Nam Lãnh nghe chữ “trai đẹp” mày nhướng lên dòm cô nhóc đang lắc lư như đang trêu người. Anh nhấn tắt tivi, vứt điều khiển qua một bên rồi bế vợ yêu về phòng.
Còn cô nàng nào đó chỉ có thể bĩu môi nhéo ngực anh.
Noel Hàm Gia Gia xuất hiện tại biệt thư. “Chị, anh rể.
Nam Lãnh gật đầu, anh đang cắt móng tay cho vợ. Hàm Hi Họa dòm cậu chàng nói: “Tưởng đâu dẫn bạn em đến. Lời này quả nhiên dọa cậu nhóc kia.
Hàm Gia Gia chột dạ nuốt nước bọt, cậu đảo mắt một vòng rồi cười hì hì ngồi bên cạnh chị họ. “Nào có bạn chứ.
Còn mạnh miệng nói dối đấy, Hàm Hi Họa đã sớm rõ chuyện của cậu với Sa Nhật, những lời cảnh cáo cô từng ra uy với Sa Nhật đều chẳng có tác dụng, giống như những chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra còn cô không thể thay đổi được, chỉ có thể dùng chút sức ảnh hưởng của mình trong lòng Hàm Gia Gia mà khuyên bảo. Nhưng kể từ cái hôm Nam Lãnh nói với cô rằng: “Sa Nhật không xấu. Hơn nữa chuyện tình cảm nam nữ hay nam nam đều có những ý nghĩa riêng. Em có thể rời bỏ anh nếu ba mẹ em cấm cản không?”
Đương nhiên cô không thể vì ba mẹ mà rời xa Nam Lãnh, có lẽ cô đã hiểu được những gì Hàm Gia Gia cũng đang phải chịu. Áp lực của cậu bé không hề ít. Chỉ riêng việc cậu là con trai duy nhất của bác đã là một áp lực kinh khủng rồi.
Lúc này cô nhìn Hàm Gia Gia đang ăn nho, khuôn mặt cậu bé rất thanh tú, da dẻ trắng trẻo, cô nghĩ nếu cậu là một cô bé cũng rất xinh xắn và đáng yêu. Thở dài một hơi, Hàm Hi Họa vuốt nhẹ tóc Hàm Gia Gia: “Tất cả đều là lựa chọn của em, chị sẽ không ngăn cản gì cả”
Cậu nhóc kia còn chưa kịp ăn nốt quả nho trong miệng, nghe câu nói tràn đầy dịu dàng và dung túng của chị họ, hai mắt cậu đỏ hoe nhưng cậu cố không khóc. “Em... em không xứng đáng là bật nam nhi”
Nam Lãnh vỗ vỗ vai Hàm Gia Gia, rất hiếm khi anh đưa ra lời khuyên cho hậu bối, nhưng anh thành thật yêu mến cậu bé này, từ kiếp trước đã vậy, coi cậu như một đứa em trai nhỏ mà thương, hoàn toàn không chỉ bởi vì cậu là đứa em được Hàm Hi Họa dành tình cảm đặc biệt. Anh nói: “Dù chuyện gì xảy ra đi nữa còn có tôi với chị cậu chống lưng phía sau.” Quả nhiên lời hứa này của Nam tổng rất có uy lực. Hàm Gia Gia ngay tức khắc ngưng lo lắng, rồi cậu thấy mình thật may mắn, thật hạnh phúc khi có người chị họ tốt như Hàm Hi Họa lại có thêm người anh rễ giỏi giang như Nam Lãnh.
“Anh ta tốt với em chứ?” Hàm Hi Họa không còn né tránh vấn đề này, cô nhìn Gia gia hỏi thẳng.
Cậu chàng hơi xấu hổ gật đầu: “Tốt ạ.
Vậy thì được rồi. Nhưng hình ảnh mập mờ chứa đầy bí ẩn của Sa Nhật và Đổng Sở Thần trong quán cà phê hôm ấy vẫn đeo bám lấy tâm trí Hàm Hi Họa. Cô đang nghĩ có nên điều tra quan hệ giữa hai người đó không, hay là nhắc nhở Hàm Gia Gia một chút. Có điều cô cảm thấy những chuyện này vẫn là do suy đoán của mình, cô không thể chưa gì đã vu oan cho người khác. Vẫn là điều tra rõ trước đã.
Hàm Gia Gia ở lại tới năm giờ chiều đã phóng đi, là Sa Nhật đến đón cậu ấy. Nam Lãnh có ra ngoài tiễn Hàm Gia Gia, anh ở ngoài đó không lâu nhưng cô chắc chắn anh muốn nói gì đó với Sa Nhật.
“Em vào xe đi, tôi nói với Nam tổng vài câu. Sa Nhật vò tóc của Hàm Gia Gia, anh dặn dò cậu rồi đóng sập cửa lại cùng Nam Lãnh trò chuyện.
Không chờ Nam Lãnh lên tiếng, Sa Nhật đã thốt lời trước: “Tôi thật lòng với Gia Gia.
Nam Lãnh gật đầu, anh quan sát Sa Nhật từ trên xuống dưới cảm thấy chàng trai này có một điều gì đó rất dễ lấy thiện cảm từ người khác. Nam Lãnh thừa nhận anh không ghét Sa Nhật. Trở lại cặp mắt đầy sự phức tạp của Sa Nhật, anh trầm giọng: “Tôi mong cậu nói được làm được. Còn chuyện giữa cậu và Đổng Sở Thần...
“Hiện tại chúng tôi không còn quan hệ gì. Sa Nhật cắt ngang lời Nam Lãnh.
Nam Lãnh mím môi thoáng qua khuôn mặt ngây thơ, non nớt của Hàm Gia Gia vừa xuất hiện ở cửa sổ xe. Dường như cậu chàng đó đang rất lo lắng cho Sa Nhật. Nam Lãnh nghĩ thầm không lẽ anh trông đáng sợ vậy à.
Cuối cùng anh thở dài cảm thấy không cần phải nói gì nữa, bọn họ đều chẳng còn là trẻ con, những gì bản thân nghĩ, bản thân làm, bọn họ đều ý thức được kết quả cuối cùng.
Anh bỏ lại câu: “Gia Gia rất đơn thuần.” Rồi trở vào biệt thự.
Hàm Hi Họa không hỏi anh về nội dung cuộc trò chuyện, cô nghĩ anh có cách của riêng mình để đảm bảo Gia Gia không bị tổn thương.
Kỳ thi cuối cùng đã kết thúc, tinh thần của Hàm Hi Họa hoàn toàn được thả lỏng. Tiếp đó là kỳ nghỉ đông kéo dài ba tuần. Không nhiều nhưng cũng đủ để cô có một kỳ nghỉ tuyệt vời cùng chồng và ba mẹ.
Sau Tết là thời kỳ Hàm Hi Họa rất bận rộn, cô phải cùng đoàn phim “Mười năm thương nhớ” tuyên truyền để chuẩn bị tháng ba sẽ ra rạp. Hàm Hi Họa cực kỳ trông chờ vào lần đầu tiên với tư cách là một diễn viên xuất hiện trên màn ảnh rộng.
Mấy ngày cuối năm Hàm Hi Họa cùng dì Mẫn đến siêu thị mua sắm, lại tân trạng lại biệt thự, những đồ cũ đều được cô thay sạch sẽ.
28 Tết Hàm Hi Họa về nhà ba mẹ ở ngoại thành, khá lâu rồi cô không ghé thăm hai người, vừa đến đã bị ông bà rày la nhưng cũng chỉ mắng yêu.
“Tối Nam Lãnh ghé ạ.” Lúc ăn cơm trưa cô báo cáo.
Ba mẹ Hàm gật gù đầu hài lòng. Mẹ Hàm ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng: “Hai đứa bọn con... vẫn chưa có bé bi?”
Nhờ có mẹ Hàm nhắc mà cô nhớ đến chuyện cả hai đã làm tình mà không dùng biện pháp an toàn trên con tàu kia. Nhưng cô cũng không có thai, Hàm Hi Họa nghĩ có khi nào mình có vấn đề gì rồi không mặc dù cô đúng là chưa muốn có em bé trong giai đoạn này lắm.
“Sao hả?” Mẹ Hàm đợi mãi mà con gái không nói tiếng nào còn đần mặt ra suy nghĩ gì đó, bà hỏi lại lần nữa.
Hàm Hi Họa giật mình, cô khuấy nhẹ canh rong biển trong bát trả lời: "Không dính ạ.”
Mẹ Hàm sáng mắt: “Vậy là hai đứa có thả đúng không?”
Hàm Hi Họa chỉnh lại lời của mẹ yêu: “Không phải thả mà là lúc ấy bất đắc dĩ mới không dùng biện pháp.
Ba mẹ Hàm nhìn nhau thở dài, có chút thất vọng nhưng cũng không muốn thúc giục con cái, hơn nữa nghề nghiệp của con bé bây giờ quá khó để có con.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất