Tô Tiêu Tiêu vì nghe được tin tức từ chỗ Diệp Sở Hiên mà cảm thấy mối nguy hiểm tăng vọt. Lúc trước tuy thái độ của Diệp Sâm đối với cô ta đã không tốt lắm, nhưng dù sao bên cạnh cũng không xuất hiện người phụ nữ nào khác.
Kết quả bây giờ xuất hiện rồi còn chưa tính, thế mà lại còn trực tiếp đưa người về nhà. Căn nhà kia có ý nghĩa gì đối với Diệp Sâm, người khác có thể không rõ nhưng chẳng lẽ cô ta còn có thể không biết hay sao?
Năm đó, sau khi Mộc Vân gặp chuyện không may, Diệp Sâm không phải chưa từng hoài nghi cô ta, nhưng khổ nỗi lại không có bất kỳ chứng cớ nào nên tất nhiên là anh cũng không làm gì được cô ta, nhưng sau đó càng ngày càng phòng bị cô ta nhiều hơn.
Trước đây cô ta vẫn tự lừa gạt chính mình, nghĩ là vì Diệp Sở Hiên không phải con ruột của Diệp Sâm nên cô ta mới mãi không thể trở thành người vợ chính thức. Nhưng bây giờ xem ra, từ trước đến nay Diệp Sâm chưa bao giờ coi cô ta là đối tượng có thể thành vợ chính thức.
"Đi ra ngoài, về sau không có chuyện gì thì đừng đến gặp mẹ."
Diệp Sở Hiên đã quen với một người mẹ thế này rồi, không nói thêm gì nhiều nữa, cậu bé từ lâu đã biết sự có mặt hay vắng mặt của bố ảnh hưởng rất lớn đến mẹ.
Tô Tiêu Tiêu lại một lần nữa lảng tránh vấn đề căn bản, đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người Diệp Sở Hiên. Thật ra lúc trước cô ta còn kỳ vọng rất lớn vào Diệp Sở Hiên, dù sao năm đó sau khi cô ta sinh cậu bé ra, Diệp Sâm đã trực tiếp nhận cậu bé làm con dưới danh nghĩa của mình chứ không phải dưới danh nghĩa người anh đã mất sớm.
Lúc ấy cô ta đã sinh ra ảo giác, cảm thấy có khi cô ta có thể trông cậy
vào đứa bé. Trong khoảng thời gian đó, người lớn trong nhà họ Diệp cũng đối xử với cô ta rất tốt dường như tất cả đều đã nhận định cô ta sẽ trở thành Mộc Vẫn tiếp theo của nhà họ Diệp.
Khoảng thời gian đó, cô ta thật sự thấy biết ơn vì đã có thể gặp được Diệp Giác. Lúc mới quen nhau, cô ta cũng không biết gia thế của Diệp Giác thế nào, chỉ cho rằng anh ấy là con ông cháu cha bản thân. Khi đó, thấy bạn bè xung quanh thông qua việc lừa kết hôn với đám con ông cháu cha mà được tự do tiêu xài, cô ta cũng thấy dao động.
Kết quả là còn chưa đợi được đến khi kết hôn, Diệp Giác đã bị chẩn đoán mắc ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối, lúc ấy cô ta đã mang thai, nghĩ lần này có thể dựa vào đứa bé trong bụng để có được nhiều thứ hơn, dù sao đây cũng là đứa bé duy nhất của Diệp Giác.
Sau khi về nước, Diệp Giác lại nói cho cô ta biết không thể nói với người khác về quan hệ của hai người bọn họ, một người phụ nữ như cô ta một mình nuôi lớn một đứa trẻ trong gia tộc này cực kỳ khó khăn.
Lúc ấy Tô Tiêu Tiêu mới biết mình đã câu được một con cá lớn đến thế nào, con trai trưởng, cháu đích tôn của hào môn thế gia thế mà lại bị cô ta câu được, lúc này nước mắt của cô ta mới trở nên chân thật.
Cô ta thật sự cảm thấy đau lòng, sớm biết vậy thì đã không nên mong ngóng Diệp Giác chết sớm, chỉ cần anh ấy còn sống thì cô ta có thể thuận lý thành chương trở thành con dâu của nhà này. Trong bụng cô ta còn có đứa bé, lợi thế này thuận lợi đến mức nào chứ.
Nhưng sau khi bình ổn lại cảm xúc, cô ta thấy vẫn có thể cầm được một khoản tiền lớn rồi rời đi cũng không phải là chuyện gì xấu, dù sao cô ta cũng còn trẻ như vậy. Nhưng điều cô ta không ngờ tới chính là phương án Diệp Giác đưa ra, lại là phó thác cô ta và đứa bé trong bụng cho em trai của anh ấy
chăm sóc.
Đến khi nhìn thấy Diệp Sâm, cô ta mới hiểu vì sao người đi du học lại là Diệp Giác, còn người ở nhà tiếp quản gia nghiệp là Diệp Sâm, hai người hoàn toàn có hai phong cách khác nhau, Diệp Giác không thể nào chèo chống nổi gia nghiệp lớn đến mức này.
Từ lúc đó cô ta đã hạ quyết tâm muốn làm bà Diệp danh chính ngôn thuận, về phần Diệp Sâm đã kết hôn hay chưa thì cô ta căn bản không để trong lòng.
"Ai cũng không thể cản đường của tao, kể cả Mộc Vân có thân phận hợp
pháp không phải cũng ngoan ngoãn nhường chỗ hay sao? Cái thứ yêu ma quỷ quái như mày mà cũng xứng tới cướp Diệp Sâm với tao sao."
Tô Tiêu Tiêu trực tiếp đánh mục tiêu lên người quản gia của Diệp Sâm, sau khi Mộc Vân qua đời, cô ta cũng đã qua đó vài lần. Cô ta vì muốn bảo vệ thân phận của mình nên không thèm lưu số điện thoại của đám người hầu đó, chỉ giữ lại của vị quản gia kia.
Nếu thằng nhóc vô dụng Diệp Sở Hiên kia đã không lấy được thông tin hữu dụng gì, vậy thì cũng chỉ có thể đi hỏi bà ấy.
"Cô Tô, cô tìm tôi sao?"
"Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là trời đang chuyển mùa mà con lại không ở bên cạnh anh Sâm nên muốn nhờ dì hầm một ít canh bổ cho anh ấy uống."
"Được, tôi sẽ đi chuẩn bị sau."
"Vâng, gần đây trong nhà có ổn không? Có phải anh Sâm vẫn thường xuyên tăng ca không ạ? Gần đây anh ấy có thường xuyên ăn cơm tối ở nhà không?"
"Mọi việc trong nhà đều tốt, ông chủ vẫn như cũ."
"À, nghe nói mấy ngày trước Hiên Hiên lén chạy về nhà, đã gây cho các dì không ít phiền toái rồi nhỉ."
Tô Tiêu Tiêu cảm thấy mình đã ám chỉ đến mức này rồi, chỉ cần quản gia Lưu biết chút ít chuyện là đã nên chủ động báo cáo tình huống ngày hôm đó với mình.
"Cậu chủ cũng không gây thêm phiền toái gì cả, chẳng qua là tài xế kia của cậu ấy bị ông chủ đuổi việc rồi."
"Tài xế bị đuổi việc rồi? Anh ta cũng chỉ làm việc theo yêu cầu của Hiện Hiên mà thôi, vậy thì liên lụy đến anh ta rồi."
Chỉ là một tài xế mà thôi, trong lòng Tô Tiêu Tiêu tất nhiên sẽ không có bao nhiêu áy náy, hơn nữa không chỉ mất việc thôi sao? Lúc ấy khi Mộc Vân xảy ra chuyện, đám người giúp việc trong nhà cũng không phải chỉ mất việc đơn giản như vậy.
Ngược lại, quản gia cứ nói gần nói xa lại khiến Tô Tiêu Tiêu có chút tức giận, nhưng tạm thời cô ta không thể nhét được người nào bên chỗ Diệp Sâm cả nên cũng chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục bắt chuyện với quản gia
Luu.
"Nghe Hiên Hiên nói anh Sâm còn dẫn theo một người phụ nữ về nhà, không biết người nọ tên là gì ạ. Dì đừng hiểu lầm, cũng không phải là con
không thể chứa thêm được người khác, con bây giờ đã bệnh tật đến mức
này, bên cạnh anh Sâm có thêm một, hai người chăm sóc như vậy, con cũng không sao."
"Tôi thật sự không trả lời được câu hỏi này của cô, tôi cũng không quen biết cô gái kia."
Không quen biết? Điều đó chứng tỏ đây cũng là lần đầu tiên đưa về nhà, xem ra chính là chuyện xảy ra gần đây. Bệnh của cô ta thật đúng là có chút không thể giả vờ được nữa, nếu cứ nằm ở đây mãi thì bên cạnh Diệp Sâm có gió thổi cỏ lay, cô ta cũng không có cách nào biết được.
"Vậy lần sau khi cô ấy đến thì dì trước hết báo cho con biết nhé, con cũng phải xem cô ấy là loại phụ nữ gì."
Lúc Tô Tiêu Tiêu nói lời này đã đặt mình vào thân phận bà Diệp, tỏ vẻ như cô ta phải chịu tủi thân đến mức nào.
Nhưng quản gia ở đầu kia điện thoại chỉ cảm thấy cạn lời, mặt mũi ở đâu ra vậy?
"Thật ngại quá cô Tô, ông chủ đã có lệnh chuyện bên này sau này ai dám nói nhiều một câu thì tự gánh lấy hậu quả, việc của cô có lẽ là tôi không giúp được rồi."
Tô Tiêu Tiêu khẽ sửng sốt nhưng vẫn tiếp tục nói: "Có phải dì hiểu lầm ý của anh Sâm rồi không, anh ấy chỉ là không muốn để mọi người biết hết chuyện trong nhà chứ không nói phải đề phòng con mà."
Nói xong câu đó, Tô Tiêu Tiêu lập tức hối hận, nếu lúc này quản gia Lưu đưa ra đáp án khẳng định, vậy chẳng phải cô ta quá mất mặt rồi sao.
"Năng lực lĩnh ngộ của tôi có lẽ cũng không yếu kém đến vậy đâu, ý của ông chủ bao gồm cả người lớn bên nhà tổ nữa."
"Nếu đã như vậy thì con cũng không làm khó dì nữa, chuyện con muốn biết có lẽ con phải tự mình đi hỏi anh Sâm rồi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất