Rồi một nguồn nhiệt âm ấm chạm nhẹ vào khuôn mặt mềm mại của Hàm Hi Họa, vừa lúc này tiếng hét đau khổ từ màn hình lớn truyền tới. Hàm Hi Họa nhắm nghiền mắt gục đầu vào ngực Nam Lãnh. “Anh yêu... em không muốn bất cứ ai chết. Em không muốn... em không chịu nổi mất” 

Rồi người đàn ông ấy cúi đầu hôn lên đỉnh đầu vợ, anh khàn khàn giọng rủ rỉ: “Được, chúng ta cùng lần nữa sang bên kia. Dứt lời, anh đẩy Hàm Hi Họa ra khỏi mình, giơ hai tay lên, đây là ký hiệu ra dấu “ngừng chiến”. 

Thuộc hạ nhìn nhau từ từ hạ tất cả vũ khí. Cùng lúc đó một cặp mắt ở nơi nào đó mà không một ai có thể phát hiện thông qua cặp mắt bình thường, người đó lặng lẽ chạm phải ánh nhìn của Nam Lãnh, anh ta gật đầu. Cái gật đầu đó dường như đã thay đổi tất thảy cục diện hiện tại. Ngay khi cái nhếch miệng của người đàn ông hiện lên, một họng súng nhắm thẳng vào đầu Sa Hoàng đang tưởng như chiến thắng đã nắm chắc trong tay. Nhưng tiếng súng còn chưa kịp vang lên thì trong màn hình theo dõi lớn đã vang lên tiếng thét của ai đó: “Gia Gia. Và tiếng súng nổ, viên đạn bắn lệch sượt qua tai phải của Sa Hoàng. Hắn ta ngay tức khắc biết bản thân đã trúng bẫy, hắn hét vào bộ đàm. “Ra tay.” Hắn không biết rằng hai chữ ấy đã giết chết đứa con trai mà hắn đã yêu thương bao năm nay. 

Tiếng súng đạn nổ một cách dồn dập từ cả hai phía. 

Sa Hoàng chết tại chỗ, không ai rõ đến cùng liệu hắn có hối hận cho những gì mình đã làm không và hắn có ân hận vì đã gián tiếp đẩy con trai mình vào địa ngục không. Nhưng có lẽ hắn sẽ đau đớn bởi cái chết của Sa Nhật. 

Cô ả Hạ Nghi Lạp ngu xuẩn khi trở thành con tốt trong tay Sa Hoàng cũng nhận phải kết cục chết không nhắm mắt, mà tất cả những thứ ấy đều là chính cô ta tự đẩy mình vào đường cùng. Vốn đã có một cuộc đời tốt đẹp về sau nhưng cô ta lại vì hận thù, vì sự ghen tị che mù mắt mà liên kết với Sa Hoàng hãm hại mấy người Nam Lãnh. Không ai thương tiếc, thậm chí dù cô ta có sống sót sau trận chiến này Nam Lãnh cũng không tha cho cô ta. 

Hứa Ngạn Thâm bị ăn một viên đạn nhưng không trúng chỗ hiểm, Hàm Hi Họa được Nam Lãnh ôm chặt nấp vào một bên tránh được thương tổn. 

Bên tai Hàm Hi Họa lúc ấy chỉ còn tiếng thét kinh hoàng của Gia Gia, cách một màn hình lớn, cách một bán kính dài ngoằn giữa hai đất nước cô vẫn nghe rõ được nỗi tuyệt 

vọng và nỗi đau xé lòng mà cậu bé ấy đang chịu phải. 

Khi màn mưa đạn dừng lại, cả không gian hư hư thực thực chỉ còn mùi thuốc súng nồng đậm, mùi máu tanh kinh dị và tiếng khóc nghẹn ngào của Gia Gia bên kia. Cô đã nghĩ khi ấy mình thật sự chết. Cô nâng mắt cô gắng nhìn Gia Gia, và... cô thấy cậu bé đang mình đầy máu ôm chặt lấy một người con trai. Người mà cậu bất chấp luân thường đạo lý, bất chấp sự phản đối của gia tộc để yêu. Đến cùng cậu đã không thể bảo vệ người cậu yêu bằng tất cả tâm can, bởi người con trai ấy đã đi trước cậu một bước để bảo vệ 

câu. 

Hàm Hi Họa dụi vào lồng ngực của Nam Lãnh, cô gào khóc như thể mọi bất hạnh của thế gian này đều ập lên chàng trai bé nhỏ ấy. 

Nam Lãnh đỏ mắt ôm chặt người con gái trong lòng. Tất cả đã kết thúc nhưng Sa Nhật đã để lại một sự tiếc nuối và một phần ngoài ý muốn trong kế hoạch của anh. Anh đã tính toán tất thảy bao gồm cả khi nào mình chết nếu kế hoạch thất bại lại không tính được sự xuất hiện của Sa Nhật - chàng trai đẹp đẽ và tốt bụng ấy. 

Tin tức về mối quan hệ của Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ mà bài báo kia phát hành đã thống trị toàn bộ weibo thậm chí cả những trang tin tức 

khác. 

Nam Lãnh híp mắt đọc xong tờ báo, anh cười khẩy một tiếng vứt nó sang một bên. “Lưu Vĩ, vào đây” Anh kết nối điện thoại gọi Lưu Vĩ vẫn đang chờ lệnh bên ngoài. 

Lưu Vĩ đã sẵn sàng mọi thứ, vừa nghe giọng của ông chủ nhà mình, anh ta ngay lập tức xuất hiện. 

“Đã dọn dẹp sạch weibo rồi?" Anh hỏi. 

Lưu Vĩ gật đầu. “Đã xong ạ. 

Người đàn ông gật gù đầu, khóe miệng cong lên nói: “Mở họp báo vào mười giờ sáng ngày mai.” 

Lưu Vĩ không có ý kiến gì lập tức thi hành nhiệm vụ. Tin tức Nam tổng của tập đoàn Nam Hoàng chính thức mở họp báo lần đầu tiên liên quan đến chuyện riêng tư lan rộng khắp nơi. Ai ai cũng kinh ngạc, cuối cùng là mong chờ. 

Ai có thể nghĩ đến chuyện hai người đàn ông hô mưa gọi gió tại thành phố H này lại là anh em cùng cha khác mẹ chứ. Đúng là không thể tin được. 

“Là ai đã tung ra chuyện này ạ?” Ban ngày đọc được bài báo kia Hàm Hi Họa cũng bị dọa một phen, cô gọi cho Nam Lãnh ngay lập tức, anh bảo anh đang giải quyết dặn cô yên tâm, không cần lo lắng. Sau đó rất nhanh cô thấy tất cả những bài viết liên quan đến bài báo kia đều không còn. Hàm Hi Họa biết người đàn ông của mình sẽ làm chuyện này đầu tiên. Cô không lo lắng nữa mà ở nhà đợi anh về. 

Nam Lãnh về tới biệt thự đưa áo khoác cho dì Mân, anh ôm vợ đi vào phòng khách. Uống một ngụm nước cam mới trả lời cô. “Chuyện này chỉ có vài người biết, trong đó có những người cùng chuyến tàu kia với chúng ta. 

Hàm Hi Họa a một tiếng, đúng rồi, còn có vài người ngoài cũng phong phanh biết được mối quan hệ của Nam Lãnh với Hàn Dĩ Ngôn. Nhưng... Hàm Hi Họa nhíu mày, cô thắc mắc: “Sau vụ đó anh với Hàn Dĩ Ngôn đã phong tỏa tất cả tin tức rồi mà.” 

Người đàn ông nhếch miệng, là một nụ cười nguy hiểm. Anh bế vợ ngồi trên đùi mình, tay khẽ vuốt ve eo thon, anh lên tiếng. “Có kẻ đã không yên phận. 

Anh không nói rõ mà chỉ nhìn vợ yêu chằm chằm, anh cười. “Em đoán xem... là kẻ nào gan lớn đến vậy?” 

Còn ai ngoài cô nàng Hoàng Mỹ Nhân kia, đúng là chỉ có cô ta mới gan lớn làm chuyện đó. “Cô ta thích anh như vậy lại dám hãm hại anh. 

“Họa Họa... Tự nhiên anh trầm giọng gọi mình nhu vậy, cô chớp mắt khó hiểu. “Dạ?" 

Nam Lãnh lắc đầu, ngón cái khẽ nhấn vào cánh môi dưới của cô. “Trên đời này chúng ta chỉ có thể tin chính mình. Thích' của cô ta chẳng là gì so với tham vọng quyền thế mà cô ta muốn.” 

Hàm Hi Họa mím môi, hơi cụp mắt suy nghĩ, bỗng cằm được những ngón tay thon dài nâng lên. “Cô ta muốn quyền thế nhưng cô ta xuất thân rất tốt mà ạ?" 

Người đàn ông lại lắc đầu, anh dịu dàng mút môi vợ yêu, phân tích cho cô hiểu. “Cô ta hiện đang làm trong đài truyền hình M, là đài truyền hình lớn nhất nước ta. Đó đã là một đãi ngộ tốt nhờ cô ta có gia thế tốt nhưng những người khác ở trong đài truyền hình cũng có xuất thân bằng hoặc hơn cô ta. Cô ta muốn thăng chức phải cạnh tranh với những kẻ có quyền thế lớn hơn mình, đó là một cách tệ, vì cô ta sẽ thua. Vậy thì trừ khi cô ta lấy được tin tức lớn, một tin tức có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến truyền thông. Nếu như anh đoán không nhầm ban đầu cô ta muốn lôi chuyện con tàu bị gặp nạn nhưng cô ta lại phát hiện ra một tin tức khác có sức ảnh hưởng lớn hơn đó là quan hệ của anh và Hàn Dĩ Ngôn..” Anh dừng lại, liếc nhìn dì Mẫn mang đĩa trái cây ra. 

Hàm Hi Họa cũng chú ý đến, cả hai gật đầu với dì ấy. 

Nam Lãnh cầm lấy một miếng táo đút cho vợ, nhìn cô đã ngon lành cạp miếng táo trên tay, anh mỉm cười tiếp tục chuyện khi nãy. “Chỉ là cô ta đã đánh giá quá cao tình người của anh rồi.” 

“Sao ạ?” Hàm Hi Họa ngơ ngác dừng ăn. 

“Họa Họa... anh chưa bao giờ là người tốt." Anh chạm vào má của vợ âu yếm. “Cô ta cho rằng việc anh và cô ta từng là bạn, từng nói chuyện, từng trải qua nguy hiểm cùng nhau, cô ta nghĩ anh sẽ vì những tình nghĩa đó mà tha cho cô ta. Tiếc là cô ta nghĩ anh lương thiện quá rồi" 

“Anh... định làm gì?” Cô hỏi, chuyện này cô không muốn xen vào, nhưng lỡ Nam Lãnh tức giận rồi ra tay quá nặng với cô ta thì hình như cũng không ổn lắm. 

“Anh có chừng mực.” Anh nói, anh hiểu ý nghĩ trong lòng vợ qua cặp mắt lương thiện ấy. Anh không thể đối xử quá nhẹ với những kẻ dám lợi dụng anh để nâng cấp cuộc sống của mình. Điều đó đã vi phạm nguyên tắc sống của anh. Anh sẽ không khiến cô ta chết dở sống dở nhưng cái gọi là ước mơ gì đó của cô ta sẽ không bao giờ thành hiện thực 

nữa. 

Hàm Hi Họa gật đầu, cô tin anh có suy nghĩ và cách làm mà anh cho là đúng. 

“Giờ thì làm chuyện của chúng ta thôi.” Nam Lãnh cười, nói rồi anh bế bổng Hàm Hi Họa còn đang ngốc ngơ nghĩ linh tinh. Cô chu môi nhéo tại anh, người đàn ông bật cười cắn lấy cái miệng đang dẫu lên của cô. “Đêm nay phải ăn em thật kỹ. 

Họp báo của một tổng tài có sức ảnh hưởng còn hơn cả những ngôi sao hạng A, các tay phóng viên từ báo giải trí đến tài chính - kinh tế, rồi cả báo lao động, thể thao cũng muốn chen một chân vào lấy chút tin tức để câu lợi. Thật đúng là thời đại của hám danh, hám lợi. 

Ngay câu đầu tiên của Nam Lãnh đã chứng tỏ thật hư cái tin tức chấn động hôm qua. 

eyJpdiI6IlJRTmJUS25GYTZISWIzMFFZQXpkQmc9PSIsInZhbHVlIjoiVG5MMFRoMVc0bDdNc3B2aGdBUVpcL0FiSDRnUWREN09kOFwvdGlpU0dRcDFNKzkrWE1BWDcxUVN5UlFoYmxwSXFVcGx5dGJTQUI5VVVpeVFWSXlHNDBxT0NGbkJjeHVNVmlqbjJOWDJJQzRVSG5WbEVqVFZCa2twazNqSllsU2dVSTJ1dEtGZytBUG82V1RrWGFmbTY5S21velZ4WkRVR3hRdmJFKytzVlJPU1wvZlExZ3owTEw5cVVtK3dOVnE0RkJBdW9jMENaYkVqRVp4b3FzZVpsbE5qZnhacjNnakQ0S1psRGp1NUI0YldScTBHdW9cLzBpbTJDTFVkXC9hK2xqa3h1eUtXeFwvSytrNENzUWMxR0ZqRXVlSUZpWGM1bFlLbkN5S3Q4UE5ZMlJadUlDOGpyVWMycytFUGtCbGNnbmVDM3FiUmhmMHQzZENYQkZOWUkwZ3p5RmFZTjBhbDNKMG9pUkk2MU9CanFsOGMrWjdBQm5NbDFIUTZPRTd5S2JFUmRrWWRCZHlDXC9OMG82ZTE3NnBxQUJNOExZTlI3VnhlSXRYUWtvdUxJZzVxaENiRmlEVGdheklQY2cyUFNnaE91OVwvSjJVSnMwY0VMRkRhd25IeFNwRE9iaUh5OVp4dTA2T09iN2wwWWdSSmFuOEhBck5LTTJCUGZ3Q2FHMmpVemhzNk90NzNWd0x4RFJHbXRQdzNoVGp0YTd1MmFtc1NkaWR3NXh5YW42SzBLQkFWM2xYWnZLZFdzYzBFYlR4Mnc0b0syTUhBTnplZ1hybmRPeXRTZ0pCMmVDTVk1eHNHakZRYjJMaWdkY3JTUmdcL2d1WnUyWlwvb08reXFiR2lLSFlNclhUTld6TVlCa3RIWlZNQkQ0WnNsOEFZQVZCbStNVVBjTjlsK08ybW8rcVFlRndzYTVcL1Y0dUJiSjZhdlJGbld0WWNXNHlpY0swOVZYU2x3dEhhUHRNbDIrbXI1dng1Rms0aW44S1wvZDM4RUdrbVpPTzhVdWZZYUNZNkx2QVwvZ2Jpb1gxQ0xNcEtrR1h5Szg2YXVRcTJGNUd4cXdYSEVmb2lVWmp3MEJmREo4T21wRThOYTZZTzF5T3lXc2lzUDMwTk1WNmc1UmduVHBxOWNFQkIzQUZFQk9mM25jbzB5bThUeDdYQnBObFRJcVdFPSIsIm1hYyI6ImZiMDA1MGY4ZmNiOTAwOTAyOTkzNTkxMmVhZDhlZDAxNDJjNDcyNjljZTMyYzUwZDk4ZDRmOTg3YjVlNmQ0NjUifQ==
eyJpdiI6ImlZUXF2RUx2ZERwSTJVOEp3Y3NSekE9PSIsInZhbHVlIjoiMXRFNnFBTmk3bGpZNHF6ZG9NYjFLZlFrTnJJSHJ2bzVBYjBOK1RRZVdBQ0tJdUtybFhQSDFCTWRWMTFkNnFnXC9CMlQ5aXVkT25TOU9XbExYMGFGbGxtNXpzNU0zVVwvSDFVRGVNeFJhcFNLUTF0bkdGWGo3SHhDWkM1WU0zbDRNXC9iYXZRbFFqRXZNMTZLVEwwWFBIQkViQkptVUFCSDFQSTUwTE9zSUJub09qUkRsZnVCTGRaekZaM212aE01MFJkZUVRcTcxdVdZMXhYM0EyUHI0ZFhlT1NaOWVBQVlJUWtFSXdsM3NWd2VvOUxKcTVDbllMVThKM1YxR1l0NFY3R2g0R3JuQ1M5ZlF2dmZFRXp4T0tieEtMV0VNcitKXC93c3VsWWRzc1NhbGdMc3lWeXdwWjl6Y0xlOXRzYktwM0gxeWNvcHNsdURoMEF6eTNSWFEzZkJ5MXVrNitXa2FaMEtsd0kxNlhLWWlJNjJiU203ejcxSjhoM3JwaEttckhySWpTXC9aeU94c1NVMVZLd0g1UDRKTTVOd0Z0dzQ5TFcxanp6STJNYlk0eDBkaTN6Mk5meEZxSDhTUHFnQ0lXVXRhT1pmU1o2cUM0TFR5emloWUp6K3VPRHZNMHdNSG9wQjlmeldzdG1wdnhWS0puWkJ3WlpDYmVGK3paQVwvSDJoRm1PU1V2Q25mTUEzTHpMcTVEZW9jaVZUaGFoYmRJRU5rUnhFNU1EdVwvU0Q0ak1TVWw0dU5ralhiM1kzVnhLQk9ONWlTWThodXlTbVVwdHJPRGN3Umxham95czVPTHF1VFAzNGhvb24zTE1MaFJUXC9YVkFEUFp4TWd1MmVDODZ1SUpxIiwibWFjIjoiYWRjMTg3MjQ3MzI5NWQxMDFkZGIwYjUxOWZlOWFjODY1YTI4MDlkNTc2NzNmZmVkMTg5ZThjYjc5MWYxM2E2YSJ9

Người đàn ông nhếch miệng gật gật đầu, ý là anh hài lòng vì sự nghe lời của mấy tay phóng viên và nhà báo. Sao lại có người đàn ông ngạo mạn và uy lực đến vậy chứ. Mọi người nuốt nước bọt không dám thở mạnh mà tập trung nghe từng lời, từng chữ anh chuẩn bị thốt ra.

Ads
';
Advertisement
x