Los Angeles, tháng 8 năm 2017...
Căn biệt thự rộng lớn sa hoa ba tầng nằm giữa một ngọn đồi cách biệt với trung tâm thành phố phồn hoa.
Hàm Hi Họa đã ở nơi này được hơn hai tháng, căn biệt thự hoàng gia này cũng là nơi hoạt động của tổ chức mà Hàn Dĩ Ngôn là người đứng đầu. Cho đến tận bấy giờ cô mới biết được cái tên của tổ chức bí ẩn ấy là “B” chỉ có một chữ cái. Là do Lệ Hằng tiết lộ, Lệ Hằng chính là cô gái từng gọi điện cho Hàn Dĩ Ngôn trong một lần anh đưa Hàm Hi Họa về biệt thự. Khi đó cô còn cho rằng cô gái khiến anh ôn nhu, kiên nhẫn nói bằng giọng điệu đó có chăng là người phụ nữ trong lòng anh, đương nhiên chuyện này đã sớm bị cô quên mất tiêu từ khi nào.
Đến hiện tại mới rõ Lệ Hằng là em gái nuôi của Hàn Dĩ Ngôn, khi mẹ của Lệ Hằng nhận Hàn Dĩ Ngôn về nuôi thì anh cũng có thêm cô em gái nhỏ hơn mình năm tuổi. Lệ Hằng vô cùng xinh đẹp, không phải kiểu động lòng người như Hàm Hi Họa mà cô ấy mang một vẻ đẹp rất thanh mát, thuần khiết, dễ khiến người khác yêu mến. “Anh ấy từng nhắc đến em với chị.” Lệ Hằng tuy chưa từng gặp Hàm Hi Họa ngoài đời lần nào nhưng đã thấy hình của cô trong phòng của Hàn Dĩ Ngôn.
Hàm Hi Họa không ngạc nhiên lắm nhưng để Hàn Dĩ Ngôn có thể nhắc đến mình cũng không phải dễ.
“Anh ấy bảo rằng em rất đặc biệt, là cô gái đặc biệt nhất anh từng gặp” Lệ Hằng nhìn Hàm Hi Họa đang lau mặt cho Hàn Dĩ Ngôn, cảm thấy giá mà cô gái này không phải vợ Nam Lãnh thì tốt biết mấy. Như vậy quãng đời còn lại của anh hai cũng được sống trong hạnh phúc. Tiếc là... cô chỉ có thể thở dài đầy tiếc nuối.
Hàm Hi Họa mỉm cười, cô lau bàn tay cho anh, nói: “Hiện tại chúng em cũng trở thành người một nhà rồi.”
Lệ Hằng cười bất lực, đúng là người một nhà. Là quan hệ anh rễ và em dâu. Cũng đủ chua xót.
Đợi Lệ Hằng rời đi, Hàm Hi Họa lại trở về bên giường nhìn Hàn Dĩ Ngôn, như thường lệ nói chuyện vu vơ với anh. “Em luôn tò mò anh đang chìm vào giấc mộng gì mà mãi không chịu tỉnh.” Cô gái chống cằm, các ngón tay gõ gõ vào mặt mình. “Đến cả ông nội Nam cũng đến thăm anh mà anh cũng không muốn tỉnh lại.” Cô thở dài chẳng nhìn anh nữa, ánh mắt chuyển đến chú cá vàng đang bơi vô cùng thích thú trong bể thủy tinh. “Không lẽ anh cứ muốn như chú cá đó sao? Mãi ở trong cái vòng luẩn quẩn khép kín đó...
Lại thở dài một hơi, giọng nói không còn dịu dàng như trước nữa. Cô hơi trách cứ: “Anh chóng tỉnh lại đi... em gầy đi rồi nè. Cô cầm lấy bàn tay trắng bạch của người đàn ông áp vào eo mình. “Xem đi..”
Rồi bỗng nét mặt của cô thay đổi, vô cùng trìu mến thả tay anh ra, cô thì thầm: “Bé con cũng gầy theo em đó. Cô lại mỉm cười tinh nghịch gõ gõ vào tay Hàn Dĩ Ngôn. “Anh là bác của bé cưng mà, nếu anh thương bé cưng thì mau tỉnh lại.
Cuối cùng trước khi rời khỏi phòng, cô vuốt nhẹ tóc của Hàn Dĩ Ngôn chân thành thủ thỉ: "Tất cả mọi người đều mong chờ anh trở về, cả em và cả bé cưng trong bụng em nữa. Trong khoảnh khắc cửa phòng khép chặt, ngón tay người đàn ông khế cử động.
Nam Lãnh và ông nội Nam vừa nhận được tin tức Hàn Dĩ Ngôn tỉnh lập tức gạt tất cả công việc hiện tại một đường bay đến LA. Bọn họ đã chờ đến ngày này đã nửa năm nay rồi. Cuối cùng cũng đợi được. Ai cũng mang tâm trạng vui mừng và thở phào nhẹ nhõm.
Hàm Hi Họa mím môi nhìn tay bác sĩ người ngoại quốc đang kiểm tra thân thể Hàn Dĩ Ngôn từ nãy giờ, từ khi anh tỉnh lại đến hiện tại đã qua ba, bốn tiếng đồng hồ nhưng anh chẳng nói tiếng nào khiến mọi người thấp thỏm, lo âu không thôi. Hàm Hi Họa cũng đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng cô lại đặt tay áp vào eo bụng bằng phẳng vuốt nhẹ như thể cô đang cầu nguyện.
Đến khi bác sĩ đó mỉm cười thông báo Hàn Dĩ Ngôn hoàn toàn bình phục, không có chuyện mất trí nhớ hay chấn động não như trong phim, anh ta nói rằng Hàn Dĩ Ngôn mới trải qua một đợt hôn mê sâu lâu nên thân thể vẫn còn rất yếu, tránh để anh lao lực nhiều. Ai nấy đều gật gù lắng nghe không sót chữ nào.
Lệ Hằng căng thẳng hỏi: “Vậy sao anh ấy chưa nói?”
“Cả ánh mắt nữa... cứ như vô hồn vậy” Hứa Ngạn Thâm tiếp lời, anh ta đang nắm tay Hoa Lê bên cạnh vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Bác sĩ cười, anh ta liếc nhìn Hàn Dĩ Ngôn đang như người mất hồn nằm trên giường chẳng thèm chú ý đến bọn họ, mắt hướng ra ngoài khung cửa sổ. “Tôi nghĩ là... Bác sĩ đó bỗng chuyển sang giọng điệu trêu đùa. "Anh Hàn muốn nói chuyện với người quan trọng đầu tiên” Nói rồi anh ta cúi đầu xin phép ra về.
Mọi người không ai cản vì vẫn còn đang ngớ ra với câu nói đầy ý tứ của bác sĩ. Cái gì mà “người quan trọng”, cái gì mà “đầu tiên”.
Sau một lúc dường như Hứa Ngạn Thâm cũng nhìn thấu được tâm tư chết tiệt của tên khốn đang nằm trên giường kia. Anh ta cười chửi thầm một câu rồi ôm eo Hoa Lê bên cạnh cao giọng. “Đi hưởng đêm xuân của chúng ta thôi nào em yêu. Cứ thế cô nàng Hoa Lê mù mờ chẳng hiểu mô tê gì bị anh dẫn đi rời khỏi biệt thự.
Sau khi từng người lần lượt ra khỏi phòng, trước đó Lệ Hằng còn lườm Hàn Dĩ Ngôn lầm bầm: “Cái đồ trọng sắc khinh em gái.
Mấy bạn thuộc hạ thân tín của Hàn Dĩ Ngôn nghe được lời này liền trợn mắt cũng lủi thủi chuồng đi để lại không gian cho "Giáo chủ” và “em dâu của Giáo chủ”.
Hàm Hi Họa siết chặt tay từng bước đến ngồi bên giường, cô cắn nhẹ môi do dự một chút rồi áp lòng bàn tay lên trán anh. “Không sốt rồi” Cô nhỏ giọng. Sau đó bàn tay được
anh nhẹ nhàng cầm lấy.
Cuối cùng đôi mắt ấy cũng có tiêu cự, Hàn Dĩ Ngôn ngắm khuôn mặt nhỏ xinh của người phụ nữ và những chữ đầu tiên anh thốt ra chính là cái tên của người con gái mình yêu: “Họa Họa. Cũng là lần đầu tiên anh gọi cô một cách thân mật đến vậy. Hàm Hi Họa cắn chặt môi, cô có chút căng thẳng khi đối diện với anh. Sau đó người con gái ấy nở một nụ cười rạng rỡ, cô nói: “Chào mừng anh trở lại, Hàn Dĩ Ngôn”
Cảm ơn vì cô đã không gọi anh là “anh rễ”, chuyện “anh rễ” đương nhiên đã là như vậy rồi, không thể thay đổi chỉ là giờ phút này anh không muốn tai mình nghe cái danh xưng không thuận lắm từ miệng cô.
Đôi mắt anh chuyển đến eo bụng bằng phẳng của Hàm Hi Họa, cô giật mình chớp chớp mắt, bàn tay Hàn Dĩ Ngôn vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô. Giọng anh khàn đặc vì đã lâu không nói chuyện: "Cháu anh bao lớn rồi?”
Cô gái nhìn về phía bụng mình, cô hiểu anh đã nghe được những lời cô thủ thỉ khi đang hôn mê sâu. Cô trả lời ngọt ngào: “Hơn một tháng ạ”
Anh gật đầu.
“Anh nghe được toàn bộ ạ?” Cô nghĩ dù anh rơi vào hôn mê sâu nhưng não anh vẫn hoạt động, anh dường như nghe được mọi thứ diễn ra xung quanh mình chỉ là anh bị lạc đường hoặc nói chính xác là anh bị giam cầm trong giấc mộng kia, nó khiến anh không thể trở về thực tại. Khi Hàm Hi Họa còn đang suy đoán đủ thứ thì Hàn Dĩ Ngôn cho cô một đáp án. Anh nói: “Chỉ nghe mỗi giọng của em. Khi anh thốt ra lời ấy, ánh mắt đã chuyển từ eo bụng của người phụ nữ đến khuôn mặt xinh đẹp.
Hàm Hi Họa nuốt khan một ngụm, cô à rồi đánh trống lãng. “Hiện tại anh thấy thế nào?”
Nhưng người này không trả lời mà hỏi ngược lại cô: “Anh có thể chạm vào cháu không?”
Cái gì mà chạm vào cháu chứ hả? Cháu còn trong bụng cô, thậm chí hiện tại còn chưa bằng hạt đậu đấy. Có điều ánh mắt của Hàn Dĩ Ngôn rất chân thành, anh thật sự muốn được cảm nhận bé cưng.
Thế là Hàm Hi Họa nhích đến gần anh, cô cầm tay người đàn ông đặt vào bụng mình. “Chào bác đi con.” Cô khe giọng.
Rút lại bàn tay run run của mình, cảm giác ấm áp và mềm mịn qua một lớp vải vẫn còn trên đó. Anh nghĩ thôi thì có cháu cũng được, cũng là giọt máu trong người cô. Đời này không có được người con gái này, vậy thì sau này anh sẽ yêu thường đứa cháu ấy thật nhiều, như vậy anh đã mãn nguyện rồi.
Ít ra đến cùng giữa cô và anh vẫn còn một sự liên kết. Mà sự liên kết ấy là từ đứa em trai của anh và từ bé cưng mới một tháng tuổi đã tạo nên.
Người đàn ông cười, nụ cười tuyệt vời nhất trong suốt mấy chục năm qua, anh ngồi thẳng lưng, hai tay dang rộng. “Nên chào mừng anh chứ.” Không đợi cô hiểu thì anh đã ôm ghì lấy cả thân thể Hàm Hi Họa vào ngực mình. “Sau này bé cưng cất tiếng gọi đầu tiên... phải là ‘Bác hai.” Với yêu cầu này... Hàm Hi Họa dở khóc dở cười. Không nghĩ tới người đàn ông này cũng ấu trĩ như vậy. Anh em bọn họ thật sự rất giống nhau.
Khi Hàm Hi Họa kể chuyện này cho Nam Lãnh nghe, Nam Lãnh lạnh mặt hầm hự đi tìm Hàn Dĩ Ngôn nói lý lẻ, kết quả về đến nhà anh vẫn sầm xị nhưng có vẻ đã thỏa hiệp với
anh trai.
Và Hàn Dĩ Ngôn đã đạt được tâm nguyện ấy, nhưng chẳng phải vì ba mẹ bé cưng ra sức tập mà do chính bé cưng muốn thế. Không ai ngờ tới bé cưng lại bám Hàn Dĩ Ngôn từ bé như vậy, với bé cưng người quan trọng nhất là ‘Bác Hai siêu cấp đẹp trai rồi tới mẹ và ông bố suốt ngày lạnh mặt kia chỉ xếp thứ ba thôi. Hai cha con cứ thế suốt ngày trêu chọc nhau. Hàm Hi Hoạ cũng hoàn toàn bất lực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất