Không biết qua bao lâu lúc Hàm Hi Họa tỉnh lại thấy cả cơ thể mình mệt mỏi, đầu đau như búa bổ, mà xung quanh chỉ có Ngô Thiến và cô tình nhân của Hứa Ngạn Thâm. 

Hàm Hi Họa cố gắng ngồi dậy, cô lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn. Cô nhớ trước khi mình ngất đi, cô đã chắn trước khi một thanh gỗ từ cửa sổ bị gió giật mạnh bay tới chỗ Nam Lãnh đang đứng. Và sau đó... cô đã bất tĩnh. 

“Bọn họ.” Còn chưa kịp thốt hết lời, một cơn dư chấn khiến Hàm Hi Họa và hai người kia ngã nhào xuống sàn. Con tàu đã không yên tĩnh nổi rồi, một đáp án hiện lên trong đầu Hàm Hi Họa. Bão đã chọn nơi bọn họ đang đứng. Thế là hết. 

“Chúng ta đi thôi.” Hàm Hi Họa lên tiếng, cô lò mò đứng dậy vì trời tối đen, có lẽ đã sáng sớm tinh mơ nhưng vì bão nên bầu trời vẫn âm u, tối đen như ban đêm. Điện đã sớm mất từ lúc nào không ai hay. 

Tình nhân của Hứa Ngạn Thâm bảo cô ta tên Hoa Lê, Hàm Hi Họa gật đầu cùng cô ta và Ngô Thiến khoác tay nhau rời khỏi phòng. 

“Nam tổng bảo tôi và Ngô Thiến trông cô. Bọn họ hiện đang cố gắng che chắn. Cô ta cụp mắt, dường như lòng mang đầy ưu tư rồi buồn rầu nói: “Chúng ta xong thật rồi” Lời vừa dứt một trận dư chấn lại ập đến. 

“Hi Họa. Là giọng của Hàn Dĩ Ngôn. 

Hàm Hi Họa cùng Hoa Lê và Ngô Thiến chạy nhanh tới chỗ anh, Hàn Dĩ Ngôn tay đầy máu, mặt anh tái nhợt. 

“Anh bị thương?” Hàm Hi Họa cầm lấy tay anh xem nhưng người đàn ông đã lắc đầu, anh nắm lại tay cô, hấc cằm với hai người còn lại. “Đi nhanh 

Hiện tại bọn họ không thể tách ra, đó là cách nguy hiểm. 

Hàn Dĩ Ngôn mặc kệ đau đớn ở bàn tay vẫn siết chặt lấy người con gái ấy, đạp nước trên sàn mà đi về phía cơ hội sống mong manh. 

“Có thuyền nhỏ. Anh nói, bốn người vẫn đang ra sức chạy hồng hộc. 

Hàm Hi Họa sáng mắt, cô không rõ thuyền nhỏ ở đâu xuất hiện, hiện tại không cần quan tâm đến nguyên nhân, chỉ cần có thể thoát được là điều cần nhất. “Nam Lãnh.” “An bình” Hàn Dĩ Ngôn thở dốc cho cô một câu trả lời tuyệt vời. 

Hiện tại bọn họ đều tập trung tại khoang điều khiển, Nam Lãnh ra sức áp chế thuyền trưởng, muốn ép ông ta đầu hàng nhưng ông ta đúng là cứng đầu. Vốn tách vài người đến thuyền nhỏ chờ trước nhưng Tóc Nâu bị kẹt chân khi tủ gỗ lớn bị đổ ập xuống, tiếng hét như lợn bị cắt tiết của anh ta khiến Hàng Cảnh, Ngô Á Chi và Đeo Khuyên Tai đều tái mặt mày. Tủ gỗ này khá nặng cần phải tập trung vài người mới nhấc lên nổi. Khi anh ta được lôi ra thì chân phải đã chẳng thể cử động được. “Thế nào? Tự đi được không” Đeo Khuyên Tai thở dồn dập hỏi anh ta. 

Tóc Nâu đỏ âu hai mắt, anh ta cố gắng di chuyển chân mình nhưng cố hết sức cũng chẳng có kết quả. 

Ngô Á Chi thấy tình hình này buộc phải có người đỡ anh ta hoặc cõng người, cô nhìn thân hình to lớn của Đeo Khuyên Ta nói: "Anh đỡ anh ta đến thuyền nhỏ trước đi. Cô muốn đến khoang điều khiển cùng bọn người Nam Lãnh. “Tôi đến khoang điều khiển.” 

Hàng Cảnh nhíu mày cảnh cáo. “Đừng tới đó, hiện tại chớ chạy lung tung phiền hà đến bọn họ, lên thuyền trước.” Lời anh ta nói hoàn toàn hợp lý, Ngô Á Chi mím môi rồi cùng bọn họ đến thuyền nhỏ. 

Bên này bốn người Hàn Dĩ Ngôn vừa chạy tới khoang điều khiển thì cửa kính hoàn toàn bị nước đập phá tan, từng mảnh kính sắc bén bay tứ tung. Hàn Dĩ Ngôn không nghĩ ngợi xoay người ôm chặt Hàm Hi Họa vào trong ngực. Tiếng rên rỉ truyền từ đỉnh đầu, Hàm Hi Họa không dám cựa quậy, cô hít sâu cố gắng bám chặt vào người đàn ông. 

Khi Nam Lãnh phát hiện ra Hàm Hi Họa thì cũng cùng lúc thấy rõ vài mảnh kính găm vào tấm lưng dày rộng của Hàn Dĩ Ngôn. Máu đã không ngừng rỉ ra thấm ướt áo sơ mi 

anh. 

Đường Tuyết tái mặt chộp lấy hộp dụng cụ y tế đặt phía trên đầu thuyền trưởng, cô ta chạy nhanh đến kéo Hàn Dĩ Ngôn vẫn còn đang ôm Hàm Hi Họa ra. “Băng vết thương đã” Cô ta tuyệt vọng nói. 

Hàm Hi Họa cắn môi, cô nhíu chặt mày cùng Đường Tuyết đỡ anh ngồi dựa vào tàu. “Anh ổn chứ?” 

Hàn Dĩ Ngôn lắc đầu, sắc mặt anh dường như còn xấu hơn khi nãy vài phần. “Ổn, em đừng lo. Nói rồi anh ta chuyển ánh mắt sang Nam Lãnh. “Ghé gần đây. 

Nam Lãnh khó chịu nhưng vẫn nghe theo, anh ngồi quỳ xuống một chân ghé tai ngay sát miệng Hàn Dĩ Ngôn. 

Hàn Dĩ Ngôn mấp máy môi thốt ra vài chữ, ai cũng tập trung vào hai người đàn ông có chút mờ ám kia nhưng lại không nghe rõ nội dung. Chỉ thấy biểu cảm trên mặt Nam 

Lãnh sáng bừng lên, đôi mắt anh lóe một tia sáng hiếm thấy. Rồi người đàn ông dứt khoát đứng lên, anh xoa nhẹ đầu Hàm Hi Họa hất cằm với Hứa Ngạn Thâm và Thẩm Thiếu Hàng đang đứng đực ra đó. “Lục soát người ông ta. Toàn bộ” 

Lời anh vừa dứt bọn họ rốt cuộc cũng rõ mọi chuyện, tay chân nhanh hơn cả não chạy nhanh tới không cho ông ta kịp phản ứng kéo ông ta ra khỏi ghế lái, lại đè ngã xuống sàn. Sức ông ta có mạnh đến đâu cũng không thể chống chế lại mấy người đàn ông trẻ tuổi. Rất nhanh Thẩm Thiếu Hàng đã từ trong thắt lưng của ông ta, nói đúng hơn là sâu trong một cái túi gắn với áo khoác của ông ta lôi ra một vật. "Chơi bọn này à.” Thẩm Thiếu Hàng nhìn nhìn chiếc điện thoại vệ tinh trong tay hai giây rồi vứt vào người Nam Lãnh đang nhếch nhẹ môi. 

Nam Lãnh không chần chừ mà liên lạc ngay với người bên cục quản lý đường biển. Bên cục quản lý biết được người liên hệ là Nam tổng lừng danh, ngay lập tức không chậm trễ định vị vị trí của con tàu thông qua điện thoại vệ tinh. Nam Lãnh trước đó có dặn dò: “Bí mật hành động. Dùng trực thăng tư nhân của tôi, bên anh chỉ cần báo với thư ký Lưu Vĩ, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chuyện này. 

Mọi người cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn chưa kịp vui mừng, cơn bão rốt cuộc đã đổ bộ trong tầm mắt. 

Con tàu lắc lư một cách dữ dội, với cái thân hình to lớn, hũng vĩ của nó cũng không thể chống lại sức mạnh của thiên tai. 

“Rút lên thuyền nhỏ, nhanh.” Nam Lãnh hét lên. Lại một loạt mảnh kính vỡ nát văng khắp khoang điển khiển. 

Hứa Ngạn Thâm lấy từ trên người thuyền trưởng ra một cái la bàn, mẹ kiếp cuối cùng cũng tìm ra những thứ đồ có ích nhưng quá muộn rồi. 

“Ông ta thì sao?” Ngô Thiến cùng mọi người chạy đi bỗng cô ta nhớ tới thuyền trưởng. 

Nam Lãnh lạnh lùng thả giọng. “Đó là số phận của ông ta” Ông ta không xứng được sống. 

Không có thời gian trói ông ta lại để ông ta cùng với con tàu này chôn xuống dưới đấy đại dương, bọn họ nhanh chóng rút về phía con thuyền nhỏ được tìm thấy trong một mật thất dưới khoang tàu. 

Có lẽ đây cũng là sự chuẩn bị của kẻ ẩn danh. Hắn ta giống như một kẻ đa nhân cách, vừa muốn giết chết bọn họ lại vừa cho bọn họ những cơ hội sống thông qua vài vật dụng có ích vào những giây phút nguy hiểm. 

“Á..” Con tàu đang nghiêng dần, bọn họ đã chạy không được vững, liên tục ngã nhưng ai cũng như nạp được một nguồn năng lượng mạnh mẽ, ngã lại đứng lên, lặp đi lặp lại như vậy vô số lần. 

Nam Lãnh chưa có một giây nào buông khỏi tay Hàm Hi Họa, anh cũng không có thời gian để xem những người khác. 

Bỗng một tiếng thét lớn phía sau, bọn họ vẫn không ngừng chạy nhưng đầu thì ngoảnh lại chỉ thấy Hoa Lê đã bất chấp xông đến đỡ cho Hứa Ngạn Thâm một mảnh gỗ lớn bắn 

vào. 

Hứa Ngạn Thâm sau một giây kinh hãi, anh ta cố hết sức đỡ cô ta tiếp tục đuổi theo mọi người. "Cố lên, nếu không tôi sẽ vứt cô ở đây đấy. 

“Thâm Thâm. Mẹ nó sến súa nhưng anh ta không như thường lệ mà mỉa mai cô nữa, anh chỉ nhếch môi nhìn cô một chút lưu manh cảnh cáo: “Giữ sức về tôi làm chết em. Hoa Lê mỉm cười yếu ớt, cô rất mệt, lưng đau đớn như thế xương cốt đã chẳng còn lành lặn nhưng trong khoảnh khắc ngắm nhìn nụ cười lần đầu tiên người đàn ông ấy dành cho mình, cô đã mãn nguyện. Cô nghĩ dù có chết đi cũng không còn gì luyến tiếc. 

“Em yêu anh, Hứa Ngạn Thâm. 

“Ừ” Đó chính là cách đáp trả của tên đàn ông khốn kiếp ấy nhưng cô cứ yêu anh ta như vậy. Ngay từ lần đầu gặp đã đắm chìm. 

Hàn Dĩ Ngôn chỉ bị thương ngoài da nên không đáng lo ngại, hơn nữa khi nãy đã được Đường Tuyết bôi qua một lớp thuốc, hiện giờ anh khá ổn. 

“Mẹ kiếp, chạy hoài sao vẫn chưa tới mũi tàu. Con tàu quá lớn cần rất nhiều thời gian để đến nơi con thuyền đã được bọn họ chuẩn bị. 

