Sáng sớm, những tia nắng lọt qua khung cửa sổ chiếu lên bóng dáng đẹp đẽ của đôi tình nhân. 

Phó Thiên Hà nhìn cô gái đang cưỡi trên người mình, xung quanh người cô được bao phủ bởi một vầng sáng chói mắt. Cô đang cười rất tươi nhìn hắn, đôi mắt hạnh xinh đẹp ẩn chứa những ánh nhìn quyến rũ. Vô số dấu hôn đậm nhạt trải dài trên làn da trắng nõn khiến cho hắn không rời nổi mắt. 

Hai bàn tay to của người đàn ông dễ dàng nắm trọn vòng eo thon nhỏ của cô, giọng nói lúc sáng sớm có chút khàn khàn mang đến cảm giác gợi cảm chết người. 

"Không phải muốn anh giải dược cho em sao?" 

Đào Thiên Thu cười híp mắt, đôi môi ửng đỏ vô cùng diễm lệ, lúc này lại hơi sưng lên bởi những cái hôn say đắm đêm qua. Cô khẽ cong môi, mái tóc dài suôn mượt như thác đổ xuống từ trên cao, đuôi tóc nhẹ nhàng phất qua lồng ngực hắn mang đến những cơn ngứa ngáy tê dại. 

Dưới ánh mắt nóng như lửa đốt của người đàn ông, cô khẽ lắc lư thân mình quyến rũ, tư thái phóng đãng hệt như một mị ma đang mê hoặc đàn ông, thu hút ánh mắt Phó Thiên Hà dừng lại trên cặp vú tròn trịa cao vút đang không ngừng nhún nhảy của cô. 

Cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng uốn cong thân thể mỹ miều của mình, để đường cong uyển chuyển mỹ lệ đó dựa sát trên lồng ngực cứng rắn nóng hổi của người đàn ông. 

Nơi nào đó vốn vào sáng sớm đã sung sức rồi, lại còn bị một yêu tinh mê hoặc lòng người cố tình quyến rũ, làm sao có thể kìm chế cho nổi? 

Đào Thiên Thu cảm nhận được vật cứng bên dưới đang không ngừng trướng lớn rồi chạm vào cửa huyệt mềm mại ướt đẫm của cô, độ nóng của nơi đó khiến cơ thể cô khẽ run rẩy, vô số hình ảnh ái dục triền miên đêm qua chỉ khiến cô rơi vào bể tình nhanh hơn nữa. 

Đào Thiên Thu cúi người, vươn đầu lưỡi mềm mại đỏ ửng ra, sau đó dưới ánh mắt ngây ngẩn của Phó Thiên Hà, cô nhẹ nhàng liếm dọc một đường từ hầu kết đến lồng ngực rộng lớn của hắn. 

"Hừ..." 

Một tiếng hừ nhẹ thốt ra từ khóe môi người đàn ông, đôi mắt hắn trong nháy mắt đã tối lại như đêm đen giông bão. Dục vọng sôi trào như nước thủy triều trong nháy mắt đã 

cuộn tràn lên, như muốn nhấn chìm người con gái xinh đẹp vào sâu trong đó. 

"Bảo bối..." 

Hắn khàn giọng gọi một tiếng, đổi lại là tiếng cười nhẹ thanh thúy của cô. Đôi mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, toàn thân cô đều run rẩy vì sự chiếm hữu và si mê điên cuồng trong đáy mắt người đàn ông. 

Đào Thiên Thu thầm nghĩ. 

Đúng vậy, chính là nó. Thứ cảm xúc điên cuồng cháy bỏng mà cô yêu nhất trên người hắn. Sự chiếm hữu đến mức cuồng dại đó đã không còn khiến cô cảm thấy sợ hãi nữa, ngược lại nó giống như liều thuốc kích tình thiêu rụi tất cả lý trí và sự rụt rè tận sâu trong đáy lòng cô. 

Thân thể xinh đẹp nhẹ nhàng di chuyển, kéo theo đó là những sự đụng chạm và ma sát kéo dài giữa hai cơ thể trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Làn da trần trụi quấn quýt lấy nhau, một cứng rắn mạnh mẽ tràn ngập sức co dãn, một lại mềm mại căng mướt hệt như nụ hoa vừa mới nhú. Ham muốn nguyên thủy nhất bùng lên như ngọn lửa được đổ thêm dầu, thế nhưng cả Đào Thiên Thu và Phó Thiên Hà đều không muốn vội vã kết thúc sự tiếp xúc thân thể vô cùng thân mật và hấp dẫn này. 

Đương nhiên làm tình luôn là cách khiến cả hai thỏa mãn và sung sướng nhất, thế nhưng đôi khi sự trêu chọc gợi cảm như thế này vào lúc sáng sớm lại khiến tâm hồn người ta sảng khoái đê mê. 

Phó Thiên Hà híp mắt lại cảm nhận sự thân mật khăng khít giữa cô và hắn. Cảm giác lúc này mang lại cho hắn còn hơn cả sự hài lòng. Bởi lẽ hóa ra khi họ trần trụi đối diện với nhau, thân thể không một mảnh vải che thân, cùng nhau nằm trên chiếc giường mềm mại quen thuộc, cũng không phải chỉ là để phục vụ cho mục đích thỏa mãn dục vọng của thể xác. 

Khi vợ yêu lười biếng nằm úp sấp trên lồng ngực hắn, đôi tay nhỏ bé sờ soạng từng thớ cơ rắn chắc, và hai cánh tay mạnh mẽ của hắn thì ôm siết lấy vòng eo thon nhỏ của cô trong phạm vi của mình, không hiểu sao trong lòng Phó Thiên Hà đột nhiên trào lên cảm giác hài lòng mãn nguyện. Sự dựa dẫm và ỷ lại của cô, còn có dáng vẻ hạnh phúc và tin tưởng khi được hắn ôm trong vòng tay, tất cả đều khiến trái tim hắn rung động cực độ. Chưa bao giờ bọn họ gần gũi với nhau như thế, thậm chí còn gần gũi hơn cả khi hắn đâm sâu vào trong cơ thể cô, để lại vô số dấu vết chiếm hữu trên làn da mỏng manh xinh đẹp. 

Cái mà thực sự gần gũi lúc này không phải là cơ thể, mà chính là hai tâm hồn cuối cùng đã tìm thấy nhau. 

So với vô số ngày đêm chìm trong ái dục, khoảnh khắc đơn thuần ôm lấy nhau dưới nắng vàng buổi sớm này, không hiểu sao lại khiến cho lòng hắn như thắt lại. Có chút chua xót, nhưng lại ngọt ngào một cách khó hiểu. Những cảm xúc ấy tràn ngập trong trái tim hắn, Phó Thiên Hà cảm giác như một thứ gì đó đã thay đổi, một sự thay đổi cực kỳ đáng quý. 

Tựa như lúc này tình yêu của hắn đã không còn bị giấu dưới màn đêm nữa, nó đã được đem ra phơi bày dưới ánh mặt trời. Mà tình yêu của cô dành cho hắn, cũng đi từ những căm hận chán ghét ấy, biến thành ánh nắng ấm áp, bao phủ lấy cả trái tim và con người hắn vào bên trong đó. 

Đào Thiên Thu yên lặng cảm nhận từng nhịp tim mạnh mẽ nảy lên trong lồng ngực hắn. Không phải sự tĩnh lặng chết chóc mà cô cảm thấy trong biển lửa điên cuồng đó, cũng không phải là sự sống đã trôi đi mất dưới lòng bàn tay cô, mà đó là sinh cơ đang cháy phừng phừng, là một cuộc đời mới mà cô không bao giờ dám mơ rằng mình sẽ có được. 

Cho dù là mơ, xin Thượng Đế hãy cho cô được sống trong giấc mơ này mãi mãi. 

Cô không bao giờ muốn khiến cho người đàn ông này phải đau khổ nữa. Cô không muốn thấy hắn đơn độc, thấy hắn thất vọng, thấy hắn bơ vơ không nơi nương tựa. Phó Thiên Hà đã từng nói nếu cô muốn rời khỏi hắn, trừ phi hắn chết. Quả nhiên hắn đã làm được, ngày hắn cho cô tự do, cũng là ngày hắn ra đi mãi mãi. 

Nước mắt bất chợt tràn ra khỏi khóe mắt cô. Nỗi đau khi phải chứng kiến hắn gục xuống trước mặt mình bỗng chốc ùa về. Những giọt nước mắt mặn chát, nóng hổi, vô tình rơi trên lồng ngực rộng lớn của người đàn ông. 

Phó Thiên Hà giật mình khi cảm nhận được sự ướt át hạ xuống trên da mình. Hắn vội vàng nâng khuôn mặt xinh đẹp đang áp sát vào trước ngực hắn lên, sau đó bất chợt rơi vào trong đôi mắt đẫm lệ của người thương. 

Lòng hắn chợt chùng xuống. Tất cả mọi vui mừng thoáng chốc rút đi như nước thủy triều, chỉ còn lại sự sợ hãi vô tận. Tại sao cô ấy lại khóc? Có phải là vì hắn không? 

eyJpdiI6IjBXNW1ITkNXTWhGd3dPakM0Sk5sV1E9PSIsInZhbHVlIjoidUVhMStyeXFHT3JsRHZlUVwvMG0rV1JMbjR5aXFDWjhXVDJ4enY3bXg4dVM3cUFqd29OOHphTmNvRTNUVVpcL2c4SFhwYXFmSGJZR3RzTmlLeVlGUkJYdnNURTNrUkFSemRvM2hNbGFLcjUzeFRwamxuRXE4ak1KZFNUSm5FckRja0JYSU1RXC9KMXpObkhZZjloWGVMVjJUYkZVT2plc2FMTWN0TmlzZUpTSlZGVGhYanpHY1VtM1FBckx2cFp0K0lVT21iWmsydnlVOWlXNFpPZnU4VnFpRWtIdmdXa1ZNeWdJSURTXC83eWRCV2xPZENKQWwwY0hvZWJEQ0tHMzQ1cFkwOVpcL0ZVUkJFeUVSNklvR2U3YUIrdVI0cFlSU0hvelY4UzlhYlhrZ202U0hEMEM1YzVSMWdkRWVCVmx1MVwvd1lGNitnK085bkRLTEU3ZTlJTkNSQW9qaGNlaGlPZmpNZHliNHVza1lZcXoybE5lczdoZWl2TVBJRVBFd3U1VjFsbkRIcTN0aVwvTHNjVlpPVVBOZFBLN1YxdVJldmRTUlFxZzNrWTZvYXJ4Q0lOTVNkUDRyQjA2RmtvTVBsVFdiUEQiLCJtYWMiOiJjOGVlNmMyMDQ3YTBlNmViYmVlNzkzMGVhMGU4Nzk2N2FkNjQ5OGQ0Yjc2NzRlZDMzMzQwMTg5ZDBhNjQ4ZTljIn0=
eyJpdiI6Imo2VTRSaGJuSmJXaUhtWk42dmpTUnc9PSIsInZhbHVlIjoiRkltYU5LVVR0S1QzcmtPbGY5SENqbFdGa21qa21RZzJ2dlphdnE5WkMrall3MlZ2NzBBTEoxTVIyZjB3VEJiaytGSEZpNDQyc05qdzkzcGt1UFcrYkVRa3FhU2F0M1ZCUitnbDhJdm01NzFCT1RnNEx0R2Z6NUhqME5zQUJZWURuUThZNWl5NVZHcWdWMUNqdDFpSCtmUFNIOHJydFBIQXFLWkFkYnZwR1UybHJPVEJZbExWcDFYWTFVeURqRHdjWlRiZEJ6MGZOOVNoUnZ1eWo4RTVvMG14TGlYaHM4OG5IbVk2emxNOE9NNm9rU3phY3lkNHN4cXU4SzI1Q1NjaHBNazUySVdMbmZqWnQwXC9BaWx4WXowQ3VBeVhUWFJVOHNwbnk3czJqT2ZucmlLYzdXbjR5d003TUJSd0UwSXVsWVd3M25DWGQ0T1NQNmJUSlgzTzY3dz09IiwibWFjIjoiMjkzZTRmNzNkNDkxMWU5MjdmNGE2MDIxMzRkODYxYmFmMWI2MTY4YmFkYjkyZDRlNTcyZGQ0NDQ2NWUxYjdhNyJ9

"Tại sao em lại khóc?"

Ads
';
Advertisement
x