Hứa Ngạn Thâm cũng nhìn lại cô, ánh mắt của anh ta không còn vẻ dằn co hay phức tạp như lúc xưa, anh ta thật sự đã xem cô như một người bạn. Anh ta lắc đầu. “Viên đạn ở bụng không đáng lo ngại, chỉ có não anh ta bị chấn động mạnh bởi bom. Không nói được.”
Nhắc đến bom Hàm Hi Họa liền rùng mình, Nam Lãnh ôm chặt eo cô vỗ nhẹ. “Gia tăng thêm người bảo vệ anh ấy” Nam Lãnh lên tiếng, vẫn giọng điệu ra lệnh đó nhưng Hứa Ngạn Thâm sớm đã biết rõ chuyện giữa Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn nên không có ý kiến gì. Vốn anh ta cũng đã gia tăng người xung quang bệnh viện này, nhưng có thêm Nam Lãnh thì an toàn của Hàn Dĩ Ngôn càng được đảm bảo. Anh ta gật đầu.
Nam Lãnh nói thêm, lần này trong giọng điệu của anh vô cùng lạnh lẽo và dứt khoát. “Đánh một trận với hắn, một lần duy nhất này sẽ kết thúc tất cả.
Hứa Ngạn Thâm khựng lại, anh ta kinh ngạc quan sát chằm chằm người đàn ông là em trai của bạn thân anh ta, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được tình thân giữa anh em bọn họ, hóa ra máu mủ ruột rà chính là như hai người bọn họ, dù hận thù chồng chất thì đến cùng họ vẫn là anh em của nhau. Hứa Ngạn Thâm không tiếng động lại gật đầu lần nữa. “Được.”
Hàm Hi Họa mím môi, cô biết sẽ rất nguy hiểm nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt với hắn ta, thay vì cứ ở thế bị đông thì chủ động đánh bật lại hắn, dù hắn đáng sợ ra sao cũng chẳng còn quan trọng, ít nhất hắn không còn như quả bom nổ chậm nữa. Hắn... nhất định sẽ bị buộc phải xuất đầu lộ diện. Hàm Hi Họa cắn môi siết chặt tay người đàn ông. Khi anh nghiêng đầu nhìn mình, cô mỉm cười với anh. Đó là nụ cười cổ vũ, nụ cười của một người phụ nữ hiểu chuyện, nụ cười ấy chính là một nguồn năng lượng cô muốn truyền đến anh. “Nam Lãnh... chúng ta sẽ có một kết cục tốt đẹp.” Chúng ta mà cô nói đến bao gồm tất của những người có liên quan, là Nam Lãnh, là chính cô, là Hàn Dĩ Ngôn,... và cả Nam gia.
Nam Lãnh ghé thăm Hàn Dĩ Ngôn một lát rồi cùng Hứa Ngạn Thâm rời đi, bọn họ đi đâu và làm gì Hàm Hi Họa không hỏi nữa, cô muốn nghe lời anh, ở đây chăm sóc Hàn Dĩ Ngôn cùng với Đường Tuyết.
“Cô Hàm!” Đường Tuyết từ bên cửa sổ đi tới, cô ấy vừa giém lại chăn cho Hàn Dĩ Ngôn vừa nói.
Hàm Hi Họa nhìn cô ấy, cô ừ một tiếng. “Cô muốn nói gì sao?"
Đường Tuyết bặm chặt môi, cô ấy không nhìn Hàm Hi Họa mà ánh mắt chất chứa nhu tình ngắm Hàn Dĩ Ngôn nằm trên giường. “Tôi đã ở bên anh ấy suốt mười năm và cũng đã yêu anh ấy mười năm. Thậm chí tôi nghĩ mình sẽ yêu anh đến hết cuộc đời này.” Đương Tuyết dừng lại, bàn tay khẽ chạm vào mu bàn tay gắn đầy kiêm tiêm của người đàn ông, ánh mắt chuyển đến cành lá đang phất phơ ngoài ô cửa sổ. “Nhưng tôi biết trái tim anh ấy chưa bao giờ có tôi.” Cô ấy rốt cuộc cũng nhìn sang người con gái xinh đẹp tuyệt trần đối diện.
“Anh ấy chưa từng yêu bất kỳ một người phụ nữ nào, khi đó tôi cảm thấy anh như vậy tôi cũng mãn nguyện... cho đến một ngày tôi thấy anh vừa hút thuốc vừa ngắm tấm hình một người phụ nữ. Chẳng phải mẹ anh hay chị anh, càng chẳng phải tôi mà là cô - Hàm tiểu thư.” Người phụ nữ ấy không còn sự ghen tuông ích kỷ như trước kia, hiện giờ cô ấy chỉ đang giải bày tâm sự với tình địch cũng là một người bạn. “Tôi đã rất ghét cô, nhưng tôi cũng biết ơn cô.
Hàm Hi Họa hơi ngạc nhiên, cô mím môi tập trung lắng nghe cô ấy nói tiếp.
“Nhờ có cô mà tôi đã thấy anh ấy cười, là nụ cười chân thật nhất mà nhiều năm nay tôi chưa từng thấy nó xuất hiện trên khuôn mặt anh. Cũng nhờ có cô mà anh đã dần buông bỏ được một phần hận thù đeo bám như xiềng xích. Và cuối cùng là... anh ấy đã được sống một cách “người” nhất.” Ngón tay cô ấy khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt người đàn
ông. Hai mắt cô ấy cay cay tiếp tục thì thầm những lời sâu tận tâm khảm đến tận hiện tại mới thổ lộ cho người phụ nữ mình từng ghét cay ghét đắng nghe. "Chỉ là lần này anh
ấy lại vì cô mà rơi vào bẫy của tên khốn kia.” Phát hiện nét mặt cứng đờ của Hàm Hi Họa, Đường Tuyết lắc đầu. "Không phải lỗi của cô... là anh ấy quá yêu cô mà thôi. Dù rõ đó sẽ là cái bẩy khiến anh lầm vào cảnh sống còn nhưng anh vẫn bất chấp như con thiêu thân mà lao vào."
“Tôi..” Hàm Hi Họa đỏ mắt, cô cắn chặt môi để chính mình không nức nở thành tiếng, cô chưa từng nghĩ lần gặp nạn này của Hàn Dĩ Ngôn lại bởi vì chính cô. Cô không thể chịu đựng nổi, cô chưa bao giờ thấy nợ một người, cho đến hôm nay, vào cái khoảnh khắc Đường Tuyết thốt ra những lời ấy. Cô biết cô đã nợ người đàn ông đang hôn mê không biết khi nào sẽ tỉnh lại kia, cô nợ anh quá nhiều. Tình yêu anh dành cho cô lớn đến mức cô không biết cách nào để hồi đáp. Rõ ràng kiếp trước cả hai chỉ như hai người xa lạ, nhưng kiếp này tất cả đều thay đổi. Hoặc cũng có thể kiếp trước cô đã bỏ lỡ những chuyện liên quan đến người đàn ông ấy.
“Tôi từng hỏi rằng: 'Anh yêu cô Hàm đến vậy sao, và anh đã trả lời: “Tôi ước gì Nam Lãnh chẳng phải là em trai mình. Cô hiểu ý anh không?” Đường Tuyết nhìn thẳng vào Hàm
Hi Họa.
Hàm Hi Họa siết chặt hai tay, cô thở nặng nề nhìn chằm chằm Đường Tuyết, và cô hiểu, hoàn toàn hiểu.
Có lẽ rất nhiều năm sau, trận chiến âm thầm trong đêm đó về mối thù giữa “kẻ ẩn danh” và cả Nam gia đều để lại một sự kinh hãi đối với Hàm Hi Họa và cả Nam Lãnh. Điều khiển Hàm Hi Họa khó tin nhất là, “kẻ ẩn danh” chính là Sa Hoàng - cha của Sa Nhật.
Hắn ta nghĩ mình đã đủ mạnh để lật đổ hai anh em Hàn Dĩ Ngôn và Nam Lãnh, tiếc rằng dù là đấu với Nam Kinh hay với con trai của ông thì hắn ta vẫn thất bại một cách thảm hại như vậy. Thậm chí trận chiến này càng khiến hắn nhục nhã hơn gấp bội.
Ngay khi tới Los Angeles Nam Lãnh cùng Hứa Ngạn Thâm đã truy lùng theo dấu vết mà “kẻ ẩn danh” đã sơ hở để lại sau cuộc ám hại Hàn Dĩ Ngôn.
Đến chính Nam Lãnh cũng không thể tin được từng bức màn được vén lên lần lượt đều chĩa mũi tên về phía Sa Hoàng. Kẻ mà anh chưa từng để ý đến vì hắn ta rất kín tiếng, hiếm khi xuất đầu lộ diện trước đám đông nhưng thanh danh tốt của hắn ai cũng rõ. Hắn xây dựng một hình tượng tốt đẹp nhất cho mình thông qua việc từ thiện, qua việc làm ăn chân chính, qua việc đóng thuế đầy đủ và đúng hạn,... bao gồm cả việc xây dựng hình mẫu một người đàn ông chung thủy với người vợ quá cố, làm một chú gà trống nuôi dưỡng con cái cho đến khi đến tuổi về hưu. Chỉ là ít ai biết được đằng sau cái hình tượng tốt đẹp đó đều là vô số trò ghê tởm và kinh khủng mà chỉ có Sa Hoàng hắn rõ. Hắn ta rõ ràng là một kẻ rất cáo già và rất giỏi che giấu. Thật ra với hệ thống mạng lưới thông tin trải dài của Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn nếu để ý đến Sa Hoàng đã sớm điều tra ra nhưng tiếc rằng, đến khi mình đầy thương tích mới nhận ra là bọn anh quá lơ là với những kẻ gần sát mình.
Nam Lãnh nhớ đến bữa tiệc thượng lưu khi xưa anh đã có dịp đối mặt trực tiếp với Sa Hoàng, lần đó có cả Sa Nhật nhưng anh không hề có chút nghi ngờ gì với cung cách làm người của hắn ta. Hắn ta có một vẻ ngoài ôn hòa, ôn tồn như những ông già trung niên không có chút tham vọng vào quyền thế hay tiền tài. Hắn chính là kẻ luôn bày ra vẻ mặt đó. Và hắn đã thành công đánh lừa được tất cả. Chính anh là người có tài quan sát thế mà cũng nằm trong suy tính của hắn. Anh nghĩ lúc đó hắn ta đã có ý khiêu khích chỉ là anh không phát hiện.
Mặc dù chiến thắng cuối cùng đã thuộc về bọn anh nhưng Sa Nhật - người con trai vô tội bởi hận thù của cha mình mà hy sinh tính mạng. Sa Hoàng thật ra thất bại một phần là bởi vì Sa Nhật đã làm lở kế hoạch của hắn ta.
Ban đầu hắn ta định dùng chiêu cũ là bắt cóc Hàm Hi Họa - người phụ nữ có sức ảnh hưởng và quan trọng nhất với cả Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn. Chỉ là hắn ta không ngờ tới Nam Lãnh sẽ mang theo Hàm Hi Họa cùng sang Los Angeles, kế hoạch của hắn buộc phải thay đổi một chút. Và hắn nhắm đến Hàm Gia Gia.
Nhìn đôi mắt ánh lên đầy sự đau đớn của người đàn ông, Hàm Hi Họa chưa bao giờ bất lực như vậy, cô nhìn anh lại nhìn Gia Gia đang bị hành hạ trên màn hình lớn. Nước mắt không ngừng lăn dài trên má người phụ nữ, tiếng khóc của cô từ đè nén một cách ngột ngạt cuối cùng hoàn toàn thốt ra thành tiếng nức nở, nó đi sâu vào tận nơi sâu thẳm trong trái tim Nam Lãnh cũng dường như đi vào trong tiềm thức người đàn ông đang chìm vào giấc mộng đẹp ở giường bệnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất