Ba giờ sáng, mọi người chào đón một trận gió giật mạnh, mực nước biển không ngừng dâng cao đập vào con tàu ngu ngốc như con mồi đang dâng lên tận họng nó.
Nam Lãnh bảo Thẩm Thiếu Hàng đi lôi hai kẻ lăn lộn giường suốt đêm ra ngoài ngay lập tức. “Nói hắn nếu muốn sống thì chặt đứt thẳng nhỏ đi.
Cả bọn đang đứng quay quanh chuẩn bị hành động nghe lời này không nhịn được phụt cười. Cô nàng Ngô Thiến có chút xấu hổ, hai má cô ta ửng hồng cúi gằm mặt nhìn dưới sàn. Cô ta cũng ngạc nhiên không nghĩ người đàn ông nghiêm túc như Nam Lãnh cũng sẽ có lúc nói ra mấy lời không đàng hoàng này. Thật đúng là khiến cô ta rửa tai lắng nghe.
Hàm Hi Họa véo eo ai đó thật mạnh. “Hình như anh ngày càng không đứng đắn.
Nam Lãnh khẽ cười ghé sát tai cô thì thầm mang tia dụ dỗ: "Anh luôn như vậy. Là em không thấy thôi” Dứt lời đã bị cặp mắt trong suốt của vợ trừng trừng cảnh cáo. Người đàn ông gãi gãi mũi thẳng lưng, biểu cảm trêu đùa vừa rồi đã thu lại trở về bộ dạng nghiêm túc như thường lệ.
Nhìn cái vẻ sơ xác của hai kẻ lăn lộn sau một đêm đang đi tới, cả bọn cố nín cười không mỉa mai. Hiện tại không phải lúc để cười người ta.
Nam Lãnh liếc qua Hứa Ngạn Thâm quần áo nhăn nhúm, cô nàng tình nhân có vẻ đã tỉnh táo rồi, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Hai người đến khoang điều khiển canh chừng tên thuyền trưởng”
“Canh hắn làm gì? Hắn ta có cái gì để trông chừng chứ?” Hứa Ngạn Thâm cảm thấy Nam Lãnh đang dùng chuyện này để trừng phạt anh ta vụ hai người bọn họ bị xuân tình dụ dỗ. Sự khó chịu dâng lên trong lòng, đương nhiên anh ta không thừa nhận rằng còn nguyên nhân khác khiến anh ta không có cảm tình với Nam Lãnh.
Nam Lãnh lạnh giọng nhắc nhở anh ta: “Đây không phải là lúc để anh đôi co, thuyền trưởng chính là kẻ đã dụ dỗ cục nợ của anh uống thuốc kích dục.
Anh vừa nói xong mọi người đã kinh sợ, người này nhìn người kia, người kia ngó người nọ. Đúng là không thể tin bất cứ ai trong hoàn cảnh này.
Hứa Ngạn Thâm quả nhiên bị sốc, anh ta quay phắt sang cô tình nhân đang rụt người đứng bên cạnh, giọng anh ta gắt lên: “Đúng là ngu ngốc. Tôi mắt mù mới nhìn trúng cô.
Ngô Á Chi rất muốn nhắc lại cái câu uy hiếp lúc đêm của anh ta, chính là câu “Đợi cô tỉnh tôi ném cô xuống biển cho cá ăn" đương nhiên cô ta chỉ cười thầm thôi, giờ mà cô ta nhắc đến có khi tên đó vứt cô ả đó xuống biển thật.
Mục đích tên thuyền trưởng làm ra chuyện bỉ ổi này không cần Nam Lãnh giải thích bọn họ cũng tự hiểu. Cũng không phải những kẻ ngốc mà ngu ngơ không biết gì. Huống chi
bọn họ sinh sống trong những hoàn cảnh đấu đá nhau theo nhiều phương thức khác nhau, ít nhiều cũng rõ vài thủ đoạn ti tiện của kẻ xấu.
Hứa Ngạn Thâm không có ý kiến gì nữa, chấp hành nhiệm vụ được giao. “Còn đứng đó.” Anh ta nhăn chặt mày nộ lên với cô ả tình nhân vẫn còn đứng yên cúi gằm đầu, thật khiến anh ta muốn phát điên lên mà.
Bọn họ chia nhau bắt đầu hành động, đêm nay chắc chắn không thể ngủ nổi.
Vừa bước chân thì đùng một tiếng... âm thanh ấy không phải do sóng gió gây ra, cũng không phải của vật nặng gì đó rơi xuống, là bom.
“Mẹ kiếp, bọn khốn" Thẩm Thiếu Hàng đá chân vào tường, may mắn anh ta mang đôi giày xịn đủ chắc đấy nếu không cái chân anh ta coi như xong.
Nam Lãnh nghiến răng, theo phải xạ siết chặt tay Hàm Hi Họa hơn, anh nhìn cô thấy cô hơi tái mặt. “Không sao. Người đàn ông nhẹ giọng trấn an.
Bom này đã được cài sẵn, hắn ta lúc nào cảm thấy hứng thú thì nhấn nút cho nổ, mẹ nó quả nhiên khiến người ta tức chết.
“Hắn ta đang cảnh cáo chúng ta. Cảnh cáo bọn họ không còn nhiều thời gian và đừng giở trò linh tinh.
Nam Lãnh hơi ngẩng mặt, anh nhìn thẳng vào một con chip nhỏ trên trần của con tàu, anh biết hắn ta cũng đang quan sát bọn anh từng giây từng phút. Anh mấp máy môi thả ra một câu: “Tôi thích giở trò đấy.” Miệng anh nhếch lên mang ý khiêu khích rồi thu hồi tầm mắt kéo Hàm Hi Họa đi, Hoàng Mỹ Nhân cũng vội đuổi theo.
Chợt Hàn Dĩ Ngôn gọi Nam Lãnh.
“Gì?”
Hàm Hi Họa chưa bao giờ nghe Hàn Dĩ Ngôn thốt ra cái tên của chồng mình, đây là lần đầu tiên và cô nghe ra được một sự ấm áp, ôn hòa trong đó như người anh trai đang dặn dò em trai mình. Anh nói: “Đừng chơi quá giới hạn. Ở đây có mười bốn mạng người bao gồm... em dâu”
Hàm Hi Họa chấn động, cô há miệng nhìn chằm chằm Hàn Dĩ Ngôn. “Anh... Hoàn toàn không nói được lời nào.
Nam Lãnh căng chặt quai hàm, mặc kệ cô nhóc của mình đang ngẩn người ngắm người đàn ông khác trước mắt mà lôi cô đi, trước đó không quên đáp lại Hàn Dĩ Ngôn: “Tôi có chừng mực”
Hàm Hi Họa rất muốn hỏi rốt cuộc hai người đã làm hòa rồi sao, nếu làm hòa thì từ khi nào? Không lẽ là lúc tối, chính là cảnh hai người bọn họ trốn ở một góc bàn chuyện. Hình như đúng là kể từ đó ánh mắt họ nhìn đối phương đã dịu hẳn đi, không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa. Hàm Hi Họa nghĩ như vậy, cô thấy vui vẻ như đã thoát
được chốn nguy hiểm này, bàn tay trong lòng bàn tay anh khẽ siết lại. Cô cười thoải mái chân thành nói. “Em vui lắm.
Nam Lãnh hiểu ý cô, anh hừ hừ. “Nghe anh ta gọi em dâu” em thích thế à? Còn bày đặt ghen với tuông.
Hàm Hi Họa bĩu môi, cô thích thú đáp: "Đúng vậy.
Nam Lãnh mỉm cười kéo cô đi nhanh đến mũi thuyền.
Hoàng Mỹ Nhân theo phía sau, cô ta chưa bao giờ biết Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn có quan hệ huyết thống. Đây là tin tức nếu bị tiết lộ ra ngoài chắc chắn trở thành tâm điểm đối với tất cả mọi người.
Cô ta là phóng viên của một đài truyền hình bên Mỹ, hiện tại đã dời về nước nhà để làm việc, tin tức này rất có lợi cho sự nghiệp của cô ta. Nếu cô ta có thể tranh được suất phỏng vấn Nam Lãnh hay Hàn Dĩ Ngôn thì chức trưởng phòng tin tức chắc chắn nằm trong tay. Mặc dù cô ta cũng có thân thế nhưng so với những gia tộc khác thì họ Hoàng của cô ta cũng không có bao nhiêu phân lượng. Sự nghiệp tại đài truyền hình rất tốt chỉ là chốn công sở hay bất cứ một nơi nào khác đều tồn tại tình trạng con ông cháu cha và năng lực có chăng chỉ là một phần. Cô ta có năng lực nghiệp vụ nhưng không phải là thiên tài, cô ta chỉ ở mức giỏi hay tốt còn để cạnh tranh với những kẻ có năng lực khác trong đài truyền hình, cô ta vẫn còn quá yếu. Gia thế của cô ta cũng không sánh được với những đồng nghiệp, vậy nên chức trưởng phòng tin tức kia nếu muốn buộc cô ta phải thu thập được một tin có sức ảnh hưởng lớn đến thuyền thông. Mà tin tức về quan hệ giữa hai người đàn ông đang làm mưa làm gió trong nước hiện nay đúng là quá tốt.
Ban đầu cô ta nhắm đến vụ uy hiếp của kẻ giấu mặt vì chính cô ta cũng là nạn nhân nhưng cô ta lại không nắm được toàn cảnh, rất khó đưa tin, lại theo như cô ta biết thì vụ bắt cóc, uy hiếp lần này liên quan đến Nam Lãnh với Hàn Dĩ Ngôn mà mấy người cô ta chỉ là bị liên lụy. Và kẻ ẩn danh kia có một mối thù đại hận gì đó với Nam gia và cả Hàn Dĩ Ngôn. Ban đầu cô ta cảm thấy kỳ lạ, vì xưa giờ dường như ai cũng cho rằng Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn là hai đường thẳng song song, hai người đó hoàn toàn không có chút liên quan gì đến nhau từ gia thế, quan hệ trong giới và cả nghề nghiệp. Cho đến lúc nãy... hóa ra là vậy.
Khi cô ta còn đang ôm những tính toán khi trở về thì cửa sổ cô ta còn chưa kịp đi qua đã bị sóng đập nát. Cô ta hét lên kinh sợ lui ra sau, rồi bị sức gió mạnh đẩy ngã ra sàn, nhanh chóng cơ thể cô ta ướp nhẹp.
Nước biển lập tức theo đó ập vào khoang tàu.
Nam Lãnh cũng Hàm Hi Họa cũng bị tiếng kêu của cô ta và tiếng cửa đổ xuống mà giật mình xoay người, cả hai chạy lại đỡ cô ta. Nam Lãnh giao cho Hàm Hi Họa đỡ cô ta còn mình nhanh chóng đến phòng khách lấy vài dụng cụ đóng lại cửa sổ nhưng cửa này đã bị toát còn ghê gớm hơn cửa dưới nhà kho.
May mắn con tàu này lớn, cửa này ở trên cao, ngoại trừ bị nước mưa tạt vào, nước biển không dâng lên tới độ cao này trừ những con sóng cao mới chạm tới đây được. Nhưng
Không còn cách nào, cánh cửa đó chỉ còn lành lặn một nửa, Nam Lãnh cùng hai người phụ nữ chân yếu tay mềm cố gắng hết sức đóng lại dù cho không che chắn được bao nhiêu nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất