Chu Ưng Tuyết không dám giấu giếm: “Hơn nữa Nhậm Vấn Tiêu còn nói sẽ phái người đến thế tục, xóa sổ tất cả những người có liên quan đến Điện chủ.” 

 

Nghe vậy, trong mắt Lý Quân hiện lên sát ý lạnh lẽo. 

 

Anh ghét nhất có người đánh chủ ý lên người thân bạn bè của mình. 

 

Chỉ là đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì, hỏi: “Nhà họ Nhậm tập hợp các thế lực siêu cấp ở thành Cửu Đỉnh tổ chức hội nghị, tất cả những người có địch ý với tôi và Chiến Long Điện đều sẽ đến đúng không?” 

 

“Chắc là vậy.” 

 

Chu Ưng Tuyết hơi thắc mắc là tại sao Lý Quân lại hỏi như vậy. 

 

“Vậy chẳng phải nói là có thể tóm gọn bọn họ trong một mẻ sao?” 

 

Nghe lời này, sắc mặt Chu Ưng Tuyết đều thay đổi. 

 

“Điện chủ tuyệt đối không được mạo hiểm, tôi nghe nói Nhậm Vấn Tiêu này đã đột phá nửa bước Thần Cảnh, con gái của ông ta lại là thiên kiêu của Thánh Địa, lần này còn dẫn theo mấy vị cường giả Thánh Địa...” 

 

Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe “Rầm” một tiếng vang lớn. 

 

Mấy đệ tử Chiến Long Điện trực tiếp bị ném xuống quảng trường, miệng phun máu. 

 

Chỉ thấy mấy bóng người mang theo khí tức khủng bố xuất hiện ở quảng trường. 

 

Đông đảo đệ tử Chiến Long Điện đang cảnh giác nhìn chằm chằm những người này. 

 

Những người này tuy ít nhưng thực lực lại rất khủng bố, đệ tử Chiến Long Điện căn bản không phải đối thủ. 

 

Chu Ưng Tuyết không khỏi siết chặt nắm đấm. 

 

Mà đúng lúc này, một người đàn ông từ trong đám người bước ra. 

 

Trên người đàn ông mặc một bộ đồ trắng muốt, khí tức khủng bố, lạnh lùng nhìn Lý Quân. 

 

“Cậu chính là Lý Quân? Tôi là Hộ pháp Hoàng Chúc của Vũ Hóa Thánh Địa, phụng mệnh của Phó Chưởng giáo Lục Minh mời cậu đi một chuyến, đừng phản kháng, nếu không hậu quả tự gánh lấy.” 

 

Không ngờ lại đến nhanh như vậy. 

 

Lý Quân nheo mắt, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Anh không thấy mấy chữ ‘Kẻ xâm nhập phải chết’ trên vách đá sao? Hơn nữa dám đả thương đệ tử Chiến Long Điện của tôi, tội càng thêm nặng.” 

 

Nói rồi, giọng điệu anh dừng lại. 

 

Lý Quân nhìn người đàn ông mặc đồ trắng, gằn từng chữ một: “Vậy, anh muốn chết như thế nào?”

Hoàng Chúc nghe Lý Quân nói vậy, đồng tử hắn co lại. 

 

Lý Quân mang lại cho hắn một cảm giác rất nguy hiểm, giống như đối mặt với một con mãnh thú thời hồng hoang. 

 

Nhưng là hộ pháp Vũ Hóa Thánh Địa, lần này hắn đã có chuẩn bị. 

 

Hoàng Chúc lạnh lùng nói: “Lý Quân, cậu là cái thá gì mà dám đe dọa tôi, tôi chỉ cần tiện tay cũng có thể san bằng một Chiến Long Điện cỏn con, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn đi theo tôi.” 

 

“Cậu khai ra hung thủ giết Phàn trưởng lão và Vu trưởng lão, biết đâu phó chưởng giáo sẽ tha cho cái mạng chó của cậu, đây là con đường sống duy nhất.” 

 

Lý Quân khẽ cười: “Tôi nói rồi mà, tôi chính là người đã giết chết bọn họ.” 

 

Hoàng Chúc tưởng Lý Quân đùa, hắn lập tức nổi giận. 

 

“Nếu đã không biết điều, vậy thì tôi sẽ phế cậu trước.” 

 

Nói xong, hắn phân phó cho người phía sau: “Ra tay.” 

 

Đám thuộc hạ vây kín Lý Quân, mỗi người cầm một ngọc phù. 

 

Ngọc phù tỏa ra ánh sáng, trên đỉnh Lý Quân hiện trận pháp như mạng nhện. 

 

Trận pháp hình thành, luồng sát khí đáng sợ bao trùm. 

 

Vẻ mặt Chu Ưng Tuyết thay đổi: “Đây là trận pháp nhốt rồng, một khi hình thành, người bị vây bên trong sẽ rất nguy hiểm.” 

 

Đệ tử của Chiến Long Điện cũng sốt ruột, định xông lên cứu Lý Quân. 

 

“Tất cả lùi về sau.” 

 

Lý Quân lên tiếng, đệ tử dừng lại. 

 

Với thực lực của bọn họ, xông lên chỉ có chết. 

 

Vẻ mặt Hoàng Chúc đắc ý. 

 

“Lý Quân, một thứ sâu bọ được Đàm Đài Khinh Vũ tiến cử vào Vũ Hóa Thánh Địa, không ngờ lại tự mình đi tìm chết, bây giờ cậu có thể phối hợp với tôi rồi chứ?” 

 

Hắn tự tin có thể thắng được Lý Quân. 

 

Ánh mắt Lý Quân chỉ có châm chọc. 

 

“Tôi đã nói rồi, người giết là tôi, sao anh cứ không chịu tin vậy?” 

eyJpdiI6InNxVmw3OGpGRk9pQUJZcng0T3RQdXc9PSIsInZhbHVlIjoiajZvV3QyTWlLNjVCbzBPSVZrRnE2amkrS3VDYUpyZTl3eCt5bmV1eVltOHlHSzhadWw5Rm5ZWWJNcGNiUVE3SyIsIm1hYyI6IjFiYjlmZWIzMDEyZGY5NjY2MzYxNjQzODMzNmE4YzJmMDA3NWE0MDJkODFhMDhkNDBhNDBhYTNhYWUwOTczOGQifQ==
eyJpdiI6IkZrUzBjV0xVaHQ5eUxXUWdaSEwwZVE9PSIsInZhbHVlIjoiT0tXV2RTTk5DcXpvWW5ycTRVXC9mZWFsOVpxNk5vSEhmUUU5Nzg4ZVN0ekpRdGtjRHNSd01wUFJhT0JJVjRnNTFtRkdkdUZkSVM3OFN3WUxnSzRHc0pJZ3dFeVBvVzd6aVdvRGo1NG9TcjJDNFNVSGVReVF5RGxxMmo2dFRhSGpSbWx1YmRucCtEcjBRZTdoWm93OFhoUTl1cGQrS2Q2UjNnMnBGQW12UURHWDFHRDJNeWZPbGxtRXVsMXVUbmZUQ3pvb2M4dXNhb2Ruc2hlb0lPbDMrUXc9PSIsIm1hYyI6IjdjM2FiMjY1MWI1NjhkNmNmNTEwZjQ3MWU0MjE4OWM3ZWI5NmIxNDE5YmQ4NWI5YTVkNDAzNmJmMWM3MDlmOGUifQ==

Hoàng Chúc nói: “Bắt lấy hắn ta.”

Ads
';
Advertisement
x