Thư ký Lưu rất biết cách chọc tức Hàm Hi Họa, anh ta mang những tin tức này báo cho Nam tổng của chúng ta đọc. Và rồi... 

Vào một đêm nào đó cuối tháng ba, người đàn ông mang vẻ mặt như bị táo bón mấy ngày về biệt thự lại nhìn thấy vợ yêu đang vui vẻ đọc tin tức, thế là tâm trạng càng như chó cắn. Hừ một tiếng chẳng thèm ngó vợ như thường lệ mà nện bước chân nhanh lên tầng. 

Hàm Hi Họa mới vừa ngẩng mặt lên từ điện thoại chỉ còn thấy được bóng lưng cao lớn của người đàn ông. Có chuyện gì sao? 

Cô nàng chớp chớp mắt, gọi cho thư Lưu hỏi chút chuyện. Và cô nhận được một tin tức rất buồn cười. Đó là ông chồng lạnh lùng của mình đang ghen tuông. Cũng đáng yêu quá rồi đó. 

Hàm Hi Họa nhảy chân sáo vào bếp, thấy dì Mẫn còn đang dọn bếp. “Dì cho con một đĩa trái cây nhé.” Cô dặn. 

Dì Mẫn mỉm cười đáp “được”. “Tôi cũng muốn đi xem phim của phu nhân mà chưa có thời gian. Dì ấy bộc bạch. 

Hàm Hi Họa cười tươi rất sảng khóa nói: “Mai cháu ở biệt thự, dì nghĩ ngơi một hôm đi ạ.” 

Dì Mân vui vẻ cảm ơn Hàm Hi Họa: “Con bé nhà tôi đi xem về suốt ngày nhắc đến phu nhân. Nó muốn đi xem lại lần nữa. 

Lời này quả nhiên càng khiến ai đó hưng phấn, cái cảm giác bản thân bắt đầu được mọi người đón nhận thật tuyệt vời. Lại nghĩ đến ông chồng ăn đầy giấm của mình, Hàm Hi Họa nhận đĩa trái cây rồi tạm biệt dì Mân đi dỗ dành chồng yêu. 

Người nào đó tắm xong đi ra vẫn chẳng thấy bóng dáng của cô nhóc vô lương tâm kia, vốn đã dễ chịu một chút sau khi tắm, giờ thì hay rồi. Anh mím môi lầm bầm: “Đồ vô lương tâm. 

Sau khi nhận một cuộc gọi từ quốc tế, Nam Lãnh rơi vào trầm tư. 

Gần đây anh gần như rất hiếm khi hút thuốc, giờ này có chút thèm. Vừa châm lửa thì cửa phòng mở ra, chẳng thèm nhìn cũng biết là cái cô nhóc khiến anh cả ngày nay tâm trạng chẳng tốt đẹp nổi. 

Hàm Hi Họa đang định chọc anh vài câu không ngờ thấy anh hút thuốc, nụ cười trên môi cô thu lại, khép cửa xong đến nơi cửa kính anh đang đứng ngắm cảnh. 

Người đàn ông mới tắm xong chỉ quấn mỗi khắn tắm, toàn thân trên trần trụi, nước từ tóc rơi rớt len dọc theo cơ thể rắn chắn vừa quyến rũ vừa câu dẫn người ta phạm tội. 

Hàm Hi Họa bất chợt cảm giác được một nguồn nhiệt nóng hổi dâng lên, cô nàng chột dạ khi bị sắc đẹp cuốn hút dù hằng ngày đều nhìn anh thế mà mỗi khi chứng kiến ảnh tượng anh quấn khăn tắm, tay kẹp điếu thuốc cùng với vẻ mặt thâm trầm kia vẫn khiến cô không kiềm chế được trái tim mình nhộn nhạo. 

“Anh có chuyện gì khó chịu à?” Hàm Hi Họa đặt đĩa trái cây trên bàn, cô vô cùng tự nhiên cầm lấy điếu thuốc trong tay anh đưa lên miệng mình hút một hơi, cô không bị sặc nhưng vẫn bị mùi khói thuốc nồng nặc làm cho khó chịu, hai mắt người con gái hơi nheo lại xuyên qua làn khói mơ hồ quan sát khuôn mặt không chút ý cười của người đàn ông. Cặp mắt anh không mang sự nóng bỏng hay cuồng nhiệt của dục vọng đang dâng trào, tất thảy đều rất phức tạp, một ánh mắt rất mông lung. Hàm Hi Họa có hơi lạ lẫm nhìn chằm chằm vào anh ôm hờ lấy vòng eo trần trụi săn chắn của người đàn ông, cô hỏi: “Chồng... anh có chuyện gì?” Cô chắc chắn anh mang vẻ mặt này không phải chỉ vì 

cái chuyện nhãm nhí fan gán ghép cô với người đàn ông khác. Cô nghĩ đã xảy ra chuyện gì rất lớn lao. 

Nam Lãnh không trả lời cô liền, anh ngắm cô gái một lúc rất lâu, khoảng thời gian đó cả hai như rơi vào những suy nghĩ của riêng mình, rồi anh hơi cúi đầu đặt lên trán vợ một nụ hôn dịu nhẹ, giọng anh có chút kiềm nén: “Hàn Dĩ Ngôn... bị tập kích” 

Cả người Hàm Hi Họa chấn động, cô trợn tròn mắt đẩy Nam Lãnh ra, cô muốn nhìn anh, rồi giọng cô dường như lạc điệu khó khăn lên tiếng: "Anh ấy... hiện tại thế nào?” 

“Đang phẫu phuật... chỉ là.. Anh không thốt nổi lời tiếp theo, người đàn ông luôn bình tĩnh, nghiêm nghị giờ phút này lại như bị một áp lực nào đó cắn chặt khiến anh sắp không thở nổi. 

“Rất nguy hiểm ạ?” Hàm Hi Họa cắn môi, cô áp mặt mình vào ngực anh, vòng tay siết chặt lấy anh như thể dùng hành động đơn giản nhất để an ủi chồng. 

Nam Lãnh ừ. 

Hai người cứ ôm nhau tìm hơi ấm từ người kia rất lâu, lâu đến mức không ai xác định được thời gian. Cho đến khi điện thoại vang lên, Nam Lãnh thở hắt bắt máy. 

Thư ký Lưu báo: “Đã bắt được tên khốn ra tay với giáo sư Hàn, có điều... 

“Nói.” Nam Lãnh nhíu chặt mày ra lệnh. 

“Hắn đã cắn lưỡi tự sát trên đường bị áp giải.” 

Nam Lãnh chửi thề một câu, bàn tay vẫn lặng yên đặt trên eo Hàm Hi Họa. Cúp máy, Nam Lãnh trầm tư một lúc sau đó không tiếng động ôm lấy khuôn mặt cô gái nhỏ đang lo lắng, anh hôn cô một cách trần trọc, triền miên nhưng không chứa dục vọng. “Bảo bối... anh phải sang Los Angeles. Anh khàn giọng thủ thỉ một cách mệt mỏi. 

“Em..” Hàm Hi Họa muốn nói rằng cô muốn đi cùng nhưng lời đến bên môi đã bị anh chặn kín. Người đàn ông này luôn dùng nụ hôn để từ chối cho những đề nghị của cô, lần trước tại Island Big cũng vậy, giờ anh vẫn dùng cách này để từ chối cô cũng là dỗ dành cô. 

Nhưng lần này cô không muốn cả hai tách nhau nữa, cô rất sợ lần nữa phải mất người đàn ông này. Hàm Hi Họa dùng lực cắn cánh môi của Nam Lãnh, nghe tiếng rên của anh, cô chống tay lên bờ ngực cứng rắn đẩy nhẹ, nâng mắt nhìn sâu vào cặp mắt chứa đủ loại tâm trạng đối diện. Cô lắc đầu không nói nhiều, chỉ dùng tất thảy sự chân thành đời này mà nói với anh: “Sống chết em đều phải cùng anh” 

“Họa Họa. 

Hàm Hi Họa đặt ngón tay trỏ lên môi anh chặn lại những lời anh sắp nói kia, cô lần nữa lắc đầu. “Sự nghiệp có là gì nếu không có anh ở bên. Anh yêu... sự an toàn của em, em biết quan trọng nhưng nếu em có thể cùng anh sống chết bên nhau vậy còn gì hạnh phúc hơn nữa đây. Kiếp này... thế đã đủ rồi. Ý nghĩa em và anh được hồi sinh lần nữa là gì anh biết không..” Cô nhón chân hôn lên bờ môi đang mím chặt của người đàn ông. “Là chúng ta sống chết không rời.” Dứt lời cô hôn mạnh hơn, cô cắn nhẹ cánh môi của anh cuối cùng Nam Lãnh đầu hàng, anh siết chặt lấy gáy người phụ nữ, một tay nâng mông cô lên ra sức mà hôn sâu. 

Bọn họ không có nhiều thời gian để làm tình, giờ phút này cả hai đều không có tâm trạng. Kết thúc nụ hôn nồng cháy, Nam Lãnh cùng cô thu dọn hành lý rồi lên chuyến bay sớm nhất sang LA mà thư ký Lưu đã đặt trước. 

Chuyến đi này rất nguy hiểm nên Nam Lãnh mang theo kha khá vệ sĩ bảo vệ. Xuống sân bay hai vợ chồng giao hành lý cho thuộc hạ đem về khách sạn, bọn anh đến thẳng bệnh viện tại trung tâm thành phố LA. 

Lúc cả hai đến là Hứa Ngạn Thâm ra đón. 

eyJpdiI6Ik5NM0VIdnBEbFFnK1RCRFJZK1RXbkE9PSIsInZhbHVlIjoicFZzYzRuTHFxMWl2dDRRa3JxdysxWXZsQ1RaeFpZWHNuWVlwN2VlR1VLZUJcLzF2bVpXXC8zdVdsK1I2YVNJQ0hBQVdHaHFTMUlaUHdFRHA4dFBxeFFTZXFOXC93YUVVZzB4MllkNGx0MVZab3UrZnh6dGh0SHdTbGJQeUdzQWcwNjBWdWYyb2NuODc2Z0JGQnZnTVFPR1ZZdUluMVd0Uk4zU3BaNVJFdmNwKzFMc0Z4aVJBR1VRb0RxVEhCeG1XMGlLTExtWHB0NlAyT0gzeDNYTlwvYldsVUl6V05LdjJmcFdnODF0eGRwcTRLdE09IiwibWFjIjoiNzFiZjdhNGQ0YTdmZjZmOGUyNmY5Y2IzMWM5ODNiNTE3ZTI0YWE3YTAxMmRhMTBiOTYzN2Y1ZDJhNDhlZDI3MyJ9
eyJpdiI6ImhuUGVvOW1KU1hqNHd0eDZDRHYxQnc9PSIsInZhbHVlIjoiY0xjaStMSHlSbDNmSzA5cmFENFFxbG5cL25zSHhkNWVSNXJqV0RKVWVnMXhDM3gzSTgxK3lHUVYwXC9YbFMwam9LaXBcL3ZRTUVSQzdIK2VpUytKaW5VTzFyakdtNHg0QkgzTGs4SFlZXC9pOUNReUthTTl4c2RudVZQeEVSVDJJd0c4STRUc2M2b1YrZFwveGNSY1JjaXU2ZVozMCtRTDRtRU9nNExzRTIzYXl3TXgzR1I4bDNRNkZOYU1lWmJBY2loWGtPd1hCam9cLzhqTk9CejdzR1NaTXhPbTAyanNONkgwVHRzMUxjNlMyN2tFMDJNOXppK1R1c3FnN0xpZ3RRWGNNeWpjMGdDb3JNdElTVW5SRlBlVDhSendwb3BEQlNDNHNiZmdleGIyRUs0cFNzR3BucTFXQTJBQ2p6TFo5b1FPRmVnWjZEOFZnZE1HdFdJMDQ5YldENWp6WGpvaEdoTDJ4dlFPS0NkNm9tUVRFPSIsIm1hYyI6ImRiYzEwNjc4MDZkMGZhNWVkZTVmOGRhMWJlOTE2NjcyNGU4YzA3ZTAwNjNjNzQ1NzVhNDBjYzE0YTVkYjFjNDIifQ==

“Nghĩa là sao?” Hàm Hi Họa hỏi ngay, cô nhìn anh ta.

Ads
';
Advertisement
x