Độ nghiêng đã đến cực hạn chịu đựng của bọn họ, theo lực quán tính những thứ bên phải đều đổ dồn về phía bên trái, cả người cũng vậy. Bọn họ đã không thể chạy, không thể đi đứng thẳng người nữa rồi, tất cả đều bám chặt vào bờ tường dựa vào chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài mà mò mẫm. 

Tất cả đều không chú ý đến thuyền trưởng đã theo đuôi bọn họ từ khi nào, hiện tại đã bám sát. Có lẽ ông ta không phải không cần mạng mình. Đôi khi sống chính là lý do duy nhất vào những thời khắc quyết định. 

Không kịp rồi. Tàu đã hoàn toàn bị biển ngốn một diện tích lớn, khi độ nghiêng càng tăng thì tốc độ cũng nhanh hơn. Một tỷ lệ thuận chết tiệt. 

“Ráng bám chặt vào bất cứ thứ gì có thể cố định được. Đừng để bị sóng cuốn đi xa” Phao chỉ giúp cơ thể nổi lên nhưng với mật độ sóng cao lại mạnh thế này, phao đã sớm chẳng còn bao nhiêu tác dụng. Bám víu lấy gì đó mà trọng lượng của nó nhỏ hơn lực đẩy Acsimet. Và các mảnh gỗ là sự lựa chọn hàng đầu. 

Ưu tiên nữ lên thuyền nhỏ trước, ngoại trừ Hàng Cảnh là người biết điều khiển tàu thuyền, anh ta đã sớm ở khoang lái nổ máy. Người con gái cuối cùng là Ngô Thiến, cô ta vì quá căng thẳng và lo lắng nên không cẩn thận bị trượt chân mất đà rơi thẳng xuống biển. 

Mấy cô gái đã an vị trên thuyền nhỏ đang dập dờn kinh sợ kêu lên. Bão còn chưa đổ bộ bọn họ đã bị dư chấn quanh nó nuốt chửng rồi. 

Nam Lãnh ném dây thừng xuống dưới hét lớn: “Mau bám chặt. 

Chỉ một giây lơ là cô ta sẽ bị sóng cuốn đi xa. 

Tàu đã nghiêng đến 90 độ tức là trần của nó đã chạm đến mặt nước biển, nó sẽ theo lẽ tự nhiên mà nghiêng đủ một góc 180 độ tức đầu và đáy của con tàu đảo ngược, sau đó lại ngược lại một vòng như vậy tùy theo hướng con bão ra sao nữa. Nhưng chỉ với một nửa vòng bọn họ đã chết chìm hết rồi. 

Cuối cùng đã an toàn lên thuyền nhỏ, Nam Lãnh cùng vài người lanh trí cho bật buồm thuyền lên, tàu nhanh chóng chạy nhanh nhưng có tiếng ai đó bỗng réo lên. 

“Làm ơn... làm ơn.. Là tên thuyền trưởng khốn kiếp. 

Nam Lãnh chửi thề một câu. Giọng anh gắng lên. “Đi. Nghĩa là anh không muốn cứu ông ta. Tính mạng bọn họ còn đang trong vòng nguy hiểm, huống chi rơi vào cảnh này là do chính ông ta. Bọn họ không có nghĩa vụ phải cứu ông ta. Nhưng Hàm Hi Họa lại níu tay Nam Lãnh. 

“Quăng cho ông ta dây thừng đi anh. Nam Lãnh nhìn cô chửi “Fuck” một tiếng rồi nhanh chóng cầm lấy dây thừng quăng qua. “Nhanh. 

Ông ta vừa mới bám lên thành con thuyền thì Hàng Cảnh đã cho thuyền phóng vụt đi, ông ta treo lơ lửng trên dây thừng. 

Thẩm Thiếu Hàng vừa thở mạnh vừa cười lớn. “Ông phải chịu chút cực hình đấy” 

Không ai giúp ông ta, bọn họ quăng dây thừng cho đã là chút tình người cuối cùng dành cho ông ta rồi. 

Cuối cùng ông ta bò lên đến mui thường, ông ta nằm ngả ngửa dang hai chân, mắt nhìn lên bầu trời u minh, hơi thở dồn dập. Ông ta tựa như con cá sắp chết đến nơi. 

eyJpdiI6IjFRRnJIUDc4ckk3SE9IdmpzZXgzZWc9PSIsInZhbHVlIjoiZ2thK0VcL3U1UkpYNFwvNlwvUFBzdXZnK3dUcThXNEZFTkRxNXRLMUFmY1h1NHZtTHJ4TE9HNk90TTlEXC9oZng3Qk9UeGVkRW9JYWJWdHExTlB5QTkwZkl5RlpnY0hpRllCaUZTZFkzbFBOVWtBdnpvOVpIaDRTcEhMNTdFQlZkY0VEMno5VFZRSkc4SUVPZWNWNlB1b1FCSzRjdjUyXC9zd2NiQzJBWGh3am5VQ09Fa05ybnk2Y0FuYkszYzdrRG5RZk90QUZ4cU54ZkJpd2t2OUxxYUt5cTU2cmVoR0I4cUR4UDRCMmVpY2krbkZ4YnBIUCtNaWxlNFAwNXE0Q1B2UTBtUXVIa0V6MEcwU2w4MEdCcUxZODBWZ0hZeEN4UDdQVUdRZGVLZEJCMVh0U0orS0lGUFp2N2NVQVNoMzN4SW5YbWRzM21WTlwvRlZVZkxsRkcwcWE5NThoZVlkeVwvT1ZmMG5aTDNMTzdiU1JjS1AxcExDa2M2aGs1dXhjaFRqXC9zZFNvMWNGeTl6M0JjclhpTU5tc2luc2ZxYlRyMkM2UXlNWGN5MmUyazlXYnVIcFNCNGFteitHRmpiVU1vdCtzbGg4RStWdWkzQkZBclBjUmpEYVN1NktEaFRmc3NJYlhIaEVhZDNqalwvMytmTk1MNVZ3MTE4NjFGYW1BZW1oMFY2MmErSXM1emlkcHo2Q2pkK2JkZEhhb2Rmbk96bzNBWGhvNHZSZWVkUEdubSs4PSIsIm1hYyI6IjRhYjExNWIxNWRmZjk0MjgyMzE5NTAzNzllOGZhMDhkZjZhNTlkMTdiOGE5N2JiNGViOWRkNGE0ZGU1NGRiMmUifQ==
eyJpdiI6IlZrOHpDaEM5MzZueGRHemY2SHQzXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlwQUlsYVJ0OUxPbTB2R0JXZzZKWEJYZERDdFVDbWFNcXJEYlRyY0RCbGd6RFN4QjJEYVB4WlZoQ3E3amtQbWpIS2xzcWwyeHdcL1BjQlprVWFTelBEMDhWTFlGNjNPcngyaW9GZWZuVitlTmJ6MmRDa2F6UTBBR0ZBcHFjZFlsZ2V4Q2NNd0pZYStHb1YzNTZTZGdCblFPR1JNOWlzdVpPWE9MNlp2YlwvS3loN0ZRTFZtdHg1QkxuTzhnSUhOVHB0anZcL29ud0lrcThYOFB3UmVia1BnUVhzV0ErV1h4Y1I5YUFiY1hGNm5kZDJtMDNENlhQcmdSUzk4blh0elNNTm5sOVhWQXdhMjhKXC84XC9IcGpMdmptT3JUZVExK0l3NVZZaEl4dkhZY2JwWkdMXC9DNUxZN3l0cWdEbmpJNERiQ29XZ2JFUkN3V1FpNUgxcXltdHVIVVVTdz09IiwibWFjIjoiMmVjMjY0ZmQ3NmEzYjI0YWQ0ZDdkOTBlZDdlYzFkMzA4MTU3ODdkYmY1M2ZiYjFiMjRjOTlmNTFiMmJlMjA1MyJ9

Mà cũng chẳng ai thèm để ý đến bọn họ, tất cả đều chìm trong những suy nghĩ riêng của mình.

Ads
';
Advertisement
x