Mọi người cũng không tức giận, họ rất thảnh thơi lắng nghe Lư Á Hiên hát, thật ra có một số nữ sinh không hề thích hát, đến đây cũng chỉ vì kích thích, thú vị, muốn tận hưởng bầu không khí vui vẻ buổi đêm ở bên ngoài.
Sau khi hát liên tục vài bài xong, bạn cùng phòng Tiểu Mỹ bước đến đưa cho Lư Á Hiên một chai nước khoáng rồi nói: “Cậu uống chút nước cho thấm giọng
đi."
“Cảm ơn cậu.
Lư Á Hiên cầm chai nước khoáng lên uống vài ngụm, thấy đúng là cổ họng đã dễ chịu hơn nhiều.
Sau đó cô ấy tiếp tục hát.
Sau khi hát được một lúc, đột nhiên cô ấy cảm thấy trước mắt mình hơi choáng váng, hơi khó chịu, cảm giác này giống hệt như uống rượu say vậy.
Không thể nào!
Rõ ràng cô ấy chỉ uống vài ngụm nước khoáng, sao lại xuất hiện cảm giác choáng váng mãnh liệt như thế này? Điều này khiến Lư Á Hiên thấy hơi kỳ lạ.
“Ả Hiên, cậu sao thế, có phải cậu thấy mệt hay buồn ngủ rồi phải không?” Tiểu Mỹ rất tốt bụng đi tới đỡ Lư Á Hiên.
Lư Á Hiên ngẩng đầu lên nói: “Tớ thấy hơi chóng mặt.”
Tiểu Mỹ cười nói: “Có thể là do cậu quá mệt mỏi, quá buồn ngủ rồi chăng, cậu tập hát đến sáng rồi lại chạy đến đây chơi với bọn tớ, có lẽ cơ thể đã không chịu nổi nữa rồi.
Là thể thật sao?
Buồn ngủ, mệt mỏi, hình như không nên có phản ứng này mới phải.
Lư Á Hiên lắc lắc đầu, càng thấy choáng váng hơn.
Tiểu Mỹ dịu dàng nói: “Xem ra cậu mệt quá rồi, thôi bỏ đi, để tớ đưa cậu về ký túc xá ngủ nhé? Đừng cố sức nữa, tớ sẽ không chịu nổi trách nhiệm đâu.
Nói rồi, Tiểu Mỹ bèn đỡ Lư Á Hiên đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
Các nữ sinh khác thấy thế vội hỏi: “Chưa gì mà các cậu đã đi rồi hả? Vừa mới hát được vài bài thôi mà, biểu hiện ngày hôm nay của chúa tranh mic của chúng ta kém quá nhỉ?”
Tiểu Mỹ cười nói: “Mọi người tha cho Á Hiên đi, cậu ấy mệt quá rồi”
Các nữ sinh khác nhìn nhau, cũng không nói gì nữa, Lư Á Hiên đi cũng được, bọn họ có thể hát một cách thoải mái mà không cần lo đến việc bị cướp mic nữa
rôi.
“Thế tớ đưa Á Hiên về ký túc xá trước, mọi người cứ chơi tiếp đi, lát nữa tớ sẽ quay lại.
Nói xong, Tiểu Mỹ dìu Lư Á Hiên đi ra ngoài.
“Có cần bọn tớ giúp không?” Có người hỏi.
“Không cần không cần, cũng đâu xa lắm, mọi người cứ chơi tiếp đi, tớ đưa Á Hiên về xong sẽ lập tức quay lại. Tiểu Mỹ từ chối ý tốt của người khác, tiếp tục đỡ Ả Hiền đi ra ngoài.
Lúc này Lư Á Hiên đang rất đau đầu, mặt mũi cũng đỏ bừng.
Cô ấy thấy người mình hơi nóng, rất khó chịu, ý thức đã rất mơ hồ, chỉ có thể tiến về phía trước dưới sự dẫn dắt của Tiểu Mỹ, thậm chí cô ấy còn sắp không biết mình là ai nữa rồi.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Mỹ đã dìu Lư Á Hiền ra bên ngoài.
Gió lạnh thổi vù vù.
Tiểu Mỹ dẫn Lư Á Hiên đến bên đường, bên kia đường là trường học, kỳ lạ là dù trên đường không có một chiếc xe nào nhưng Tiểu Mỹ lại không dẫn Lư Á Hiên đi qua đường, quay về trường mà cứ đứng đợi ở bên đường, hình như đang chờ ai đó đến.
Sau mấy chục giây, cô ta đã đợi được.
Có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở bên đường, cửa xe mở ra, Tiểu Mỹ không nói một lời đẩy Lư Á Hiên vào trong xe.
Lúc này Lư Á Hiên đã hoàn toàn mất đi ý trí, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, bị đưa đến chỗ nào, mặc cho người ta thích làm gì thì làm.
Đóng cửa, Tiểu Mỹ nói với tài xế: “Tôi đã làm xong chuyện tôi hứa với anh Tiền rồi, còn chuyện anh Tiền hứa với tôi thì sao?”
Tài xế cười ha hả, nói: “Xem tài khoản của cô đi.
Tiểu Mỹ lập tức mở điện thoại, kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình, phát hiện ra đã có thêm sáu trăm triệu.
Cô ta rất hài lòng gật đầu nói: “Ok, giao dịch với anh Tiền đúng là sòng phẳng!”
Nói xong, cuối cùng Tiểu Mỹ nhìn Lư Á Hiên một cái rồi quay người rời đi, không chút do dự.
Thật ra, từ trước đến nay Tiểu Mỹ vẫn luôn ghét Lư Á Hiên.
Xét về xuất thân, ngoại hình, tài năng thiên bẩm, may mắn, chẳng có mặt nào Tiểu Mỹ bằng được Lư Á Hiên, nhưng cô ta lại ở chung phòng với cô ấy.
Mỗi ngày nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc như thế của Lư Á Hiên, Tiểu Mỹ lại thấy khó chịu.
Cứ như thế nỗi căm hận dã đè nén rất lâu trong lòng cô ta.
Cuối cùng, cô ta cũng bùng phát.
Vừa rồi, lúc Tiền Hâm gọi điện thoại muốn cô ta giúp đỡ, cô ta đã không chút do dự mà đồng ý ngay, cho dù không cần sáu trăm triệu ấy, Tiểu Mỹ cũng bằng lòng giúp đỡ!
“Lư Á Hiên, chẳng phải cô hơn tôi về mọi mặt sao?”
“Đêm nay, tôi muốn xem xem kỹ năng trên giường của cô có phải cũng rất giỏi hay không? Ha ha ha!”
Vừa đi cô ta vừa cười.
Đang cười, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện ngay trước mặt, một chàng trai vạm vỡ, khoẻ khoắn.
Người đàn ông đó bỗng dưng xuất hiện trước mặt Tiểu Mỹ, khiến cô ta giật thót.
“Anh là ai?” Tiểu Mỹ vô thức hỏi.
Người đàn ông lặng lẽ lấy ra một chai nước khoáng ra rồi nói: “Nước ngon thế này, cô không uống một ngụm sao?”
Tiểu Mỹ giật mình.
Chai nước khoáng đó, chẳng phải đó là nước vừa rồi cô ta đưa cho Lư Á Hiên uống sao? Sao lại...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất