Đợi sau khi ba con Tiền Thị rời khỏi, Tiểu Cảnh ngồi bên trong không ngừng chơi đùa cây bút đen trong tay.
Ông ta đang suy nghĩ rốt cuộc Lư Á Hiên này là ai?
Nếu là người bình thường thì căn bản ông ta không thể nhớ tên như vậy được, nếu ông ta đã ấn tượng với cái tên này thì chắc chắn là người có thân phận đặc biệt.
Là ai đây?
Lư Á Hiên... Lư... Lư... Lư Ôn Du?
Nhớ ra rồi!
Lư Á Hiên không phải là cháu gái ruột của Lư Ôn Du sao?
Tiểu Cảnh cười lớn, lầm bầm: “Mình đã nói sao cái tên này nghe quen thế, thì ra là cháu gái của Lư Ôn Du. Hơ, mấy năm nay tên Lư Ôn Du kia dựa vào mối quan hệ với Tưởng Huân của nhà họ Khác Thủ nên đi đến đâu cũng đối đầu với tập đoàn Hoa Thượng, ông đây sớm đã nhìn chướng mắt rồi.”
“Gần đây càng đáng giận hơn, lại dám thân thiết với Giang Nghĩa đến vậy, sao đây, ông muốn bắt tay với cậu ta để đối phó tập đoàn Hoa Thượng sao?”
“Được thôi, cứ đắc ý đi, tôi sẽ để ông biết đắc ý thì phải trả giá! Lư Á Hiên, cháu gái ruột của ông, lần này cứ để Tiền Hâm chơi đùa một trận, để cho lão già ông biết kết cục của việc đối đầu với tôi!”
Nếu là bình thường, Tiểu Cảnh sẽ không như vậy, ông ta sẽ kiềm chế lại, sẽ gọi điện thoại cho Tiền Hâm để hủy bỏ kế hoạch đi.
Nhưng bây giờ lại khác.
Một Tiểu Cảnh bị Giang Nghĩa chọc giận đến cực hạn đã mất đi lý trí, cứ là người đắc tội với ông ta thì ông ta đều sẽ trả thù.
Đừng nói là Tiểu Cảnh, lúc này cho dù là Tưởng Huân thì sợ là Tiểu Cảnh cũng sẽ không dừng tay.
Lão già này cứ như một con sói hoang.
Lúc ông ta giận đến đỏ cả mắt sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, thấy người là cắn, không cần biết đó là ai!
Đêm khuya, trong ký túc xá nữ của học viện Nghệ Thuật thành phố Yến.
Lư Á Hiên đang về ký túc xá sau khi tập luyện, ngày nào cô ấy cũng là người về ký túc xá cuối cùng, ngày nào cũng ở lại phòng học thanh nhạc luyện tập đến một hai giờ sáng.
Đây đã là chuyện xảy ra thường ngày.
Đối với một người muốn trở thành nữ danh ca như Lư Á Hiên mà nói chút khổ này còn chịu không được thì làm sao có thành tựu được?
Lúc cô ấy về thì đúng lúc ba người bạn cùng phòng và các chị em phòng bên cạnh hẹn nhau ra ngoài.
“Á Hiên, bọn tớ đi hát, cậu có muốn đi cùng không?” Bạn cùng phòng Tiểu Mỹ nói lớn.
“Bây giờ sao?”
Lư Á Hiên nhìn thời gian, đã một giờ sáng, điều này khiến cô ấy hơi đau đầu, muộn như vậy còn ra ngoài không thích hợp cho lắm?
“Trễ quá rồi, tớ thấy hay là thôi đi, tớ muốn đi ngủ.” Lư Á Hiền nói.
“Đừng làm mất hứng mà!” Tiểu Mỹ bước đến kéo lấy tay Lư Á Hiên nói: “Mọi người cùng ra ngoài chơi, chỉ một mình cậu ở lại ký túc xá chắc chắn sẽ cảm thấy cô đơn đúng không?”
Lư Á Hiên suy nghĩ một lúc hình như đúng là thế thật.
Huống hồ KTV cũng ở ngay đối diện trường học, chỉ cách một con đường mà thôi, không xa chút nào, cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn, thật ra nếu như mệt, buồn ngủ thì cũng thể lập tức về trường nghỉ ngơi.
“Được, vậy thì cùng đi hát thôi.
“Yes!” Tiểu Mỹ kéo Lư Á Hiên đi, cả đám con gái vui vẻ ra khỏi ký túc xá, đi về phía KTV đối diện trường học.
Đối với chuyện như ca hát thì căn bản Lư Á Hiên sẽ không từ chối.
Thật ra cô ấy là một nữ sinh kỳ lạ, hoạt động giải trí tập thể bình thường đều sẽ không tham gia, ví dụ như xem phim, dạo phố, trượt băng các thứ, trên cơ bản Lư Á Hiên sẽ không đi.
Chỉ duy nhất là đi hát thì lần nào Lư Á Hiên cũng tham gia.
Thật ra cô ấy rất thích hát.
Mỗi lần đi KTV cô ấy đều trở thành người chiếm micro, mọi người đều thích nghe cô ấy hát, bởi vì thật sự cô ấy hát quá hay cho nên có nhiều lúc mọi người sẽ chủ động mời Lư Á Hiên chỉ vì cô ấy hát hay.
Nhưng Lư Á Hiên có một điều kiện: Không hát chung với con trai.
Thật ra cô không có ấn tượng gì tốt với con trai cả, đặc biệt là những nơi như KTV, nếu như có con trai xuất hiện thì Lư Á Hiên sẽ cảm thấy không thoải mái.
Cho nên lúc mọi người rủ Lư Á Hiên đều không rủ con trai.
Tối nay chỉ có vài bạn nữ của ký túc xá ra ngoài vui chơi, mười mấy cô gái, không có bóng dáng của một thằng con trai nào, cho nên Lư Á Hiên mới yên tâm đi theo.
Rất nhanh cả đám người đã đến KTV, thuê một phòng riêng.
Cả bọn nhảy loạn xạ đi vào phòng riêng, những cậu con trai trên đường nhìn đến mức ảo tưởng, nước bọt sắp chảy cả ra ngoài.
Thật ra nửa đêm nhìn thấy mười mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp đi cùng nhau thế này, là con trai thì cũng đều không chịu nổi nhỉ?
Mọi người vào phòng ngồi xuống, sau đó bắt đầu chọn nhạc.
Lư Á Hiên không vội, sau khi cô ấy ngồi xuống thì mở danh sách nhạc trong điện thoại của mình ra, chọn những bài tối nay muốn hát.
Mọi người cũng nhân lúc này lên hát.
Mọi người đều biết một khi Lư Á Hiên xác định được muốn hát bài nào thì sẽ giữ chặt micro trong tay, người khác đừng nghĩ đến việc cướp nó đi.
Lúc đó, ai nấy đều chạy lên hát.
Khoảng mười lăm phút sau, Lư Á Hiên buông điện thoại xuống, đứng dậy bước lên sân khấu.
Kể từ đó, micro đã bị cô ấy nắm chặt trong tay.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất