“Chân Phượng chi thể? Nếu đúng như vậy, Nhậm Phượng Minh sớm được Gia Thánh Địa chọn đi cũng là điều dễ hiểu.”
“Đợi năm ngày sau, hắn phải đi gặp Nhậm Phượng Minh này.”
“Nghe nói năm đó mẹ mình bị đuổi khỏi nhà chính là kết quả do Nhậm Phượng Minh và Nhậm Nhã Quỳnh không ngừng xúi giục.”
Một nơi khác, có hai bóng người cùng nhìn về dị tượng xuất hiện, là một người đàn ông trung niên và một lão giả.
Người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng bay phấp phới, sau lưng vác trường kiếm, dáng vẻ như một kiếm tiên tuyệt thế.
Lão giả đứng cung kính ở một bên.
Nếu Lý Quân ở đây sẽ có thể nhận ra lão giả này là người hầu của mẹ mình - Hàn lão.
“Đại tiểu thư nhà họ Nhậm sinh ra là Chân Phượng, dù ở Gia Thánh Địa cũng là một trong những thiên tài đứng đầu, con trai Nhậm Châu Vũ đối đầu với bà ta, sợ là không có phần thắng.”
Người đàn ông trung niên lên tiếng.
Hàn lão vội cúi người: “Tuân kiếm tiên, nếu thiếu chủ nhà ta gặp nguy hiểm, mong ngài có thể ra tay tương cứu. Năm đó nếu không phải tam tiểu thư nhân hậu cứu ngài một mạng, ngài sớm đã chết dưới đao của bọn giặc rồi. Cậu ấy là cốt nhục duy nhất của tam tiểu thư, ngài không thể khoanh tay đứng nhìn .”
Nghe lời Hàn lão, Tuân Khuyết hừ lạnh một tiếng.
“Nếu không phải năm đó Nhậm Châu Vũ cứu tôi một lần, ông tưởng với thân phận của mình có thể mời được tôi?”
“Nể ân tình năm đó, tôi sẽ ra tay cứu hắn một mạng, nhưng nốt lần này, ân tình cũng trả xong. Sau này hắn gặp phải chuyện gì cũng đừng tới tìm tôi.”
“Đa tạ Tuân kiếm tiên.”
Hàn lão vội cúi đầu tạ ơn.
Ngay sau đó, người đàn ông kia bước lên, thả người rơi từ đỉnh tháp xuống, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt.
Một nơi khác, Lý Quân quan sát rất lâu, đột nhiên hắn nhảy từ trên đỉnh tháp xuống, đến trước cổng trang viên nhà họ Nhậm.
Lúc này toàn bộ trang viên đều bao phủ bởi đại trận, rõ ràng là không tiếp bên ngoài.
“Xem ra cái chết của mười ba thế gia và Quách Phượng Nho khiến nhà họ Nhậm đề cao cảnh giác, mở trận pháp để phòng mình lẻn vào.”
Lý Quân đứng ở cổng quan sát đại trận, dưới con mắt Phá Vọng, hắn phát hiện ra điểm yếu của đại trận.
“Xem ra người bày trận này rất cao siêu, mắt Phá Vọng cũng chỉ tìm thấy một kẽ hở.”
Lý Quân lẩm bẩm.
Tay hắn nắm chặt A Tị Đao.
“Nhà họ Nhậm bố trí trận pháp để ngăn cản, vậy thì hắn sẽ phá hủy trận pháp để cảnh cáo bọn họ.”
Nghĩ vậy, Lý Quân giơ cao A Tị Đao.
Ngay lúc này, hai bóng người xuất hiện sau lưng Lý Quân.
Người đàn ông trung nhiên dẫn theo một cô gái thanh thuần, chính là Chu Anh đã ngồi với Cố Nghiên.
Ông ta là cha của Chu Anh, gia chủ nhà họ Chu - Chu Cảnh Nguyên.
Chu Cảnh Nguyên thấy Lý Quân, sắc mặt hơi thay đổi, rõ ràng đã nhận ra hắn.
Dù chưa từng thấy gương mặt Lý Quân, nhưng có người chứng kiến cảnh Lý Quân vung đao diệt nhà họ Trịnh, A Tị Đao đã trở thành dấu hiệu nhận dạng thân phận hắn.
Chu Anh bên cạnh lộ ra vẻ tò mò: “Đây chính là Lý Quân vô cùng lợi hại mà Cố Nghiên nhắc tới?”
Thấy động tác của Lý Quân, Chu Cảnh Nguyên nhịn không được nói: “Nhà họ Nhậm bố trí đại trận chính là để ngăn cậu vào, đâu dễ dàng phá vỡ như vậy.”
Chu Cảnh Nguyên cũng là tốt bụng nhắc nhở.
Vốn dĩ ông tới để bái kiến Vân Đức cư sĩ, nhưng thấy trận pháp liền dẹp bỏ ý định.
Chu Cảnh Nguyên thấy Lý Quân dừng động tác, còn tưởng lời mình có tác dụng, ông nói tiếp: “Theo tôi biết, trận pháp này do Phó chưởng giáo Thái Huyền Môn bố trí, tên là Thanh Tiêu Lôi Trận, uy lực vô cùng mạnh, một khi trận thành, đừng nói một mình cậu, dù mười nửa bước Thần Cảnh hợp sức cũng không thể phá nó.”
“Lý Quân, dù lần đầu gặp mặt, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cậu một câu, bây giờ rời đi còn tránh được bỏ mạng ở thành Cửu Đỉnh.
Lý Quân nghe Chu Cảnh Nguyên nói vậy thì mỉm cười.
"Cảm ơn tấm lòng của ông, nhưng tôi đã có tính toán hết rồi.”
Nghe vậy, Chu Cảnh Nguyên thở dài.
“Ta và ngươi cũng chẳng phải họ hàng thân thích gì, ngươi sống hay chết cũng không liên quan gì đến ta.
Nhưng ta là người coi trọng nhân tài. Một thiên tài võ đạo như ngươi mà chôn vùi tài năng ở thành Cửu Đỉnh thì quá đáng tiếc.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất