Chồng ơi, lên giường nào!

 

Hắn cố đưa tay gạt hết nước mắt đi, nhưng đổi lại chỉ là những giọt nước mắt mặn chát càng ngày càng rơi nhiều hơn, khiến trái tim trong ngực hắn thắt lại. 

"Bảo bối... 

Đào Thiên Thu đột nhiên gắt lên. 

"Đừng gọi em như thế!" 

Đôi mắt hắn lập tức tối sầm lại, khuôn mặt đẹp trai cũng trở nên lạnh lùng. Quả nhiên, cô vẫn là chán ghét hắn sao? 

Bàn tay to lớn khựng lại trong giây lát, sau đó bối rối muốn rời đi. 

Dáng vẻ ủ rũ đó không hề giống hẳn một chút nào. Phó Thiên Hà cô nhìn thấy khi vừa sống lại đã lạnh lùng và cảnh giác đến mức nào chứ? Nhưng chỉ một thời gian ngắn dưới sự cố gắng của cô, hắn đã học được cách nhún nhường và kiềm chế sự hung ác của mình trước mặt cô. 

Vẻ thất vọng chợt lóe lên trong đôi mắt hắn khiến lòng cô nhức nhối. 

Hiển nhiên, Phó Thiên Hà đã cho rằng cô khóc bởi vì chán ghét hắn. 

Lồng ngực ấm áp chợt lùi ra xa, Đào Thiên Thu biết rằng người đàn ông này lại vì sự tự ti của mình mà hiểu lầm thêm một lần nữa. Sự đắng chát tỏa ra từ trong ánh nhìn của hắn khiến lồng ngực cô đau đến không thở nổi. 

Cô vội nhào đến, một lần nữa dính chặt cơ thể lên người hắn. Đôi bàn tay nhỏ bé giữ lấy khuôn mặt điển trai của hắn, ép Phó Thiên Hà nhìn thẳng vào cô. 

"Thiên Hà, gọi tên em đi. Chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, anh chưa bao giờ gọi tên em." 

Hắn với cô đều giống nhau, đều sợ hãi lại gần đối phương. Cô chán ghét hắn làm tổn thương mình, còn hắn lại sợ hãi làm cô chán ghét. Trong rất nhiều khoảnh khắc thân mật khi trước, khi hắn động tình nhất, cũng chỉ nhìn cô chăm chú, dùng ánh mắt thâm tình thiêu cháy cả người cô. Sau khi cô trùng sinh, hắn cũng thích gọi cô là bảo bối, hoặc gọi 

cả họ lẫn tên của cô. Nhưng mà cô muốn nghe hắn gọi tên của mình thôi, gọi một cách thật thân mật và trìu mến. Tựa như cô muốn xác nhận lại rằng, tất cả mọi yêu thương và si mê ấy, thực sự là dành cho cô, chỉ cho một người duy nhất là Đào Thiên Thu cô mà thôi. 

Phó Thiên Hà có chút ngây ngẩn nhìn cô. Nhưng cái ôm thật chặt của cô khiến lồng ngực hắn dần ấm lại. Hắn nhìn vào đôi mắt mong ngóng của cô, nhận ra ba phần ủy khuất ẩn sâu trong câu nói tưởng như giận dỗi ấy. 

Anh chưa bao giờ gọi tên em. 

Nhất thời hoảng hốt, Phó Thiên Hà cố gắng nhớ lại. Hóa ra cô nói không hề sai. 

Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Đào Thiên Thu đã nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, đôi mắt long lanh nước trông vô cùng đáng thương. 

"Thực ra em...em thích anh từ rất lâu rồi. Khi anh cứu em khỏi nhà họ Đào, cho em một chốn về, em đã nghĩ, anh là cứu tinh của cuộc đời em. Lần đầu tiên gặp nhau anh đáng sợ như vậy, làm sao em có thể không sợ hãi anh đây? Nhưng khi theo anh về nhà, làm vợ của anh, em thực sự coi anh là tất cả của mình. Em sẽ cố gắng gạt nỗi sợ hãi trước kia đi, đối xử thật tốt với anh, cùng nhau vượt qua cả đời này. Nhưng mà Phó Thiên Hà, anh đáng ghét lắm. Anh kết hôn với em, trở thành chồng của em, nhưng anh chưa bao giờ nói yêu em, càng không nói lời ngon tiếng ngọt với em. Anh thậm chí còn luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng khi đối diện với em. Lúc đó em chỉ là một cô gái hai mươi tuổi yếu đuối và nhu nhược thôi, làm sao em có thể biết được, một người đàn ông chỉ muốn lên giường với em, lại thực sự yêu em thật lòng chứ? Em có một cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng em lại không có tự do, cũng không có tình yêu. Em giống như một cái cây thiếu đi ánh sáng và nguồn nước, dần dần khô héo trong cái lồng mang tên hôn nhân này. Vô số ngày đêm em tự hỏi, em là gì của anh vậy? Thực sự thì anh có cần em không?" 

Giọng nói nghẹn ngào của cô khiến Phó Thiên Hà cảm thấy chua xót. Nhìn sâu vào trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô, tại sao hắn lại chưa từng chú ý đến, hóa ra ẩn sau tấm màn mang tên sợ hãi kia, còn có cả sự mong chờ và hy vọng về một tấm chân tình và một cuộc hôn nhân tốt đẹp nữa. 

Cho dù Đào Thiên Thu có căm ghét Đào gia đến đâu, có sợ hãi mẹ kế và chán ghét đứa em gái cùng cha khác mẹ kia đến mức nào đi chăng nữa, nơi đó vẫn là nhà của cô, là nơi cô đã từng sống suốt hai mươi năm trời. Rời đi hoàn cảnh và những người quen thuộc, kết hôn với một người đàn ông xa lạ đã từng để lại ấn tượng đáng sợ trong lòng cô, lúc đó Đào Thiên Thu đã sợ hãi như thế nào chứ? 

Cô theo hắn đến Phó gia, trở thành vợ của hắn, chủ nhân của ngôi biệt thự rộng lớn lạnh lẽo này. Cô đã từng chờ mong sự quan tâm của hắn, tình yêu thương của hắn, hy vọng 

hắn cho cô một mái nhà, một chỗ dựa mới để cô gửi gắm hy vọng sống. 

Thế nhưng hắn đã cho cô điều gì? Một khuôn mặt lạnh lùng, thái độ hờ hững, một ngôi nhà giống như lồng giam, và cả dục vọng khổng lồ không chút thương hại. Lên giường với một người đàn ông xa lạ, không có cơ sở tình cảm, không có những lời yêu thương, càng không có những cái ôm gần kề khi màn đêm buông xuống. 

Đào Thiên Thu đồng thời còn phải chịu áp lực từ Đào gia, những kẻ muốn bám víu vào cô mà chuộc lợi. Một người bạn thân tưởng như tốt đẹp nhưng luôn tiêm nhiễm vào đầu cô những suy nghĩ tiêu cực. Một đứa em gái giả tạo không ngừng có suy nghĩ muốn cướp chồng cô, chiếm lấy chỗ dựa duy nhất còn sót lại của Đào Thiên Thu. 

Đáng lẽ cô ấy đã có thể mạnh mẽ, nếu như cô ấy được ra ngoài, được tiếp xúc với thế giới rộng lớn ngoài kia. Có lẽ cô ấy sẽ có công việc yêu thích của riêng mình, có những người bạn mới, có những mối quan tâm khác làm phôi phai đi sự lo lắng và bất an trong lòng cô. Nhưng ngay cả sự tự do tối thiểu ấy hắn cũng lấy đi mất, khóa cô lại trong chiếc lồng son tráng lệ nhưng tù túng và bị thương. 

Phó Thiên Hà đột nhiên tự hỏi, hắn có xứng là chồng của cô không? Hắn có xứng có được tình yêu của cô không? 

Hắn đã làm những chuyện chó má gì chứ? 

"Thiên Thu." 

Phó Thiên Hà nhẹ giọng gọi tên cô. Sự âu yếm và nâng niu trong hai từ ngữ đơn giản ấy khiến cô bất chợt ngẩn ngơ. 

Hắn cuối cùng cũng trông thấy tất cả sự bất lực của cô, niềm hy vọng của cô, và cả niềm mong chờ được ai đó cần và khao khát đến. 

Đến giây phút này, làm sao hắn có thể để người mình yêu thất vọng thêm nữa? 

Phó Thiên Hà ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bao phủ cả người cô bằng thân thể và tình yêu của hắn. Đôi môi mỏng mềm mại hôn khắp khuôn mặt ướt đẫm nước của cô, cẩn thận cuốn đi những giọt nước mắt mặn chát. 

Hắn đã từng sợ hãi, đã từng giấu diếm những nỗi bất an của riêng mình, nhưng tất cả sẽ không là gì cả trước nước mắt của người hắn yêu. Phó Thiên Hà thà để mình đau, chứ không thể để cô đau thêm nữa. 

eyJpdiI6IjV2WEdNd2RKa0d6TVM2YjVyOU0wWXc9PSIsInZhbHVlIjoiclFVNlBYdHVkVForT1F5azhRemRhNE5QS3BGcTFSMllySGRobzNvRWN6WVwvNVR5SEcxSE1qd1J0TkdyeDdiajJrYkxnWVFicjk1K2VcL2lKWFwvRjZUNGZGeWhLem1RSlZKbGVjRjIwU3JuZmt1cENZY1JsS2dZMWZEZDd2NENQTmkxZkV3M2dsXC94T0NielZpTktLOFRnM0dsdVhyYm81a3pPSXQ3TWZ1eDFYSDlFNEFFVUVidVByVVNDYnNnbzh2enlsc1pBOEl6NFFHTEpZMDk1d1Y0cDQ4MHVwc040cVFWZDFLTkNvdjhsWlQweE5sanhrc3RMcVNxZ3A0OStiN1B0aW5hZDVOVFRYOXdGQlBDMGpRVjZlbFwvdWNEV2tBTW5ZdzNjdDArQ2hodHhLOVpyZFwvRVhKWFF4dCtvdXl4Wmw4dFdiYWNReDNhdnRNK2JBRU1iUlR0cUNvaFFLb3VpeWRmOG5mcjFlZmx2TmZhazdRSjExWWNvclJPMU1GZW8rdUxkaVhpN1JZUFpuK1M1aElwZWk0UT09IiwibWFjIjoiYjllMmNlZjI0MjEzMzE1MWRjZGE5MDQ3YThlYjlhMWJkNjhkN2U1MzExMjdlNTk3YWZkYmExMTNiZWUyOTc1NSJ9
eyJpdiI6IlFXSmpcL0tFcTlaRlhtc1dpUUxISGdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVrb2ZMUjZPeGdKbDlKa001TkpQNU8wRlFwZ1wvUTZjTDFHWkFQOEhkUnZwSzRlMUVWU0crdFkrZ3R3OUZXV0Q1WFBkckIwRXRQb0lGOEk1K1hXK0VJSzRPdG5Za3RuYXhGUktLbVZnY2hBeVRMYytyTjBOVDQrTGlhZWkxVE96OVBoU3RkWUtYV2llXC9OSkN2RmVlSVdLY2lTWmJBVHhcL3RFZURtR3lhRHo4Z0ExcjlsSTRoejhYRXA3TExcL0NRM1pOdytwOUU5M1V6UDZRY0twWUhDZGh1R1BUc3FcL3JaRVJCaUhtK2h5blB6SnoyTVE2QURFOCt5OGlmK0k5NW5CWCIsIm1hYyI6IjRhYWQ2MDZkOWM4NDE3ZjkxODk0NGZiNGFjMTZkZWRjYzhiZGY4M2YxNzcxMDM5MjlhNjZjZWYyNTBkODUyNzYifQ==

"Em có muốn nghe câu chuyện của anh không?"

Ads
';
Advertisement
x