVEZ1UVhmY0g5TllDSjFuTUd5IiwibWFjIjoiZGUyYTYzNzhhMGJlZTI5ZDgwN2Q0ZTgzYzc4MWI2OWEwZWEzYmM5ZDg1ZTgyMTE5MDc1YmNjNWIwNGRhNmQ1ZSJ9

Ads
';
Advertisement
x