Ngày mới bắt đầu bằng tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng. Đào Thiên Thu bực bội mở mắt ra, đưa tay tìm kiếm điện thoại trên tủ đầu giường. Cô mở khóa màn hình, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn được gửi đến. Không có gì ngạc nhiên khi cô nhìn thấy tên của ba mình, mẹ kế và em gái đồng loạt hiện lên. 

"Thiên Thu, chuyện đêm qua chỉ là hiểu nhầm thôi, con đừng tức giận. Mau nghe điện thoại của ba đi" 

"Thiên Thu, đừng trách em gái con, nó còn nhỏ không hiểu chuyện... 

"Chị à, em xin lỗi, chị tha thứ cho em đi" 

Đêm qua cô và Phó Thiên Hà rời đi từ sớm, chắc chắn đám người Đào gia cũng hiểu được kế hoạch đã thất bại, lúc này mới điên cuồng tìm kiếm sự giúp đỡ từ cô. Cũng không biết vết thương của Đào Mộng Uyển thế nào rồi mà cô ta vẫn còn có thời gian và sức lực nhắn tin cho cô thế này. 

Càng đọc tin nhắn cô càng cảm thấy nực cười. Thật không hiểu lúc bọn họ bày mưu tính kế đã nghĩ đến hậu quả hay chưa? Tại sao lúc muốn cướp chồng của cô thì không nghĩ đến cảm nhận của cô, đến khi mọi chuyện vỡ lở ra, chọc giận Phó Thiên Hà thì lại quay sang xin lỗi cơ chứ? Lời xin lỗi của đám người này thật là rẻ mạt. 

Nếu kế hoạch của bọn họ thành công thì liệu họ còn nhớ đến một Đào Thiên Thu đáng thương là cô đây không? Đào Tùng Bách còn có mặt mũi nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm? Xem ra da mặt ông ta càng ngày càng dày rồi. Mẹ kế Tống Uyển Linh càng ghê gớm hơn, mỗi tin nhắn của bà ta đều khiến Đào Thiên Thu cảm thấy buồn nôn. Không ngờ người phụ nữ này bênh vực cho con gái còn không đủ, thậm chí còn quay sang đổ lỗi cho Phó Thiên Hà nữa. 

"Con đừng trách em gái con, chính Phó Thiên Hà mới là người ra tay với con bé. Hắn mượn cớ say rượu muốn sàm sỡ em gái con, sau đó bị con phát hiện lại quay ra trút giận lên con bé. Đàn ông chính là như vậy đấy. Hắn ta không phải người tốt đâu, hắn chỉ đang lừa dối con thôi! Thiên Thu, chúng ta mới là gia đình của con, con phải tin tưởng chúng ta, chúng ta không làm gì có lỗi với con cả!" 

"Ọe... 

Đào Thiên Thu che miệng nôn khan. Những lời của Tống Uyển Linh thực sự khiến cô ghê tởm. Chỉ cần nhớ lại khung cảnh mà mình nhìn thấy tối qua cũng đã khiến ruột gan cô cồn cào. Làm sao Đào Mộng Uyển dám chạm bàn tay bẩn thỉu của cô ta vào người đàn ông của cô chứ? Nếu không phải Phó Thiên Hà đã bẻ gãy tay cô ta, thì cô sẽ không dễ dàng buông tha cho Đào Mộng Uyển như thế đâu! 

Đào Thiên Thu càng nghĩ càng tức giận, cô đập tay lên bàn, xem ra đám người Đào gia này không muốn sống yên ổn nữa rồi! 

"Bảo bối, em không sao chứ?" 

Một bàn tay mát lạnh bất ngờ áp lên má cô khiến Đào Thiên Thu khẽ rùng mình. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra Phó Thiên Hà đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Có vẻ như hắn vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn hơi nước lạnh lẽo. Hắn cũng chưa kịp mặc quần áo, chỉ vì nghe thấy tiếng cô tức giận đập bàn mà cảm thấy lo lắng đi ra. 

Khăn tắm màu trắng quấn quanh eo hắn, phô bày ra lồng ngực rộng lớn và sáu múi cơ bụng săn chắc. Đào Thiên Thu nhìn đến hoa mắt, cảm thấy bản thân sắp chảy nước miếng tới nơi rồi. Nam sắc quyến rũ ở ngay trước mắt, cô thậm chí còn chả nhớ rõ mình vừa tức giận chuyện gì nữa. Dù sao thì cũng chẳng có gì quan trọng đâu, mấy người Đào gia là ai, tạm thời cứ vứt ra sau đầu đã, lát rồi tính tiếp! 

"Chồng à~" 

Cô trực tiếp nhào lên phía trước ôm lấy eo hắn. Đôi bàn tay nhỏ bé thả dê trên khắp làn da rám nắng khỏe khoắn của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp dán lên cơ bụng săn chắc, gò má mềm mại cọ qua cọ lại với vẻ thỏa mãn khôn cùng. 

Trời ạ, sao ông xã của mình lại có thể đẹp trai tới mức này cơ chứ??? Đôi mắt Đào Thiên Thu tỏa sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn về phía hắn hệt như muốn ăn tươi nuốt sống hẳn vậy. Phó Thiên Hà để mặc cô sàm sỡ trên người mình, đôi mắt thâm sâu theo dõi từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của cô. 

Cô gái nhỏ từ từ đứng dậy ở trên giường, đôi môi đỏ mọng lướt dọc trên da thịt nóng hổi của hắn. Cô hôn lên sườn eo cứng cáp, trượt dài trên từng thớ cơ săn chắc, sau đó chậm rãi tiến đến lồng ngực rộng lớn, để lại một vệt sáng bóng lấp lánh. Những nụ hôn nhẹ nhàng đôi lúc lại xen lẫn vài cái liếm cắn táo bạo khiến người đàn ông cúi đầu thở gấp. Hắn đưa tay ra nắm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, đề phòng cô vợ nhỏ nghịch ngợm sẽ vì ham chơi mà rớt xuống giường. 

Đào Thiên Thu thấy hắn không phản đối lại càng thêm lớn mật. Cô nghịch ngợm đuổi theo những giọt nước lấp lánh đang lăn dài trên thân thể cường tráng của hắn. Người đàn ông vừa mới tắm vào lúc sáng sớm thật sự rất gợi cảm, trên người hắn có một mùi thơm thoang thoảng, không biết là mùi sữa tắm hay là hương vị gì khác, nhưng lại cảm thấy quyến rũ vô cùng. 

Đâu phải chỉ có đàn ông mới háo sắc, phụ nữ cũng đam mê sắc đẹp như vậy cả thôi. Đào Thiên Thu cô đây sở hữu một người đàn ông vạn người mê, hà cớ gì mà không hưởng thụ cho tốt? 

Cô giống như một chú mèo con không ngừng trêu chọc hắn, dùng hàm răng nhỏ xinh và cái lưỡi mềm mại thách thức sự tự chủ và kiên nhẫn của hắn. Có lẽ Đào Thiên Thu không biết đàn ông vào buổi sáng rất dễ xúc động, khi hắn tỉnh dậy thấy cô cuộn tròn trong lòng mình đã cảm thấy ham muốn trỗi dậy. Chính vì vậy mà hắn phải đi tắm nước 

lạnh để dập tắt dục hỏa. Thế nhưng cô nàng nghịch ngợm này lại không hề biết điều đó, còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, khiến ngọn lửa dục vọng càng thêm bùng cháy dữ dội. 

Cuối cùng khi Đào Thiên Thu chạm tới yết hầu của hắn, còn dùng đầu lưỡi mềm mại trêu chọc, Phó Thiên Hà đã chạm tới giới hạn của sự tự chủ. Hắn nhẹ nhàng bóp eo cô một cái, giọng khàn khàn cảnh cáo. 

"Đừng nghịch." 

Đào Thiên Thu khẽ rên rỉ một tiếng. Cơ thể mềm mại gục xuống trong lòng hắn. Cử chỉ dịu dàng và giọng nói gợi cảm của Phó Thiên Hà giống như một đòn double kill tấn công trực diện vào trái tim cô. Không biết có phải do dư âm từ đêm qua hay không, cơ thể cô vẫn còn vô cùng mẫn cảm, chỉ cần một hành động đụng chạm đơn giản của hắn thôi cũng đủ để khiến cô ngứa ngáy cả người. 

Đôi tay nhỏ bé của cô vòng qua cổ hắn, sau đó dùng hết sức lực lôi kéo hắn cùng nhau ngã xuống giường. Thân thể cao lớn của người đàn ông nằm đè trên người cô. Khao khát trong lòng cô càng thêm trỗi dậy, Đào Thiên Thu quyết định thuận theo tâm ý của bản thân. Sáng nay cô lại muốn ăn thịt rồi. 

"Chồng à~ Sáng nay anh chịu khó đi làm muộn một chút nha~" 

Trong lúc Phó Thiên Hà còn đang ngẩn người nhìn cô, Đào Thiên Thu đã trực tiếp ngửa đầu hôn lên đôi môi hắn. Đôi tay nhỏ nhắn đốt lửa khắp thân thể hắn, còn ngang nhiên lột khăn tắm ra vứt xuống dưới giường với một nụ cười ranh mãnh. 

"Thật ra đêm qua em cũng trúng xuân dược, anh chịu khó giải dược giúp em nha. 

Nói rồi, cô đẩy người đàn ông ngã ngửa ra phía bên kia của chiếc giường rộng lớn, sau đó xoay người cưỡi trên eo hắn. Đào Thiên Thu thoải mái cởi váy ngủ mềm mại trên người ra, tiếp tục ném xuống giường, không hề ngại ngần phô bày ra đường cong thân thể mỹ miều. 

eyJpdiI6InQ5ZXlOTzhpQUdiSXVoXC9uc1ZoTVNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imp6NzJDSUp0VXVMY1R4eHV2T1JaY0V6WkIzcUp1VUhMZ0MxMEt5d3A5aHlGbkc1QmpObzNGRklXaGdoRHJPUGNxRUFIbU1icG15UERNK1lXZXYxb1gwUHNcLzZNYWhnYjhuN0thQnFvaG1LZjhiZUp1RmUyMUc2UWZlWFVZemtjRU5NclBvK01xeCtnTVFyV3J4RWpXaE1xNWtEWWhuY0pCanBTTkdCUFJlNk1WUWZUelprTHVrR3lvZW9pbWE4cUxIUmoxN3JKcTJWOGVFbEsrWTVjXC9VbDZocEJ0RG8xaWFQaEJnc0tZcGptT1hoZVRJWFhqTm5oKzN2cmNvZ0cwUUF4SWlVWFdPZGd3aXZNZGh3QWFWUzRZWENPd3BtdjNSdnRcL0xLUWxuQTkxS29ZQ01qek5HMktJNU5aRkd2SVk1RXBMeW1HVHptZEdlU3JhakhPQWQwaXd5ZzBSWmNFZlhiTGk4T3V3Q2toc2lvbXRmMnlDT09ZdTRcL01ndlh6STVPT2ZMNUl6c3NXVVFPZUhrdDZ2WXhLcXplSkg1OWJuMVNKMDZ4K1RhM0JyWWtwUXZORmgxVTlrY21jRzRPUlpTSkZFbVNGV092bEIxVFFacFRQWXFTdWtyUHA5N2ZQbzN4a0s4NHJnN1NKSWhoUVJwSlwvYjJxZnYySm5iTzF4WFpXRkZBN2dVV2gza0Uzamt3Umc1NjVhKzhCR0hrdUhMV1hNd3dIS2dHTTUzcjZjb0FkbCtRNFwvVE44eWtlSG5HM0JQXC9mY0ZYTU54SVg3Q3QxNWNtOVRjXC9UUEF0eWxMc25yMnlIUTFVMzd1REpBMDdsaVVkSTV5ejZnM2VLaTVISVVYc3IwNnErNFhPcm04TTFIaFB3QTZQMHR2WlBTaWx1VEUwR2FnZjZ6bSt4amVEZXh5QkNRVTFYQUtKNFJ3TGJheE9sVFExTEdBS01lZVpEcmdwR3Foak1JS1FTeXE0TXVPUnl0b2pETjArejB5QWNySStBTityYWN6VE1PelNvS09VTlFwU21yTEx4bGVYQnA0dVQ5OHl3K3ZsV3NlSDFnRHdSNkFOK0tkTWMzbFlIcDNqdml6M2czVVNkXC80N1YiLCJtYWMiOiIyNWI4ODEzNmUxNjhmYmE4NzE4OTE1Yjg5YzE3NzNkNmNjYmZmNjExODRkYjFhYWMxNTkwMjQ4ZTM5ODUwZWEwIn0=
eyJpdiI6InJzUVJHaVplcDhZUkc5Tmg4T2laOHc9PSIsInZhbHVlIjoiWUkzbXNCdFwvTzB3a0dzVURGVHpMOURaWUlwSk5nV0lCTk5LdEVXM0hxVlwvemlsT0FKSis2eVc3OG1BRWs5aFNiMlVDaVU4RTVBK1piMVZFZE4yYlRpNzBpczM5ZUJNcEVhODNsTW5Ea0tVVEhZbVE5ZUJDM2pPa21cL0cxTFh6S1JOcG1rQUhcLzVoTm5zUzZcL3YyaGhNdllHeVRSSGRENFNLRk1SaUR6d1pYSDR3b0JzdEJ4dDNRZmh4bE1xQVRjZVJUV05TQmtjbHhQYkdtb1h6cERmZ2ZodGw4VEZIbit3ZWQwanE5NWIwNFl4R1Q5T3lMOEU1ajBTY3FXbVVNZW5iNmhcL292YjB6VEV2bWdvQkwzVVZ5Z3J0V3pvODRxTTFCM3lnTVl5WlNseE4xUk9CcVdLeTRwMHJ0WnFHY0w5NXB5VlRXQkNcLyt6dWJPSzd4b1ZybFRIV244WVpBa3FqampLKzJPczhRb3JGRVwvNWJaZjhWVlRpTzNIMDFxb1ZhOCtLODIxQU5ZeUVveGZRVHlOSTJOUUl6d0RWMnZHZEd3VFwvTkV4T0xNQVwvZDB4OXREbEs0WFdudnVGdXE0d0NscDQxbm85MmhKTXNZcEpCUFZZRmxjZVpsbklzbzE5TUQ1TjZ3a2thUzBWUkpEOW5zXC9iTHA3dzh0WCt1UkZ2eUF2NyIsIm1hYyI6ImJhNTk3YWRlMDE3Yzc0MzdlZTdjMGI0OTg2Yzk3ODQ4OGU4MTZlMjZmZDBhNjdhYzc4NjM3Yzg4YWQ1MGQ4OWIifQ==

"Được, để anh giải dược cho em"

Ads
';
Advertisement
x