Tô Tiêu Tiêu nói như vậy chẳng qua cũng là muốn tìm lại chút mặt mũi của mình mà thôi, loại chuyện này cô ta nào dám náo loạn đến trước mặt Diệp Sâm, biết lấy thân phận gì mà náo loạn đây? Bây giờ anh nghe theo cô ta vậy cũng chỉ vì lời hứa trước đó với anh trai mình mà thôi, mà giữa cô ta và Diệp Sâm đừng nói không có phát triển thực sự về chất, cho dù là trên danh nghĩa cũng không có.
"Đó là chuyện của cô Tô, thật xin lỗi, bên tôi thật sự không có cách nào cung cấp tin tức gì cho cô."
"Cái này có gì mà phải xin lỗi, dì chẳng qua cũng chỉ là làm tròn bổn phận mà thôi, không dễ gì anh Sâm mới tin tưởng một người, dì cũng đừng nên phụ phần tin tưởng này của anh ấy."
Quản gia Lưu vốn không phải là người thích đối chọi gay gắt, nhưng đối mặt với Tô Tiêu Tiêu, bà ấy luôn muốn nói kích cô ta vài câu, cho nên cuối cuộc trong điện thoại, bà ấy vẫn nói cho cô ta biết một mệnh lệnh khác của Diệp Sâm.
"Chuyện ông chủ đã dặn dò thì tất nhiên tôi sẽ tận tâm tận lực làm tốt, còn có một chuyện tôi muốn nói trước với cô một tiếng, ông chủ đã dặn dò sau này cô và cậu chủ nếu không có sự cho phép của ông chủ thì không thể tiến vào căn nhà này được."
Câu nói này không khác gì đánh thẳng vào mặt Tô Tiêu Tiêu, cô ta không thể giữ vững vẻ hiền hậu, bao dung giả tạo kia nữa, trực tiếp bắt đầu tức giận mắng quản gia ở trong điện thoại, cáo mượn oai hùm cố ý làm nhục cô ta.
"Bà nghĩ mình là ai, làm gì đến lượt bà đến nói chuyện này với tôi, chẳng qua chỉ là một con chó canh cửa của nhà họ Diệp mà thôi, chẳng lẽ thật sự cho rằng tôi đã thất thế rồi à."
"Tôi chẳng qua chỉ nhắc nhở cô mà thôi, nếu lỡ như lần sau có tới mà bị chặn lại ở ngoài cửa thì người bẽ mặt cũng là cô, còn công việc của tôi không phải dạng người nào cũng có thể thế chỗ, chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn kiếm sống, so với loại người muốn ăn mà không muốn làm như quý cô đây thì không thể so sánh được."
Nói xong câu đó, quản gia Lưu trực tiếp cúp điện thoại, bà ấy cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nổi giận lớn đến vậy, ngay trong điện thoại trực tiếp để lộ bộ mặt thật với Tô Tiêu Tiêu.
Đại khái là bởi vì Tô Tiêu Tiêu coi thường những người như bọn họ, hại người khác mất việc mà cũng chỉ là thờ ơ nói một câu như vậy. Lúc trước, những người trong nhà này phải bước đến kết cục cuối cùng kia có liên quan rất lớn tới cô ta, nhưng cuối cùng ngay cả một câu cô ta cũng không thể nói đỡ cho mọi người.
Tô Tiêu Tiêu có bao giờ đã phải chịu cơn tức giận thế này, tức giận đến mức cô ta trực tiếp ném điện thoại ra ngoài, đập vào cửa phòng bệnh.
Nhưng đúng lúc này thì hộ lý của cô ta đã bị cô ta sa thải, y tá bên ngoài
nghe thấy tiếng động thì cũng đều giả vờ như không nghe thấy gì. Người ta chẳng qua là ra ngoài làm việc, cũng không phải đến hầu hạ tên bệnh thần kinh là cô ta này, ai tình nguyện tới nghe cô ta mắng chửi chứ?
Một mình cô ta ở trong phòng bệnh xả giận nửa ngày mà cũng không có ai tới hỏi han cô ta, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, cô ta bắt đầu bấm chuông phục vụ ở đầu giường.
"Đúng là xui xẻo, hộ lý của cô ta vừa vị cô ta đuổi đi, lúc này có lẽ lại muốn trút lửa giận lên đầu chúng ta rồi, nói trước rồi đó, thay phiên nhau mà đi."
"Được rồi, thay phiên nhau đi, nếu thật sự không chịu được trong thì lát nữa đi tìm bác sĩ phụ trách giường bệnh của cô ta. Chúng ta có kiếm được bao nhiêu tiền đâu mà phải gánh quả bom này với anh ta chứ."
Mấy cô y tá nhỏ bên cạnh cũng phụ họa theo, công việc của họ vốn không dễ dàng, đều phải chăm sóc bệnh nhân, tâm trạng khó tránh khỏi cau có, nhưng Tô Tiêu Tiêu cứ giống như một tên điên, đã bao giờ tâm trạng của cô ta tốt đâu, cũng chỉ có lúc nào Diệp Sâm tới thì cô ta mới có thể yên tĩnh một chút.
"Cô Tô, cô có yêu cầu gì không?"
"Rút kim tiêm cho tôi, trị lâu như vậy mà cũng không có hiệu quả gì, ngày nào cũng buộc mấy thứ này cho tôi làm gì?"
Y tá vừa nghe cô ta muốn rút kim thì không có chút do dự nào, ngay cả bác sĩ cũng không hỏi mà đã rút ngay cho cô ta. Cô ấy cũng không muốn vì chuyện này mà dây dưa với cô ta nữa. Theo cô ấy, bệnh của Tô Tiêu Tiêu tuyệt đối không nghiêm trọng chút nào, cho dù nghiêm trọng thì cũng là do cô ta tự làm tự chịu.
Tô Tiêu Tiêu còn đang chờ y tá cầu xin cô ta đừng rút kim, không ngày tá lại phóng khoáng rút cho cô ta, hoàn toàn không làm trái ý nguyện của cô
ta chút nào.
"Đi gọi bác sĩ tới đây cho tôi, ngày nào tôi cũng năm ở đây, treo mấy loại thuốc vô dụng này, khi nào mới có thể xuất viện? Lâu như vậy mà ngay cả một nguyên nhân cũng không tra ra được, khi nào mới có thể đưa ra phương án trị liệu cho tôi?"
"Được, xin cô hết giận, tôi lập tức đi gọi bác sĩ cho cô."
Y tá ước gì đẩy được cục phiền toái này ra ngoài, vừa lúc cô ta đã chủ động tìm bác sĩ, cũng đỡ cho cô ta lại đắc tội với người khác.
Khi đi qua phòng cho y tá, cô ấy ra dấu OK với các y tá nhỏ bên trong, sau đó trực tiếp đi thẳng đến văn phòng bác sĩ.
Mọi người nhìn phương hướng cô ấy đi thì cũng thở phào nhẹ nhõm, hiểu được cái cục phiền toái Tô Tiêu Tiêu này xem như sắp được ném ra ngoài.
"Chủ nhiệm Trương, cô Tô trong phòng chăm sóc đặc biệt lại náo loạn rồi, ầm ĩ muốn gặp ông, vừa rồi còn bảo tôi rút kim tiêm cho cô ta."
Trương Kiệt vốn tưởng rằng với bối cảnh đó của Tô Tiêu Tiêu có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho ông ta, kết quả không ngờ lại nhận được một củ khoai lang nóng bỏng tay. Cô ta đã nhập viện được một thời gian dài như vậy mà ngay cả nguyên nhân mắc bệnh cũng không kiểm tra ra được, đừng nói Tô Tiêu Tiêu gây chuyện, ngay bản thân ông ta cũng có một số điều không thể nào giải thích nổi.
"Cô đi nói với cô ta rằng tôi đang họp với lãnh đạo bệnh viện, trước mắt cứ cầm chân cô ta một lát, để tôi đi tìm viện trưởng nói chuyện về tình huống của cô ta một chút."
Lúc này không còn cách nào khác, củ khoai lang nóng bỏng tay này đâu dễ ném ra ngoài như vậy, nhưng ông ta nhất định phải đi nói rõ ràng với viện trưởng Lý là ông ta còn lâu mới gánh phần trách nhiệm này. Y thuật của ông
ta có hạn thì ông ta thừa nhận, nhưng nếu thật sự phải đắc tội nhà họ Diệp mà nói, vẫn phải nhờ viện trưởng Lý giải quyết mới được.
Dù sao ông ta cũng chỉ là một người làm công ăn lương, nếu thật sự tình hình không ổn thì ông ta cũng có thể học theo Mộc Vân chạy trốn.
Hiện tại ông ta đã nghi ngờ Mộc Vân bỏ trốn có phải là vì cô đã đoán trước được Tô Tiêu Tiêu khó chơi hay không.
Cốc Cốc Cốc...
"Mời vào."
"Viện trưởng, tôi tới đây thương lượng với ông một chút về chuyện của
Tô Tiêu Tiêu, căn bệnh này của cô ta bây giờ thật sự là bó tay không còn cách nào rồi sao."
"Ôi trời, tôi còn tưởng là Mộc Vân quay về rồi."
"Sao vậy? Mộc Vân vẫn chưa xuất ngoại sao?"
"Bên chỗ căn nhà mới đang trang trí của con bé xảy ra chút chuyện, có một công nhân bị thương, ăn không nói có muốn lừa bịp tổng tiền con bé, có lẽ trong một thời gian nữa vẫn chưa giải quyết xong được."
Trương Kiệt nghe viện trưởng nói như vậy thì đột nhiên nghĩ ra một biện pháp tốt, nhưng có thể thành công hay không còn phải xem viện trưởng lựa
chọn như thế nào.
"Đến đây đi, chúng ta nói chuyện của Tô Tiêu Tiêu đi, có chuyện gì vậy? Cô ta lại bắt đầu gây ồn ào à."
"Chứ còn gì nữa, vừa rồi y tá tới tìm tôi, nói là cô ta lại náo loạn trong phòng bệnh, chỉ đích danh muốn gặp tôi, hơn nữa cũng bắt đầu không phối hợp trị liệu, muốn ngừng tiêm."
Trong lòng viện trưởng cũng vốn nghĩ như vậy, không riêng gì Tô Tiêu Tiêu mà Diệp Sâm bên kia cũng theo dõi rất sát sao, yêu cầu ông ấy phải giữ Mộc Vân lại, bây giờ bất kể nhìn thế nào thì cũng chỉ có một con đường duy nhất này là có thể đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất