Dứt lời, đám thuộc hạ ra tay, trận pháp như mạng nhện rơi xuống, bao trùm Lý Quân. 

 

 

Lúc này, đao quang trong tay Lý Quân hiện ra, từ một chấm nhỏ hóa thành đao khí dài chín mét. 

 

Một đao chém thủng một lỗ trận pháp trên đỉnh đầu. 

 

Ngọc phù trong tay đám người Vũ Hóa Thánh Địa nổ tung, luồng năng lượng mạnh thổi bay người bày trận, máu tươi phun ra. 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoàng Chúc không do dự rút kiếm, đâm về Lý Quân. 

 

Lý Quân tuy mạnh, nhưng hắn là nửa bước Thần Cảnh, đương nhiên có đủ tự tin. 

 

Nhìn thấy bảo kiếm đã đâm tới trước mặt Lý Quân, ánh mắt Hoàng Chúc lộ vẻ phấn khích. 

 

Nhưng ngay sau đó, Lý Quân giơ hai ngón tay kẹp lấy kiếm. 

 

“Rắc!” 

 

Hai ngón tay dùng lực, chỉ trong nháy mắt, bảo kiếm biến thành đống sắt vụn. 

 

Lúc này, A Tị Đao trong tay Lý Quân vung lên. 

 

“Phập!” 

 

Một cánh tay của Hoàng Chúc bị chém đứt. 

 

Hoàng Chúc kêu la thảm thiết, muốn lui, nhưng đã muộn. 

 

“Ầm!” 

 

Lý Quân đánh một chưởng khiến lồng ngực lõm vào, cả người bay a năm – sáu mét, cơ thể đập mạnh xuống đất. 

 

Hoàng Chúc muốn bò dậy nhưng Lý Quan đã đi đến trước mặt hắn, thanh đao đặt lên cổ. 

 

Lúc này, Hoàng Chúc sợ hãi, hắn run giọng nói: “Lý Quân, cậu không thể giết tôi, tôi là hộ pháp Vũ Hóa Thánh Địa, nếu cậu giết tôi, phó chưởng giáo sẽ không ta cho cậu.” 

 

“Vì cậu nên Đàm Đài Khinh Vũ mới bị bắt, cậu không muốn cô ta bị thương chứ?” 

 

Ánh mắt Lý Quân lạnh lẽo: “Anh uy hiếp tôi?” 

 

“Đàm Đài Khinh Vũ bị phạt vì tôi, đương nhiên tôi sẽ cứu cô ấy, còn anh, đi chết đi.” 

 

Dứt lời, đao quang như tia chớp lướt qua. 

 

Đầu Hoàng Chúc rơi xuống. 

 

Những thuộc hạ Hoàng Chúc mang theo đều đã bị thương, không cần Lý Quân ra tay thì Chu Ưng Tuyết và Thiên Minh Tử đã bắt bọn họ lại. 

 

“Treo đầu Hoàng Chúc lên trước cửa.” 

 

Lý Quân dặn Chu Ưng Tuyết. 

 

“Rõ.” 

 

Chu Ưng Tuyết gật đầu. 

 

Ông cười khổ, mối thù này lại lớn hơn rồi. 

 

Mọi người ở lại Chiến Long Điện, tôi tới chỗ Đàm Đài Khinh Vũ một chuyến.” 

 

Lý Quân nói. 

 

Đàm Đài Khinh Vũ bị giam vì hắn, Lý Quân không thể khoanh tay đứng nhìn. 

 

“Điện chủ, cậu nhất định phải cẩn thận.” 

 

Chu Ưng Tuyết nói. 

 

Lý Quân đã hóa thành tàn ảnh rời khỏi Chiến Long Điện. 

 

Rất nhanh, Lý Quân xuất hiện tại chỗ ở của Đàm Đài Khinh Vũ. 

 

Trước kia, Trần tiên sinh sẽ ra đón, nhưng lần này không thấy, trước cửa thung lũng có hai vệ sĩ mặc đồ đen. 

 

Lý Quân bước vào, hai vệ sĩ quát lớn: “Cậu là ai?” 

 

Lý Quân không trả lời mà đánh ra một quyền, định đánh bay hai vệ sĩ. 

 

Nhưng ngay sau đó, đòn tấn công của hắn bị trận pháp ngăn lại. 

 

Toàn bộ thung lũng bị bao phủ trong trận pháp. 

 

Hai vệ sĩ thấy Lý Quân ra tay, lúc đầu còn sợ hãi, nhưng khi có trận pháp ngăn cản, bọn họ lập tức đắc ý. 

 

“Đây là đại trận Huyền Cơ do phó chưởng lão bày ra, chỉ dựa vào cậu cũng đòi đánh chúng tôi?” 

 

Lý Quân không thèm để ý tới lũ kiến hôi này. 

 

Có mắt Phá Vọng, Lý Quân hoàn toàn có thể phá trận, nhưng hắn không làm vậy. 

 

Thân bình bay lên không, đao quang hóa thành một luồng sáng chém mạnh lên trận pháp. 

 

Tiếng nổ vang trời. 

 

Kết giới do trận pháp hình thành giống như mạng nhện lan ra, chỉ chống đỡ được hai giây rồi vỡ vụn. 

 

Chỉ với một đao, cả thung lũng rung chuyển. 

 

Hai tên vệ sĩ nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ tới ngây người. 

 

Mẹ kiếp! 

 

Không nhìn nhầm chứ? 

 

Người này dùng một chiêu để phá trận. 

eyJpdiI6IkxrNjhVUU1meWpQY1luMENMbUFHSmc9PSIsInZhbHVlIjoidTFRSHRPbU9ndHk1ek0xYmFRMkg4NkR6bXRjWXh0TjRicjZ0UUhjOVhGOEpRR2l5MTR2TnJybVlaWWJVZ3BicyIsIm1hYyI6IjY5MzJiMzZlYzg2ZTk4YjBmZTY4ZjMyMDE1ZTk0MzVmODE1YmZjM2Q4OWE3YjIwYzg3ODg0NzAzOWFmNTAxYzgifQ==
eyJpdiI6ImQySzk4cjdVU0htQ3NYNHhuZWFpZEE9PSIsInZhbHVlIjoiTzIxbWsyNmZpMnRzOTR3T3dHaUZNb2c3Y1l5QUlzdVpzWWlcL3VtZWh6alViVDRKREJHYkx1MEhcL0o1Y3ROSW4rOEVYYm40M3RUVUpRRFdoSFFyeGlQUHpKSCt5Y3N3Z3NQb3F1RklPY1NKS0FmbXpic01oTVBxbXMyRDNtb3RmTUhlb2Y2WWptYXhvS3JIY0dXNFBYSXc9PSIsIm1hYyI6IjM2ZmE2YjUzNzhkZjllZjc4YzkzYTMzYzVjODBhOGM0ZGVmNzUyNGJkNTkxNWE4MWI1NGVlZDJhZjJlZTIwNmUifQ==

Ads
';
Advertisement
x