Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Diệp Sâm - Mộc Vân (FULL)

 

Mộc Vân và Phương Bách dắt hai đứa bé đi một vòng mua sắm, mua được kha khá đồ rồi. Mộc Vân lại nói muốn dẫn hai đứa bé đi cắt tóc, sau đó chụp ảnh thẻ nhập học. 

Chờ đến lúc đến tiệm cắt tóc, Mộc Vân lại nói tóc Thiên Hạo cũng không dài, vẫn không nên cắt thì hơn, chỉ đơn giản chỉnh trang lại mái tóc cho con gái. 

Người phụ trách đi theo Mộc Vân cũng sai một người vào tiệm giả vờ như muốn cắt tóc, kết quả chờ đến lúc Mộc Vân bên này vừa ra khỏi cửa thì 

 

đã trực tiếp nhét một xấp tiền vào tay thợ cắt tóc vừa mới cắt tóc cho Miên Miên. 

"Đừng quét, tôi lấy phần tóc này, tiền là của anh." 

Trong đầu thợ cắt tóc rất nhanh đã lóe lên một vở kịch hoành tráng, cảm thấy nhất định là người trong nhà nghi ngờ đứa bé không phải con ruột của mình cho nên mới muốn mang đống tóc này đi xét nghiệm. 

Nhìn một vạn tệ còn chưa tháo ra trong tay, thợ cắt tóc thật sự không có 

lý do nào để từ chối, bèn trực tiếp ném chổi sang bên cạnh để người kia tự mình tìm đồ gói lại đống tóc. 

Người trên xe thấy Mộc Vân đã đi ra, cũng không đợi được người mình sai đi vào trong tiệm tóc kia trở ra đã trực tiếp lái xe theo phía sau cô, chờ tới lúc người kia ra khỏi tiệm lại chỉ có thể tự mình bắt xe đuổi theo. 

"Bây giờ tôi lập tức đến tìm các anh, bên tôi đã lấy được mẫu rồi, để trợ lý Lâm mang qua đó trước đã, khi nào quay về sẽ gặp các anh sau." 

"Tên nhóc cậu đúng là may mắn, nhiệm vụ này vừa mới được giao xuống mà cậu đã trực tiếp hoàn thành rồi." 

Đám người còn lại trên xe không khỏi hâm mộ vận may của anh ta, nhưng hâm mộ thì hâm mộ, công việc nên làm cũng vẫn phải làm. Bọn họ vẫn tận lực đi theo Mộc Vân, nhìn cô lái xe xuống dưới lầu nhà Phương Bách, cầm theo đồ đạc của hai đứa bé rồi đưa bọn trẻ về nhà của mình. 

"Cậu kể chút đi, rốt cuộc là cậu đang tính làm cái gì vậy? Tại sao lại 

bỗng quay xe khét lẹt như vậy?" 

"Tôi chỉ thấy nếu cứ trốn như vậy cũng không phải là cách hay, ngày nào cũng phải sống dưới sự giám sát của người khác, tôi không muốn phải sống như vậy nữa." 

"Mấy năm nay cậu đúng là thay đổi thật lớn, bây giờ tôi có chút không rõ cách làm việc của cậu nữa rồi." 

"Lúc ở tiệm cắt tóc vừa nãy là tôi cố ý, cố ý chỉ để lại tóc của một đứa. Nếu Diệp Sâm muốn xác nhận thân phận của tôi, xác nhận thân phận của hai đứa nhỏ thì cách đơn giản và hiệu quả nhất không phải là đi xét nghiệm ADN sao?" 

Phương Bách khẽ sửng sốt, nếu Mộc Vân không nhắc tới thì cô ấy cũng đã quên. Miên Miên cũng không phải là con gái ruột của Mộc Vân, thuốc phá thai lần đó của Tô Tiêu Tiêu thật sự có tác dụng quá mạnh, chung quy vẫn 

hại đến con gái ruột của Mộc Vân, cô bé vừa mới sinh ra đã không còn hô hấp. 

Hai năm nay, một mình Mộc Vân ở nước ngoài rất bận rộn, số lần hai người liên lạc cũng không nhiều lắm, thời gian trôi qua đã lâu thế mà cô ấy cũng đã quên mất đứa bé này là do Mộc Vân nhận nuôi. 

"Tôi hiểu rồi, hy vọng anh ta có thể nhanh chóng hết hy vọng, từ bây giờ đến khi trường mẫu giáo khai giảng vẫn còn một tuần nữa, chi bằng chúng ta dẫn hai đứa ra ngoài chơi?" 

Phương Bách nghĩ dù sao báo cáo kiểm tra cũng không thể có kết quả nhanh như vậy, có sẵn vệ sĩ ở đây thì sao lại không tận dụng chứ. Dù sao nhà bọn họ nhất định sẽ phải người đi theo cô, hơn nữa mặt khác, hành trình của bọn họ có đám người do Diệp Sâm phái tới cũng không cần quá an toàn. 

"Thôi tính sau, ngày mai tôi còn phải đến bệnh viện một chuyến, giấy triệu tập của tòa án đã gửi tới bên kia rồi, ngày mai có lẽ còn cần cậu giúp tôi trông hai đứa bé một lát, nếu không thì tối nay cứ ở lại đây." 

"Cậu đúng là phiền thật, nếu biết trước như vậy thì đón về muộn một ngày là được rồi, tôi có mang theo cái gì đâu." 

"Có cái gì đâu mà phải mang, dùng của tôi không phải là được rồi sao, buổi tối tôi nấu đồ ăn ngon cho cậu." 

Phương Bách cuối cùng vẫn cúi đầu trước đồ ăn ngon. 

Trong phòng bệnh của bệnh viện. 

Tô Tiêu Tiêu rõ ràng không sao nhưng vẫn kiên trì nán lại chỗ này, đơn giản là hai năm gần đây cô ta cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, Diệp Sâm mãi mà không chịu cho cô ta một thân phận danh chính ngôn thuận, chuyện này khiến cô ta cảm thấy khủng hoảng. 

Từ lần trước Diệp Sâm lạnh mặt rời khỏi bệnh viện thì đã mấy ngày anh không đến thăm cô ta. Việc này khiến cô ta cảm thấy phẫn nộ không thôi, 

trong lòng oán giận Diệp Sâm lúc trước rõ ràng đã đồng ý với anh trai anh là sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con cô ta rồi. 

Lúc Diệp Sở Hiên vào cửa cũng là lúc Tô Tiêu Tiêu đang nổi giận với người chăm sóc mình, chán ghét trái cây người nọ chuẩn bị không đủ tươi ngon. 

Thấy người đến là con trai mình mà cô ta cũng không thèm bớt lại chút nào, vẫn tức giận mắng hộ lý. 

"Tiền lương tôi trả cho cô thấp lắm hay sao? Cô còn bất mãn chuyện gì nữa, ngày nào cũng trưng ra cái bản mặt vừa nhìn là thấy xui xẻo." 

"Cút, cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa." 

"Mẹ bình tĩnh một chút đi, bác sĩ nói mẹ không thể quá kích động được đâu." 

"Bình tĩnh, mẹ còn chưa đủ bình tĩnh sao? Con đã lớn như vậy rồi mà bố con mãi không chịu cho mẹ một danh phận, mẹ dù bình tĩnh hơn nữa thì cũng e là chỉ có thể chờ bị đuổi ra khỏi cửa." 

Diệp Sở Hiên nghĩ đến người phụ nữ mình nhìn thấy ở nhà bố ngày đó, cảm thấy sự lo lắng của mẹ mình cũng không phải là vô căn cứ. 

"Ngoài việc tiếp nhận điều trị tại bệnh viện, mẹ còn có cách nào tốt hơn không? Chúng ta không thể luôn dựa vào sự yếu đuối để duy trì tình trạng hiện tại được." 

Từ khi hiểu chuyện tới nay, Diệp Sở Hiên đã được mẹ mình dạy cách lấy lòng bố, làm thế nào để lấy lòng người lớn trong nhà, nhưng cho dù câu bé có làm tốt đến đâu thì vẫn không được bố để mắt đến. 

Cậu bé đã từng hỏi người lớn trong nhà, bố và mẹ mình rốt cuộc là thế nào, tại sao cậu bé đã lớn tướng thế này rồi mà hai người họ vẫn còn sống một cách mơ hồ như vậy? Tại sao người giúp việc trong nhà lại gọi mẹ cậu bé là cô Tô? 

Nhưng người được hỏi cũng chỉ thở dài, không có cách nào đưa ra một đáp án rõ ràng cho cậu bé, cũng chỉ biết nói cho cậu bé biết đó là chuyện của người lớn, hiện tại cậu bé chưa thể nào hiểu được, đợi sau này lớn thì sẽ tự khắc hiểu. 

Từ từ tiếp xúc với những gia đình khác, cậu bé phát hiện không phải tất cả bố mẹ đều có quan hệ căng thẳng như bố mẹ của mình. Dần dần, cậu bé bắt đầu bất mãn với Diệp Sâm, mà tình cảm của cậu bé đối với Tô Tiêu Tiêu cũng trở nên kỳ quái, vừa hy vọng mình có thể bảo vệ được mẹ, lại cũng vừa bài xích sự vô dụng của cô ta. 

 

"Mẹ ắt không thể yếu đuối được, đây là kĩ năng đặc biệt của người phụ nữ, mẹ phải trở nên xuất sắc hơn, vượt mặt qua những người đồng trang lúc thì mới có thể thu hút được sự chú ý của bố." 

"Mấy ngày trước con có lén đến nhà bố, vừa lúc nhìn thấy bố đưa theo một dì quay về, dì kia nhìn qua trông cũng không quá tình nguyện, thái độ dì ấy với bố cũng rất ác liệt." 

Còn một câu mà Diệp Sở Hiên vẫn chưa nói, đó chính là vẻ mặt Diệp Sâm lúc ấy lại dịu dàng theo kiểu từ trước đến nay chưa từng có, cậu bé chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó bao giờ. 

"Anh ấy đưa người phụ nữ khác về nhà?" 

Từ sau khi Mộc Vân qua đời, nơi đó đã biến thành khu vực cấm, ngay cả 

Tô Tiêu Tiêu cũng không có cách nào đặt chân đến. Là ai có bản lĩnh lớn như 

vậy, thế mà lại có thể khiến Diệp Sâm dẫn cô ta vào đó. 

"Dạ, con đánh nhau với người phụ nữ kia, bố còn che chở cho dì ta." 

"Sau đó thì sao, con có biết người phụ nữ đó tên là gì không?" 

"Sau khi đánh nhau thì con bị bố giao cho một dì khác mang đi, chuyện sau đó con cũng không biết." 

eyJpdiI6ImM3eXpCXC96aXd6SmZCbU1McHJLbzd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IncrblhtU0JqUEp6TWFaeHlyTzJWeFNqOHg4cnJBQUNQTUUyR2pyTWR0bDNpc1wvQUN2aE5lTExcL1NreVQ0QnNLRWFZMUQyb0RINzJMZ3BIS29LbGJ6cXZ3NFRcL0N4VUY4NCsrbThhdDF5bGVTb2xGSUVodGtmNitjQ3ZBRHEwajB1NG5RaUpvXC95YjgyOG4xVlR6RGxzc01Cb2M5WGtXZERqRXJhaXhUQTllRFRBNVduUElQM1Z5aWs2S0pcLzZ2OTVod2ZlVTUrUzV0eE5EZkZVNnhnUXZzNmJZUlRWdVluc0FxcjdUT3lxZjFYRW1kTEJUU0g1TnJ1VlwvVmpxT0VLdFwvIiwibWFjIjoiYjg3NWEzZDE5OGYyODRhNzc2Y2Y4ZmUyYjc4MDg0NDYzNjU0ZTVkZjY5ZjI3OTBhOTYzYmE0YzdkNmU0YmRjMiJ9
eyJpdiI6IkI2dnZkUVppRm93aDlsTTFENXdhUmc9PSIsInZhbHVlIjoiYm1zaGMrY01VWHBYYnE1U0JzaGUxQXJ3UUV5bjZjUGRPeFFSQ0lkTHhGMHpiSzliYUtnNDNMN2NZeFc0VXNkdW9qRTZVb1BiaXk0K2gwVzRNRzRybUg1OEJzN0hHd0owUGFrc0NxVGxkcmNrWGNMRnVCcDBhWCtIUWZyc2Q3c3J1SDVaXC9oQVwvQzRXbVNwcFZheGNra1Z1TGFcL05xTTU2M0NacmM5YVNcL3N3MDg1WDRjMmNyRDltMklFb29BelEyb2ZcL2YzNll2YlJZaW9Oa3pGN3JkMFhueG5VQzRnVEdxV3M4TW44WStjWUJhUjdEc1dzNEk5MkxSUzZxenIxNklzIiwibWFjIjoiNzZhYzI2YWZhZjUxOGMxMjI4Yzk2ZGE2NmU3ZTdhZDdhMTQ5ZTAyM2MyYWFmOWQ3YTYzYWJjNDdmNzQ4YjEwMCJ9

vô dụng.

Ads
';
Advertisement