Nam Lãnh đặt hai bàn tay lên bàn, anh nhìn nó thả giọng trầm hơn: “Cuộc họp báo này sẽ không bao giờ diễn ra nếu không có bài báo tự tiện soi mói chuyện riêng tư của Nam gia công khai ra ngoài... Hôm nay, tại đây tôi muốn nói: Thứ nhất, tôi và Hàn Dĩ Ngôn là anh em cùng cha khác mẹ. Thứ hai là hiện tại chúng tôi rất tốt. Thứ ba, chuyện ba tôi tại sao có con riêng nó chẳng liên can gì đến các người. Tôi nhắc lại, tất cả những chuyện này nếu Nam Lãnh tôi muốn nói tôi sẽ nói, còn tôi không muốn nói thì không ai có thể lớn gan mà ngồi ở nhà đánh ra vài ngàn chữ trong đó đến 70% là bịa đặt để lấy chút tin gì đó từ tôi.” Người đàn ông nâng mắt đảo qua tất cả các cánh phóng viên đang không ngừng đánh máy tính, anh cười mỉa. “Nam Lãnh này chưa bao giờ tốt bụng, chưa bao giờ thương xót cho những kẻ có tội. Nếu kẻ nào còn dám viết một chữ nào về chuyện riêng tư của Nam gia thì cuộc sống về sau sẽ trải đầy sỏi đá đấy. Tôi ngạo mạn hay ác độc đó cũng là chuyện của tôi, người phạm tôi, tôi sẽ phạm lại, còn người không đụng tôi, tôi đương nhiên cũng không đi làm phiền" Anh đứng dậy, gật đầu với bọn họ rồi trước vô số ánh mắt khó tin rời đi một cách dứt khoát.
Hoàng Mỹ Nhân bị giám đốc gọi vào mắng cho một trận, sau đó là quyết định chuyển cô ta đến phòng hậu cần. Nếu cô ta không chấp nhận thì cứ đệ đơn xin nghỉ việc. Không một ai trong đài truyền hình níu kéo hay an ủi cô ta. Chuyện này là do cô ta ngu ngốc tham ăn đến mức nôn mửa.
Ban giám đốc không hề biết chuyện cô ta tự tiện đăng tin tức, đối với những gì liên quan đến Nam gia nói chung và Nam Lãnh nói riêng các đài truyền hình, các kênh truyền thông đều không dám đưa tin bậy bạ trừ khi được bên anh xét duyệt. Lần này là Hoàng Mỹ Nhân cam kết đã được Nam gia cho phép, còn dám khẳng định rằng mình sẽ phỏng vấn trực tiếp Nam Lãnh hoặc Hàn Dĩ Ngôn. Giờ thì hay rồi, không những cô ta mà cả đài truyền hình cũng bị Nam Lãnh cho vào danh sách đen.
Đuổi việc cô ta còn thấy nhẹ đấy.
Hoàng Mỹ Nhân cấp tốc gọi điện cầu xin gia đình trợ giúp nhưng bọn họ làm mọi cách cũng không liên hệ được Nam Lãnh hay ông nội Nam.
Cuối cùng cô ta chạy đến biệt thự tìm người. Cô ta không dám đến thẳng tập đoàn Nam Hoàng, cô ta vẫn còn muốn giữ chút mặt mũi.
“Chủ tịch, có một chiếc taxi bám theo.” Chú tài xế vừa liếc kính chiếu hậu vừa báo với Nam Lãnh ngồi ghế sau.
Người đàn ông mặt lạnh tanh, anh cũng không thèm nhìn gương chiếu hậu mà hạ lệnh. “Tiếp tục đi.” Anh biết kẻ theo đuôi là ai. Trước khi rời khỏi tập đoàn đã nghe người của mình báo Hoàng Mỹ Nhân đang chờ chực bên ngoài tập đoàn.
Chỉ có thể là cô ta. Đúng là sống ngày càng thụt lùi. Anh nhớ trước kia khi còn trẻ trung, cô ta là nữ thần trong mắt của mọi người đương nhiên trong mắt anh, cô ta không có gì thu hút nhưng đám Thẩm Thiếu Hàng cũng thỉnh thoảng nhắc đến chuyện cô ta giỏi giang, xinh đẹp ra sao. Bọn họ còn có ý gán ghép anh với cô ta thành một đôi, tiếc là anh không có hứng thú với cô ta. Cứ nghĩ sau nhiều năm, cô ta sẽ ngày càng phát triển bản thân hơn, không ngờ tính tình, nhân phẩm lại xấu xa theo độ tăng của tuổi tác. Khi xưa anh không ghét cũng chẳng thích cô ta mà hiện tại, nói chính xác là từ lúc xảy ra chuyện cô ta ham sống sợ chết lén lút giấu đồ ăn chung trên tàu thì đến cả một cái nhìn anh cũng lười phải dành cho cô ta.
Muốn theo đuôi cứ việc... còn chuyện cô ta theo đuôi anh là vì mục đích gì, anh rõ như đeo kính cận.
Về tới biệt thự là bảy giờ hơn một chút, Nam Lãnh coi như người theo đuôi kia không tồn tại, như thường lệ đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng chẳng thấy cô nhóc
đâu.
“Họa Họa đâu dì?” Anh hỏi.
Dì Mân đang dọn đồ ăn ra bàn, nghe anh hỏi bà cười đáp: “Phu nhân đang tắm ạ.
Nam Lãnh ừ, bình thường cô nhóc kia nếu ở nhà sẽ tắm khá sớm, giờ này hình như đúng là vào khung giờ cô tắm rửa. Định lên tầng thì nhớ đến chuyện kia, anh dặn dì Mân. “Tí nữa sẽ có ai đó đến, dì cứ tiếp khách như bình thường. Cũng không cần báo với tôi, tôi sẽ xuống sau”
Dì Mân nhấp nháy mắt vài cái không hiểu lắm mục đích của ông chủ nhưng bổn phận của bà chỉ việc làm theo lời ông chủ là được rồi. Bà đáp vâng một tiếng rồi hỏi: "Cơm thì sao ạ?”
Anh nhìn thoáng qua bàn ăn, nói. "Cứ để đó.” Rồi đi thẳng lên tầng hai.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Nam Lãnh mỉm cười treo áo khoác rồi mở tủ quần áo cầm lấy bộ đồ mặc ở nhà muốn vào tắm chung với vợ yêu. Anh thành thật chỉ định tắm cùng cô thôi, hoàn toàn không nghĩ đến ý đồ đen tối.
“Ôi trời... làm em giật mình. Hàm Hi Họa đang ở trong bồn ngâm nước, đang nhắm mắt hưởng thụ thì cửa kêu một tiếng.
Nam Lãnh nhếch môi, anh cởi nhanh quần áo trên người rồi chen vào bồn tắm ngồi phía sau vợ.
“Nay anh về sớm vậy?” Hàm Hi Họa vừa được anh đặt ngồi dạng chân trên đùi, cô cào nhẹ cái cắm hơi lún phún râu hỏi.
Nam Lãnh xoa bộ ngực căng đầy và mịn màng của vợ, thoải mái đáp ngắn gọn: “Dự án bên Thẩm Thiếu Hàng đã xong.
“Vâng” Cô vịn một tay lên vai anh, tay kia vớt nước rải trên ngực người đàn ông. Tự nhiên anh dùng sức bóp khuôn ngực khiến cô rên khe khẽ.
“Hình như lớn hơn trước phải không em?” Anh nâng mông cô lên, cúi đầu mút lấy đồi núi mà anh nhồi nặn bao lâu nay.
Hàm Hi Họa cũng nghĩ như vậy, cô gật đầu. “Lớn hơn ạ.
Rồi Nam Lãnh hôn môi cô, hôn đến khi dương vật của anh thức tỉnh, căng cứng mới dừng lại.
“Em đói bụng” Hàm Hi Họa phụng phịu trừng mắt với anh, mới về tới nhà đã muốn cô rồi. Tên đàn ông chết tiệt.
Nam Lãnh bật cười, còn có chuyện cần giải quyết nên anh tha cho cô nhóc. Cả hai tắm nhanh chóng thay đồ mới xuống dưới tầng.
Quả nhiên “khách” đã sớm yên vị ở phòng khách, đang đứng ngồi không yên đợi hai vị chủ nhà.
Hàm Hi Họa nhìn Hoàng Mỹ Nhân, mày hơi cau lại: “Cô đến đây để lấy thêm tin nóng à?" Cô mỉa mai, eo bị Nam Lãnh vỗ vỗ. Cô liếc anh càm ràm: “Cũng có chửi thẳng mặt cô ta đâu.”
Nam Lãnh cong môi nghiêng đầu yêu chiều nhìn vợ. "Em đừng để miệng mình bẩn là được.
Hoàng Mỹ Nhân nghiến răng, cô ta cảm thấy mọi nhục nhã cả cuộc đời đều dồn hết vào câu nói vừa rồi của người đàn ông cô ta đem lòng yêu suốt nhiều năm nay.
Nam Lãnh kéo vợ ngồi xuống sô pha đối diện với Hoàng Mỹ Nhân. Anh cũng không rảnh đâu đi tiếp chuyện với cô ta, anh vào thẳng vấn đề. “Đến đây làm gì?”
Cô ta cắn môi, hai tay xoắn xuýt vào nhau, sau một lúc mới ấp úng mở miệng. “Em đến xin tạ lỗi với anh. Chuyện đăng tin mật về anh và Hàn Dĩ Ngôn là em đã quá phận sự, em đã bị lòng tham trước mắt che mờ mắt lại không nghĩ đến cảm nhận của anh và giáo sư Hàn..” Cô ta mím môi dừng lại quan sát khuôn mặt hoàn mỹ nhưng vô cảm của người đàn ông đối diện, ngực cô ta phập phồng lên xuống, rồi khom người, đầu cúi xuống một góc 45 độ, cô ta nghẹn ngào: “Em thành thật xin lỗi, xin anh cho em một con đường sống.”
Nam Lãnh chơi với mấy ngón tay mềm mại của vợ, mắt cũng không nhìn Hoàng Mỹ Nhân lấy một giây, anh kiên nhẫn đợi cô ta nói xong mới lên tiếng, giọng điệu trào phúng: “Tôi có giết cô đâu mà cô cầu đường sống” Lúc này ánh mắt anh đã nâng lên găm vào khuôn mặt tái nhợt của cô ta.
Hoàng Mỹ Nhân nuốt nước miếng, cô ta cụp mắt không dám nhìn đôi mắt quá sức lạnh lẽo kia. “Em... ý em là sự nghiệp. Giọng cô ta nhỏ đến gần như không nghe rõ.
Về sau không còn ai liên lạc với Hoàng Mỹ Nhân nữa, nhưng chuyện cô ta là người viết bài báo kia thì cả đất nước đều biết. Sau đó có thông tin cô ta không có chỗ đứng trong nước mà chạy sang Mỹ làm một phóng viên nho nhỏ của một tòa soạn nho nhỏ, sự nghiệp cứ một đường như vậy, mãi mãi cũng không thăng tiến được nữa. Công việc làm ăn của gia đình của cô ta cũng bị hạn chế, ngày càng thụt lùi dù cho thời kỳ khủng hoảng kinh tế đã qua rất lâu. Đương nhiên cô ta và cả gia đình đều biết nguyên do, chỉ là bọn họ biết người đàn ông đáng sợ kia sẽ không dừng lại, và đây là cái giá cho toàn bộ tội lỗi mà cô ta gây ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất