Hàm Hi Họa nằm trong lồng ngực Nam Lãnh, cảm giác không chỉ là vui mà là hạnh phúc, chưa bao giờ cô trải qua tình cảnh sinh tử thế này, lại còn có người đàn ông của mình bên cạnh, cùng cô thoát khỏi cảnh khốn cùng. Một trải nghiệm nguy hiểm nhưng xứng đáng để cô lưu giữ kỹ trong ký ức. 

Điện thoại vệ tinh đột ngột vang lên tiếng tít tít kéo tất cả về thực tại vẫn chưa hẳn là an toàn. 

Nam Lãnh thẳng người vuốt mặt một cái. Nghe người bên kia nói, anh nheo mắt. “Cho trực thẳng đuổi theo định vị là được. 

Khi bọn họ đã hoàn toàn không còn nhìn thấy con tàu nữa cũng là lúc tiếng động cơ vù vù xuất hiện ở trên đỉnh đầu. Hành Cảnh tắt máy. Có hai trực thăng, người phía trên thả dây thang xuống, lần lượt từng người cuối cùng đã được an toàn, đã chính thức thoát khỏi nguy hiểm. 

Không ai nói tiếng nào, bọn họ ngồi trên ghế vật ra ngủ. Đâu đó là tiếng rêu đau của Tóc Nâu, sợ là chân của anh ta lành ít dữ nhiều. 

Chỉ có thuyền trưởng đang ngồi phía dưới, chẳng rõ ông ta nghĩ gì. 

“Cô Hàm.” Ông ta lên tiếng, giọng khàn đến đáng sợ. 

Hàm Hi Họa không còn sợ ông ta nữa, cô quan sát đợi ông ta nói tiếp. “Cảm ơn ân cứu mạng” 

Nam Lãnh cười khẩy nhưng không nói tiếng nào, anh ôm eo vợ siết vào ngực mình nhẹ giọng. “Ngủ đi em, kệ ông ta. 

Hàm Hi Họa mím môi khẽ gật đầu với ông ta một cái rồi nằm trong lòng chồng nhắm mắt. 

Lưu Vĩ thở nhẹ nhõm, mấy hôm nay anh ta không sao an yên nổi, có trời mới biết lúc nhận được thông báo từ cục quản lý đường thủy, anh ta hét lên như thể bản thân đã được sống sau một ca phẫu thuật mà xác suất chín phần tử, một phần sống. 

Chú Trương cũng như Lưu Vĩ, cái thân già của ông cũng suýt đột tử khi cả ông chủ và bà chủ đều mất tích. May mắn cuối cùng cả hai bọn họ đều an toàn. Ông nhìn dì Mẫn báo tin tốt để bà bớt lo lắng. 

Đã một tuần trôi qua kể từ cái hôm thoát khỏi con tàu kia, bọn họ đều đã trở về với cuộc sống hằng ngày. 

Ngoại trừ Tóc Nâu bị thương nặng ở chân phải phẫu thuật thì tất cả những người còn lại đều không đáng lo ngại. Hàn Dĩ Ngôn nhiễm trùng vết thương bị kính xé rách nhưng không quá nghiêm trọng. Hoa Lê trước đó đỡ cho Hứa Ngạn Thâm một thanh gỗ nặng, lưng cô ấy bầm tím một khoảng trông rất ghê phải ở bệnh viện theo dõi, Hứa Ngạn Thâm cả tuần nay đều túc trực tại bệnh viện chăm sóc cho cô ấy. Về chính cô... cô rất ổn, chút bầm tím trên người không có gì đáng lo ngại. Sau khi trở về Nam Lãnh đã bôi thuốc cho cô. 

Chuyện mới xảy ra cách đây một tuần nhưng tưởng như đã trôi qua vài năm. Cô nghĩ mười bốn người bọn họ thêm thuyền trưởng cả cuộc đời này sẽ không thể quên được chuyện ấy. Nhắc đến thuyền trưởng, ông ấy đã bị bắt giam sau khi Nam Lãnh đứng ra giải trình chuyện gặp nạn trên tàu. Những chuyện không nên nói anh đều giữ kín, và bên phía cảnh sát không dám tra sâu thêm. Còn kẻ ẩn danh, hắn dường như lại biến mất không để lại chút thông tin nào sau khi bọn họ thoát khỏi hiểm nguy. Hắn như một trái bom nổ chậm, sớm hay muộn có một ngày hắn sẽ nổ bùm một cái, Nam Lãnh hay Hàn Dĩ Ngôn và cả Hàm Hi Họa đều không thể tránh, chỉ có thể đối diện chiến đấu. 

Hàm Hi Họa trong mấy ngày mất liên lạc, Lý Kỳ suýt thì lên cơn đau tim với cô. Chị ấy lo lắng đến không thể ngủ nổi, cho tới khi nhận được điện thoại của Hàm Hi Họa không nhịn được mà mắng cô một trận mới thôi. 

Nam Lãnh ngực trần ngồi phía sau ôm eo vợ nên nghe rõ những lời lẽ mà Lý Kỳ đã hét trong điện thoại, anh muốn giật lấy điện thoại rồi nói cho Lý Kỳ nghe: “Tôi đây còn không nỡ mắng cô ấy mà một quản lý bé tí như cô dám à.” Nhưng đã bị Hàm Hi Họa ngăn cản, anh chỉ có thể bất lực, khó chịu mà tiếp tục lắng nghe. 

Bộ “Thiên Hạ” coi như đã hoàn toàn tất cả cảnh quay, thời gian này gạt bỏ chuyện phim ảnh qua một bên mà tập trung vào ôn thi cho thi cuối kỳ của mình. Tuy cô đăng ký khóa học từ xa không nhất định phải lên lớp nhưng thật sự việc học online khá bất tiện. Cả tuần này cô phải cố gắng ôn bài, ngày chỉ ngủ khoảng bốn tiếng. 

Nam Lãnh cũng đang có dự án lớn nên anh hay về khuya nhưng lúc nào cũng thấy cô nhóc của mình còn thức, muốn rày la cô vài câu có điều nhìn bộ dáng chăm chú ôn tập của cô anh lại thôi, vẫn là không nỡ mắng. 

Có hôm anh về lúc mười một giờ, tắm rửa xong mới đi sang thư phòng xem cô học hành thế nào, lại không ngờ nhìn thấy cảnh tượng vợ yêu đang gục trên bàn học cứ thế mà thiếp đi. Anh đau lòng ôm cô về phòng ngủ, trước đó cũng không quên gấp lại tập bài vở trên bàn. Chữ chi chít, đủ màu xanh, đỏ, vàng dày đặc. Anh bỗng rất muốn chờ xem kết quả kỳ này của cô, anh nhớ kiếp trước thành tích của rất nát, mà từ khi trọng sinh cô nhóc này học hành đặc biệt tốt. Anh mỉm cười tuy đau lòng nhưng anh lại cảm thấy cô 

của bây giờ mới đúng là đang sống cuộc đời mà cô muốn. Người đàn ông gần đây không được vợ thỏa mãn vậy mà cũng không uất ức lắm, anh lắc đầu khẽ cười hôn lên môi vợ một cái thật mạnh. 

Thứ bảy tới là lễ giáng sinh, bọn Trân Châu rủ Hàm Hi Họa đi chơi, cô không đáp ứng liền. Cô muốn hỏi chồng yêu thử anh có rảnh rỗi cùng cô chơi Noel không, mà thật ra cô rất muốn cùng anh đón giáng sinh. 

Hôm nay Nam Lãnh về nhà sớm hơn mọi người, là vì không có tiệc tùng gì. Chỉ là anh bất ngờ khi thấy cả biệt thự đều ngập tràn không khí Noel, sắc xanh của những cây thông, sắc đỏ của ông già Noel, sắc vàng của vô số đèn điện, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được Noel cũng là một lễ hội ý nghĩa như vậy. 

Chú Trương vẫn còn đang đứng trên cái thang trang trí cây thông lớn. “Ông chủ về rồi à?” 

“Sao năm nay lại chuẩn bị Noel hoàng tráng thế này?” Anh hỏi nhưng cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân. 

Chú Trương cười đáp: “Là ý tưởng của phu nhân ạ” 

Nam Lãnh cười hấc cầmra hiệu với chú ấy cứ tiếp tục công việc, còn mình thì ôm tâm trạng vui vẻ vào trong. Chỉ trong một ngày mà ba người đã biến cả biệt thự thành Lapland rồi. 

(Lapland thuộc Phần Lan, là quê hương của ông già Noel) 

“Vợ..” Thấy cô cắm cúi đang trang trí ông già Noel nhỏ trên bàn lớn ở phòng khách mà chẳng ngó ngàng đến mình người đàn ông rất bất mãn, còn chẳng muốn lên tầng mà ngồi uể oải ở sô pha ngay cạnh cô. Tay anh lưu manh luồn vào áo ngủ của cô rồi dừng tại eo mềm xoa xoa. 

Hàm Hi Họa cũng rất tốt bụng ngó anh hai giây lại quay trở về với công việc của mình. “Anh đi tắm đi 

“Em thích lễ Noel sao?” Anh hỏi. 

Hàm Hi Họa gật đầu, cô đang chỉnh sửa lại cái mũ trên đầu ông già Noel. 

“Sang năm đưa em đến Lapland nhé. Người đàn ông khom người gác cằm lên vai vợ yêu thủ thỉ. 

Bàn tay Hàm Hi Họa khựng lại, cô hơi cúi đầu, khóe miệng dần nhếch lên cho đến khi biến thành một nụ cười hạnh phúc. Cô xoay người lại ôm lấy cổ người đàn ông rồi hôn chụt lên má anh một cái: “Vâng” Cô khẽ thủ thỉ. 

eyJpdiI6IlNFd1dmUHVhWGVwM3ZpMFBPNUVORFE9PSIsInZhbHVlIjoiZzV6RTIwZFpYUlR6NHJtdFNuWFVKRkxydFZJeEE5Q2Y1MThJQitjVU5Ubm1ZM21GaVF6MXNZdE9HZktvR3ZpblZjYVg3R2lRSGYyTHRkZllia0VVTTE3a2dkc1wvdERqWTM0clV5TTV0XC9LVVVnS2dtNWV4SXFBR3paVGo1SmhEejQ5VXFtdDdHN3lzVGJJb3JEaTdZUzJIRmdyY2tMU1lRT2VSNTVGaDJ3WVIxZWdSbmNGcVBqV09ZbkJqZE00YzZqXC9JYlZ1Y0cyZkNZSWJsRmtCRkY4MkNsWEFvSlZ2am5JRVwvNldSRnNRUHhCSjRTRkhDXC9MK3lMcjBaVUVSQnp4ZnJISDFaZkZadDNNaCtWWlZpa2JOM0JZaVltVFpwTUthU0wxSUgrOVcySlpwekZxaVo2dnFjcElOQVZ2U0paVUFIeFk4TEZ4NmtoeW02SWxHQ0FMNHdaXC9FV052b0ozM2pnSFRcL29sYkx5bGlcL29NUVV0bVwvRWtGVkJSXC9FdFZWNEsySVlxWjNrakNUM1d6U0ZBNXVzTWFrSk85aHZjZUdqRHZDMzdnTm03Ym9hZFNsbXpxVzRpMDhKdmxibm5Yd0RsWmdtc2dGOTg0MmtQYVJTMjM5NVJGclFhOGtyREo2emhBQVJHNjY2RE5qTWtvRURyWnR3R05wV0xubjZMeTd4MTVKUlFZUGJcL09GXC8rZzkxWWtTVzVMXC9Ma2ZPOHZcL1wvQ0F5bzNLU3JiZU5mcXpYNVp6YzlEZUxMMXlPOVU2QnFmd1o5REVKQzgza295UWtPQ3N3ZUE0ejMxTFZVWHdzcnNTMkFsVWZ5OGNNMU5OaDBMN2hlOGg1VGhKdWswOVU2R21rUlI1Z0tjaENvTTlrZVF4SFwvbFwvbjRtRFJrSnpJWHE3dEJOSDJHc1IyYWw3U0ZSVVZpbmVzNEtPMmMzNXdpdlZcLytmSVpXQ1JtT0M3MDBuK01tUFlUaFk4NFBhYlZGWExcL3NEUk9UWlBsM1BwUFNBbVN1NldGdjdHRE9vdmprSHFOYUJSb2ZjczlMVU85S3dnZE55dndweWJMWjlMUTF2dXBRMVVyQUtYVjFKRmRyd21INmVPZU1QOHpjZnkyd0x6aVVzdmQ2Rjh1NHgwalFtbmZmWStud016Z05laTJFNVdxelhnelJkanJIazJ4R3dcL0VqTzdKQmtQRkxFUFc2KzRLRkZDOFF4TFp0czZOTk02RUp2RktKR2xjWnRBU0ozR0tiWGtaWFwvM0FPb3RMV0I3OHNGaVczdFRKMnV2R0VtMUUyQkdiQ1ptREJjVktQbENuSFhXUFFWRkU4dXk4MkQ2aklnYmhJNVd5b0JDeWY4VE5VdEZhY2NwRWgwRG9YbSIsIm1hYyI6ImQwN2M1MWQwMjc1MzA0NmJiN2UxNzA5ODg3NzQ0ZGVlNjgzNjczMjdmZjY0ZDljMTEwZmFmZmRjMGFmNjg1YzQifQ==
eyJpdiI6IjhxT0puc3dMdDdsSGVKV3Y5Zk5vK1E9PSIsInZhbHVlIjoidU9IZ3oxbU1vK1VSVHd5QVwvQXVwS1BcL3FUOTF0QWhYcWVGMnhONEkyWE5uSUFXTUFRN0hPM3RrTkN3dU1ydms2dFhhaVlPekx6bFwvRDRRTW52empBSUpuZThnbFlLaHdHWlgxZlMydzJLeUxLQzAwaWcxM2pyQ0c0czVTbXhOeW45SVl1WktEZ0VVeGpUQ2tkVVRYUGhzdW5QU3d2bERlbEJOaFwvNE5LOUxSeWR1b1JcL0pHNUZJZk41STF0MDVcL21nNDJoRWVMNVwvdkQ1N2lIQ3VJRGdsUlRnNzJEaUJ3ZHlmYVE0RGtHTk93eG1tZm9xNWlaemVMZW9LaUtFYlg4TDdmUk5oYUlncmpEY0ZHcXJSc2FkVEhycU1WQjRyQUVnSGV2Qll2OW1ENWppU1Y3S2ZEOXd4Zis3VXFOWk5qcXBiOWVQMnR0VmhuWk9BbklQVjh5YUM0a1BrdmNDd0lqeGwwTDdZNUNaMHpadlJzV0ZyZUV1NDM5NlhpMzVDamVvN25mZU1wZ3hVS2h5QUc2Q1ZhZEFUQzBNekdXdjUxRXliK0lKR0xwYlRoR0FCVkR1ZExNUHRGQjE4b3ZLRHpcL1RPMXcxMldUTVp0Y2ZOWnB0bXJUVzBkYXhVcm5NejBSQzA2TGRCSEpUREhiRUR3NVwvY0RBVEVoVVJRMkpob1pKZ21oYnZmbW5xWHFDdWRzM081UE1JVVlsMkRNWEI0VkY5NWFVUWN2cHpsY1ZYcmdOc1lTWDF3QlZjYUI5b0ZGaEVlbnR1UHhqOEQ3WW9HdmVQSjN2MmRWbWpjUUY4cW1sMmoybUhxUFhwUEFvT0JQdlI1VGJrbzFUZlNmRUFacE5KVnl5ZHFVcnluakYwNzAzcU9aVXdcL21pWG1ZZCs5Nis3Y3pEVDBhMXFnXC96VVh4dStUU2pHY0pPUmxJblRJM3FaWXdBSm94WjM2N0NseksxOHlNOWtQZTNEdDhFNkZEbTVwZGxTb215M214TjBCN1hBMWowN1lyc2lMWTNnNWY5c0giLCJtYWMiOiI2ZjFhODU1MGQzNDYyMjdkNzMzMWUzNmU4MjdlZjUwZjhmNzkxMDFhZmMwOGFhMmY2MTAyOTk2ZWU1MDI3YzIwIn0=

Nguyễn Trân Châu còn chưa gào thét xong thì điện thoại đã bị cúp.

Ads
';
Advertisement
x