Đã ba tháng trôi qua Hàn Dĩ Ngôn vẫn lâm vào hôn mê sâu, tất cả các chức năng đều bình phục tốt chỉ có tiềm thức sâu trong con người ấy mãi không tiến triển.
Hàm Hi Họa đã nói rõ sự thật với Lý Kỳ về thân phận của mình, chị ấy dường như sốc nặng, mất một lúc rất lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại được, chị ấy chỉ biết nhìn Hàm Hi Họa bằng một ánh mắt phức tạp và kinh ngạc. Hàm Hi Họa vốn chưa định nói thân phận của mình sớm như vậy nhưng lần này cô phải sang Los Angeles để chăm sóc cho Hàn Dĩ Ngôn, không phải chỉ là ý định của mình cô mà tất cả bọn họ bao gồm ông chồng thích ghen tuông của cô đều muốn cô sang đó. Bọn họ nói cô là người quan trọng nhất đối với Hàn Dĩ Ngôn, chỉ có cô mới có thể khơi dậy tiềm thức đang chìm đắm vào giấc mộng hư ảo trong anh. Hàm Hi Họa hiểu rõ điều ấy, và cũng bởi vì chính cô nên anh mới rơi vào vòng nguy hiểm. Cô nguyện ý bỏ thời gian, sức lực và cả tình cảm chân thành mà cứu rỗi anh.
“Tạm thời em phải tạm dừng sự nghiệp, người thân em bị bệnh, em phải ra nước ngoài chăm sóc.” Cô nói như vậy với Lý Kỳ trước khi đi, cô yêu nghiệp diễn xuất nhưng nó chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu của cô. Chỉ là hiệu ứng từ “Mười năm thương nhớ” quả nhiên rất lớn, hiện tại ra ngoài cô phải trang bị kín đáo tránh gặp phải các fan. Lại trong thời gian tốt này cô lại dừng lại sự nghiệp đúng là rất tiếc nuối nhưng còn cách nào nữa đâu.
Lý Kỳ không thể từ chối càng không dám từ chối những gì Hàm Hi Họa nói, có trời mới biết đến giờ chị vẫn không thể tin cô nghệ sĩ nhỏ nhà mình là vợ của người đàn ông quyền lực và nguy hiểm nhất thành phố H hiện nay. Nam Lãnh là ai? Là người mà chị chưa bao giờ có một ý nghĩ nào về việc có thể có chút liên quan nào với anh, thế mà giờ cứ như chị đang lâng lâng giữa tầng mây vậy, như thực như ảo. Cô nghệ sĩ nhỏ nhà mình đúng là không phải người tầm thường, ngẫm nghĩ thì đúng là có nhiều lần cô để lộ sơ hở tiếc là chị đã quá tin tưởng cô.
Thở dài một hơi rồi chị bật cười lắc lắc đầu lầm bầm. “Vậy thì còn lo không nổi tiếng à.
Hôm đó cô cùng Gia Gia đến thăm mộ của Sa Nhật, theo như lời cuối cùng trước khi chết, anh bảo rằng hãy chôn cất anh tại nơi cả hai thuộc về nhau.
Chỉ Gia Gia biết đó là nơi nào. Lúc này Hàm Hi Họa đang đứng trước một ngôi mộ vừa phải, có mái che phía trên, ngôi mộ ấy nằm giữa một rừng trúc ở ngoại thành, một nơi mà Hàm Hi Họa chưa từng nghe đến bao giờ.
Gia Gia bảo nơi này là của riêng Sa Nhật, là Sa Hoàng đã tặng cho anh nhân dịp sinh thần hai năm trước. Như một khu du lịch sinh thái nhưng Sa Nhật không dùng nó cho công việc kinh doanh, anh chỉ giữ nó một cách bí mật ngoại trừ Sa Hoàng thì chỉ có Gia Gia mới có thể đặt chân đến đây.
Trong khu rừng trúc này có một căn biệt thự không quá sa hoa cũng không quá lớn như những biệt thự tại Sa Hoàng. Một biệt thự đơn độc giữa rừng trúc, xinh đẹp cũng hợp
với Sa Nhật.
Hàm Hi Họa vuốt nhẹ đầu Gia Gia. "Anh ấy chắc chắn muốn em sống tốt. Chị ...
Hàm Gia Gia mỉm cười với cô, cậu lắc đầu. “Chị không cần dặn dò em đâu, em sẽ sống tốt. Anh ấy đã từ bỏ cả sinh mệnh để đổi lấy cái mạng này của em... em làm sao có thể để sự hy sinh đó thành vô nghĩa được đây.” Tiếng gió khẽ lay những cành trúc kêu xào xạc như cào nhẹ vào trái tim Hàm Hi Họa.
“Gia Gia.. Hàm Hi Họa cắn môi, hai mắt cô đỏ âu, hình ảnh vào cái ngày như cơn ác mộng kinh hoàng trong quá khứ hiện lên, cô ôm ngực nhắm nghiền mắt. Tại sao cuối cùng người vô tội lại phải trả giá? Tại sao Sa Hoàng đã chết còn phải kéo theo người con trai tốt đẹp ấy?
Và cả Gia Gia của cô nữa, liệu sau này thằng bé có còn yêu ai khác được nữa không? Kể từ sau khi Sa Nhật chết, thằng bé dường như đã trở thành một con người khác, hoặc có thể nói thằng bé như trưởng thành sau một đêm. Sự nghịch ngợm, ngây ngô, vô tư vô lo của trước đây chẳng còn hiện trên khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo ấy nữa, giờ đây chỉ còn sự cô tịch và nhung nhớ đến bị thương về người quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu.
Đêm trước khi sang Anh, hai vợ chồng nói chuyện rất nhiều.
“Rảnh anh sẽ sang thăm hai người.” Nam Lãnh trên người khoác một bộ pijama màu đen, anh dựa vào giường ôm vợ yêu. Hai người mà anh nói bao gồm Hàn Dĩ Ngôn.
Hàm Hi Họa gật đầu, cô gác cằm trên ngực người đàn ông, ánh mắt bọn họ nhìn sâu vào đối phương. Rồi Nam Lãnh nâng khuôn mặt cô lên hôn nhẹ môi cô. “Làm sao anh chịu nổi đây.”
“Sao ạ?” Bị nụ hôn hết mực dịu dàng của anh làm thần hồn có chút mơ màng.
“Xa em... anh không chịu nổi.” Người đàn ông khàn khàn giọng thì thầm, bàn tay một đường đi vào trong váy cô khẽ vuốt ve đùi nhỏ.
Hàm Hi Họa mím môi, cô không biết phải đáp ra sao vì cô cũng sẽ nhớ anh lắm, cô nhướng người cởi áo ngủ của anh ra. Ánh mắt quyến rũ chết người dán chặt vào người đàn ông, cô thấp giọng nói: “Vậy đêm nay anh hãy tính toán cho tất cả các ngày nhớ nhung trong tương lai đi ạ.”
Và như lời cô nói đêm ấy cả hai lưu lại hàng loạt dấu ấn cho tất cả những ngày xa nhau trong tương lai cũng là cho những ngày không bên nhau trong quá khứ, khoảnh khắc cả hai lên đỉnh, người đàn ông thở gấp nỉ non: “Anh thương em... Họa Họa"
Tấm kính ngăn phòng tắm dày đặc hơi thở của bọn họ, Nam Lãnh sau lưng người phụ nữ, anh vừa thở dồn dập vừa trêu đùa với bộ ngực mềm mịn, một tay khác đang đặt phía dưới của Hàm Hi Họa, anh bóp nhè nhẹ khiêu gợi từng đợt dục vọng trong người cô.
Hàm Hi Họa chống tay trên tấm kính mờ ảo, ánh mắt thoáng nhìn đôi tay của người đàn ông đang không ngừng dày vò thân thể mình, cô rên rỉ, chân nhón lên đón nhận sự trêu ghẹo đáng ghét của anh.
Bộ dáng này của cô thật sự quá mê người, Nam Lãnh cúi đầu mút cần cổ đến vai, rồi anh xoay cằm cô lại trao cho cô nụ hôn cháy bỏng cùng với đó là bàn tay phía dưới ra sức đâm sâu vào bên trong, những âm thanh rên rỉ đều bị anh hút lấy.
Nam Lãnh thẳng người, anh siết chặt eo nhỏ của cô rồi thúc mạnh hông vào, dương vật lắp đầy vào nơi ướt át và chặt chẽ của người phụ nữ. Sau đó anh dùng sức tha hồ cày cáy cô từ phía sau, sự mạnh mẽ, căng chặt và nhanh đó khiến Hàm Hi Họa thốt lên những âm thanh kiều mị, quyến rũ.
Nam Lãnh thở gấp thì thầm bên tai cô: “Anh mạnh hơn nhé.
Người phụ nữ đáp “vâng”, một đợt tấn công dữ dội như bão lũ xâm nhập, Hàm Hi Họa bám chặt vào tấm kính, khom người hòa quyện vào từng cái nhấp mạnh bạo của anh.
Không biết qua bao lâu Nam Lãnh xoay người cô lại, cả hai đắm chìm vào nhau, cặp mắt đục ngầu nhuốm đặc tình dục của anh không chút e ngại, anh cầm lấy một bờ núi của cô nắn vài cái, cúi người ngậm lấy nó. Người đàn ông hôn dọc một đường từ trên xuống dưới, anh nâng một chân vợ lên không chút do dự mút lấy nơi bí ẩn nhất của phụ nữ. Nó không ngừng khiến anh thần hồn điên đảo. Đầu lưỡi anh vẽ lên từng phân âm hộ của Hàm Hi Họa, nghe được sự hưng phấn trong âm thanh nho nhỏ của cô, Nam Lãnh cười
cười đi lưỡi sâu vào hơn.
Hàm Hi Họa a một tiếng.
Bế cô đặt trên bồn rửa tay, Nam Lãnh vừa hôn môi vừa nhìn vợ yêu đang chìm trong lửa tình cháy bỏng. “Đêm nay anh sẽ khiến em nhớ mãi không quên.
Hàm Hi Hoa cong môi, cô trần truồng ướt át đối diện với anh, bàn tay rễ từ khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông xuống đến vùng lông dưới eo, khựng lại hai giây rồi thẳng xuống phía dưới.
Bọn họ vừa trải qua hai lần và Hàm Hi Họa biết đêm nay chỉ mới bắt đầu. Cô nắm lấy dương vật của anh dựa vào kinh nghiệm bao lâu nay mà giúp anh sung sướng. Nam Lãnh căng chặt thân thể, anh híp mắt nhìn chăm chú vẻ động tình của vợ, lần nữa phủ lên môi cô, phía dưới người phụ nữ lại lũ lượt tiết ra dịch trong thấm ướt toàn bộ tay người đàn ông. Nam Lãnh bật cười nhưng không lập tức đi vào, anh rời khỏi người vợ cười lưu manh lui lại phía sau nửa ngồi nửa đứng ở mặt bàn đá rộng rãi, phía sau là tấm gương phản chiếu thân thể không mảnh vải của Hàm Hi Họa, cô nhìn chính mình trong gương, lại nhìn người đàn ông quyến rũ kia.
Nam Lãnh sai bảo cô: “Lấy anh điếu thuốc.
Hàm Hi Họa cắn môi, bị vẻ đẹp hoang dại lúc này của anh làm cho thất thần, cô đỏ bừng mặt rời khỏi phòng tắm nhưng mới nhấc chân đã bị một bàn tay săn chắc kéo eo lại.
Thân thể anh nóng hổi như muốn thiêu đốt người phụ nữ. “Em... em đi lấy thuốc cho anh.” Hàm Hi Họa chẳng hiểu chính mình, đã làm tình bao nhiêu lần với anh rồi vậy mà hiện tại khi trần truồng trước mắt anh lại xấu hổ là thế nào chứ.
Nam Lãnh cười khẽ, anh cúi đầu mút môi cô một cái, các ngón tay thon dài có lực nâng cằm cô lên. “Em còn xấu hổ?”
Hàm Hi Họa có chút quẫn, cô vội lắc lắc đầu. “Em... ưm” bàn tay người đàn lại hư hỏng ở phía dưới thân cô mà khiêu khích.
“Nhưng mà.” Nam Lãnh không cười nữa, làn môi anh ở trên mặt cô ma sát nhẹ. “Anh thích sự xấu hổ này của em.” Sự nóng bỏng từ bàn tay anh khiến từng tế bào trong người Hàm Hi Họa run rẩy, cô liếm bờ môi đã sớm sưng đỏ, cặp mắt long lanh, hồng hào mà mê đắm toàn bộ Nam Lãnh.
Anh khuấy đảo âm đạo của cô bằng những ngón tay tuyệt vời của mình, vẫn tư thế lưu manh nửa ngồi nửa đứng như vậy, xong anh rút ra lúc này mới để cô đi lấy thuốc lá cho mình.
Hàm Hi Họa loạng choạng vài bước mới thẳng người rời khỏi phòng tắm đang nồng đậm mùi vị dục tình. Cô không nhìn thấy người đàn ông kia vô cùng tự nhiên mà đưa ngón tay dính đầy sắc dục từ cô lên môi, anh liếm từng chút từng chút cho đến khi Hàm Hi Họa kêu lên một tiếng nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được. Cô bước tới đánh vào ngực anh mắng khẽ: "Anh... ngày càng biến thái” Tuy vậy trên khóe miệng dần hiện lên một độ cong thẹn thùng.
Nam Lãnh nheo mắt ngắm cô, anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại của vợ rất hưởng thụ đợi cô châm thuốc cho mình.
Rít một lúc ba hơi anh vứt nó vào sọt rác, rồi bằng tốc độ kinh hoàng đè lấy gáy Hàm Hi Họa, anh thả từng vị thuốc còn trong khoang miệng vào khoang miệng cô.
Dương vật của anh căng cứng chọc vào bụng, Hàm Hi Họa cắn mỗi người đàn ông hai cái cười mỉm đẩy ngực anh ra, Nam Lãnh vô cùng phối hợp buông cô.
Hàm Hi Họa hôn từ yết hầu xuống đến eo, cô cảm nhận được thân thể anh càng lúc càng căng chặt, hơi thở cũng dồn dập từng hồi.
Khi môi cô chạm vào dương vật to lớn của người đàn ông, cả hai đều run rẩy. Hai tay Nam Lãnh đặt trên bờ trai trần của cô xoa xoa, anh thở nặng nề không ngừng nhìn cái đầu nhỏ đang chôn giữa hai chân mình, nhìn rõ cái miệng nhỏ của cô đang ngậm chặt dương vật của mình. Đàn ông luôn thích được phụ nữ dùng miệng làm điều đó, anh cũng không ngoại lệ chẳng qua anh không cần cô phải làm chuyện như vậy chỉ để thỏa mãn anh. Anh đã không nhận thức được mình muốn cô ngậm lấy nó như thế này, anh thật sự không nhịn được mà thốt ra những âm thanh sướng rân. Bàn tay không tiếng động đặt sau gáy giúp cô ngậm sâu nó hơn trong miệng mình.
Đến khi anh không chịu nỗi nữa mới kéo cô đứng dậy, anh bắt lấy một chân cô đặt trên bàn đá rồi không chần chờ nữa mà đâm thẳng vào âm đạo của cô.
Từng đợt từng đợt như đưa cả hai đến thiên đường, Hàm Hi Họa nắm lấy vai anh không ngừng rên rỉ, ánh mắt cô hiện tại hoàn toàn mơ hồ chẳng còn biết gì ngoài người đàn ông trước mắt, cô hôn anh, anh cũng hôn lại cô.
Cả hai chiếm hữu lẫn nhau thâu đêm, cuối cùng Hàm Hi Họa quá mệt mới thiếp đi trong khi dương vật người đàn ông vẫn còn bên trong cô, anh vẫn rất sung sức mà làm tình.
Khi phát hiện vợ yêu đã đầu hàng gục ngã, người đàn ông bật cười thành tiếng nằm rạp sang bên cạnh, anh ôn nhu nhếch miệng ôm chặt cả thiên hạ vào trong ngực. Anh không tắm lại cho cô, chẳng phải anh mệt, anh cảm thấy vẫn còn cùng cô thêm vài trận nữa, chỉ là anh thích cái hương vị sắc dục lúc này của vợ, nó khiến anh nghiện. Nhớ lại lời cô nói lúc nãy: “Anh ngày càng biến thái” hình như đúng như vậy. Có điều anh chỉ biến thái với duy nhất mình vợ yêu.
Đi một đoạn đường dài đến vậy, đến tận hai kiếp người phụ nữ duy nhất có thể thay đổi càng khôn trong anh chỉ có mình cô - Hàm Hi Họa. Không phải anh kháng cự, luôn tâm tâm niệm niệm rằng phải luôn yêu cô mà vì ngoài cô ra chẳng có một người phụ nữ nào có thể đi vào trái tim lạnh lẽo của anh, không có một người phụ nữ nào khiến anh nghiện làm tình như vậy cũng không có một người phụ nữ nào khiến anh dù từ bỏ tất thảy mọi thứ bao gồm cả sinh mạng mình cũng mong cô an toàn và được sống. Chỉ có cô - Hàm Hi Họa. Tựa như cái tên của cô, như bức họa khuynh sắc, khuynh thành trong truyền thuyết khiến đàn ông say đắm.
Hoàn chính văn!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất