Tài xế lái xe đưa Lư Á Hiên đang hôn mê bất tỉnh đi thẳng về phía khách sạn, vừa lái, anh ta vừa quay đầu lại nhìn. 

“Đúng là một cô gái xinh đẹp. 

“Loại hàng chất lượng tốt thế này, chắc chắn lúc chơi sẽ sướng điên mất, mềm mềm, cái tên Tiền Hâm đúng là may mắn. “Xem xem liệu có cơ hội ăn được chút cơm thừa canh cặn không.. 

Anh ta còn chưa kịp nói xong, đột nhiên có một chiếc xe lao đến phía trước, tài xế sợ đến nỗi lập tức đạp phanh. 

Do đạp phanh quán mạnh, anh ta đập người vào vô lăng. 

“Mẹ nó, chuyện gì vậy?” 

Tài xế mở cửa sổ ló đầu ra ngoài rồi tức giận quát: “Có biết lái xe không đấy? Thằng khốn!” 

Lúc này, đột nhiên phía sau có một người đàn ông xuất hiện, anh ta nắm lấy cổ áo của tên tài xế, lôi anh ta ra ngoài qua cửa sổ xe! 

“Á á á, anh là ai? Làm gì đấy? Buông tôi ra!” 

Người đàn ông đó cho tài xế một cái bạt tay, hàng răng lập tức bay ra ngoài. 

Tài xế ngất lịm đi. 

Người đàn ông tiện tay quẳng tên tài xế xuống cái kênh ở ven đường, mặc kệ sống chết của anh ta, sau đó mở cửa xe sau, bế Lư Á Hiên ra ngoài rồi để cô ấy lên một chiếc xe khác. 

Sau đó có người bế Tiểu Mỹ tới đặt lên chiếc xe kia, rồi lại có một người khác lái xe đưa Tiểu Mỹ đến khách sạn. 

Cả quá trình diễn ra trong chưa đầy một phút, tiến hành vô cùng nhanh chóng. 

Sau đó Lư Á Hiên được đưa đi. 

Khoảng mười lăm phút sau, Lư Á Hiên được đưa đến một nơi quen thuộc, nhà hàng thuốc. 

Người đàn ông đưa Lư Á Hiên lên trên tầng ba của nhà hàng thuốc rồi đặt cô ấy lên trên chiếc giường của Giang Nghĩa. 

“Chỉ huy, đã hoàn thành nhiệm vụ.” 

“Ừ, lui xuống đi.” 

“Vâng” 

Người đàn ông rời đi. 

Giang Nghĩa cầm kim bạc đã được chuẩn bị sẵn từ trước lên, đi đến bên giường rồi ngồi xuống. 

Chỉ thấy mặt của Lư Á Hiên đã đỏ bừng từ lâu, giống như quả táo chín mọng, đỏ tươi mọng nước, toàn thân nóng bừng, hơn nữa đã bắt đầu vô thức cởi bỏ quần áo rồi. 

Giang Nghĩa đè tay cô ấy lại, sau đó châm cứu, giúp cô ấy loại bỏ độc tố trong cơ thể. 

Một lúc sau. 

Lư Á Hiên cũng dần dần tỉnh táo lại, cô ấy mở mắt, thấy mình đang nằm trên chiếc giường xa lạ, trước mặt lại là một người đàn ông, hơn nữa quần áo của mình còn hơi xộc xệch. 

Cưỡng... 

Trong phút chốc, hai chữ này bỗng xuất hiện trong đầu Lư Á Hiên. 

"Á!” 

Cô ấy sợ đến nỗi hét toáng lên, thậm chí còn định ra tay đánh đối phương. 

“Cô bình tĩnh lại đã” 

Người đàn ông trước mặt quay người lại, Lư Á Hiên mới ngạc nhiên nhận ra, thì ra đối phương lại là người đàn ông mình có một tình cảm nhất định, Giang Nghĩa. 

Nhưng cho dù có là Giang Nghĩa thì cũng không thể. 

Quá đáng! 

Lư Á Hiên giơ hai tay lên che ngực mình rồi ấm ức nói: “Anh, sao anh có thể như thế? Anh làm thế này là phạm tội đấy!” 

Giang Nghĩa bật cười, anh bình tĩnh nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú với cô.” 

“Không có hứng thú? Vậy anh giải thích đi, tại sao đêm hôm khuya khoắt tôi lại xuất hiện trong phòng của anh?” 

“Bởi vì cô bị bạn cùng phòng của mình bỏ thuốc, đưa lên xe đi đến khách sạn, là tôi đã cứu cô. 

"Hȧ... á?" 

Lư Á Hiên nhất thời không phản ứng lại được, hơi ngơ ngác. 

Giang Nghĩa nói tiếp: “Chai nước khoáng Tiểu Mỹ đưa cho cô uống có vấn đề, cô ta đã cấu kết với Tiền Hâm bỏ thuốc cô, muốn tính kế với cô. 

Lần này, Lư Á Hiên mới tỉnh táo lại được, cô ấy nói tại sao trong KTV cô ấy lại thấy choáng váng như thế, thì ra là do chai nước khoáng kia! 

“Đợi đã, vậy anh không làm gì tôi chứ?” Lư Á Hiên chất vấn. 

Giang Nghĩa cười nói: “Tôi chỉ dùng kim bạc giải độc cho cô thôi, không làm gì cô cả, cô yên tâm đi. Trái lại là cô, vẫn luôn muốn cởi quần áo, suýt chút nữa đã không cản nổi rồi” 

Câu nói này khiến mặt của Lư Á Hiên càng đỏ hơn. 

Cô ấy nhìn mình rồi lại nhìn Giang Nghĩa, không biết tại sao tự dưng cô ấy lại thấy hơi thất vọng. Nếu như vừa rồi thật sự làm chuyện gì đó, chẳng phải sẽ càng tốt sao? 

Lư Á Hiền bĩu môi, hơi không vui, thầm mắng mình: Một cơ hội tốt như thế mà cũng không ngủ, đúng là hết thuốc chữa! 

Quay đầu lại, cô ấy tức giận nói: “Tiểu Mỹ, Tiền Hâm, bọn họ thật sự quá ghê tởm, tôi sẽ không tha cho họ đâu!” 

Đôi mắt Giang Nghĩa sáng bừng, anh nói: “Cô có muốn báo thù không?” 

“Tất nhiên” 

eyJpdiI6IkpRbHBxenJcL0ZOdkY5Zk5ZRFl6bXZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVBUW5ReksxTnA2NCtlOXRXeUhGdmZneElFUzE0TEpldkZHNUp0ZzBtcGpZU0wya1JDRFJEajE3blE4RFBXbmlpWGxBVHh3bFpMMnEzRmxCN1ZydzlBa1o5ekluRjFoVzRrTHp4MUlBU3lzMWRCRk1OaldraWR0RUtJOHBuR1g3aWs2b2p0THFaQUhTT1BUd2RhNWQwZU1tK2hkWmFkWlZpN0htek15Y1VYRWd1WGN3MmZzYXRKMSt1enRFOTY4WWtYYkQrMnhId1ZCOEc0ajYwQXNpWXlcL1wvb0hHK0UwTVUrTkYxTURmbFkwWEMxSkpXK2xLYlVNalFQU2dYbjhMS1wvZTF4K0ttdW5MOGZKY2hGbm54OFpHOFZ6MEJrVHZoVjl1QVZmM1ZTWnpIVDYyTVVqdFU5dkFcL0Rxenh5Wk8ydXhyZXFZYUN0V3RSZkJZc1g3RjJpbXYxbzNkajd2N1RZR3d6K1VTTXdGWGxGOWNrQkx1YWNnNnZOMkl5RlZ2cDU0TTZ1RUlKM3FVdGtCSTNZRG1Ga2xVbVVseXFlQ1VzMGxQa01ZdVhheFZuOXkwVFhyOUhmMEg5a2p2NG5EWTJXaVMzMG9KYlllMXBicGJVblFhSWNORWVPRlwvV0pWYmVkMUhSaWZDRUR0RHhDSDV6eXRuRUhINU5ORkZ4NHEyZk0zbHhQXC8xUjU1UHpRakRxR1RqV21MQT09IiwibWFjIjoiNjcxOTE4NGM4ZWEwZTdkZTk5OWIzZDE4MWZkNzJmYjYxOGU2YmI4ZDYxYzhmMTBkODgxMGMzZDczZWMzY2U1NiJ9
eyJpdiI6ImZEbktNc3NIMGpMNFpOaWxoVk9IeHc9PSIsInZhbHVlIjoiOXpDVDlOOCtnT3BUUXUrTUhaTTJNZkY0ZURKRGJRNzE0TWVIb2VxWGpZU2JOejJPaHhNWEt1RXgxWkg2M2RBOERTK0pTVGtpQlBCRlNxd2YzMVwvTytzRDJFemlBNlViRnBSS2ViaDkwTHRoa0duKzUyandSZVB2OTV3c00wMThKOWdBOWJzNXppWmU3SGxibSs1V0pZWTUzOEJhTnFCUldtczNFV1AwazB0bjFkQnBEY0h3RkRUZ0NhbnlxN0puQmh6RXloZHJaN3duTFhPTjdLU3dxRXI5dzV6R0ZJV0RiZk9MNWVBQjd3Nmh5ZUQ0UWRGVk84S3BxbWdqVVhRNVQ2XC9sXC90S0xJeHRBVENteDN5U1VHeFE9PSIsIm1hYyI6IjM4NjBlYTgzNGNhNzVmZWE2OWJkMTBlMzJkZTQwMTNmNmU3ZGEyMTIzNGM1NzBiNTA1ZDYyMzQzZjVmOGM5YWQifQ==

“Liên quan rất lớn, chính vì là gợi ý của Tiểu Cảnh nên Tiền Hâm mới dám thực hiện kế hoạch như thế”

Ads
';
Advertisement
x