Hướng Vãn Tình chợt hiểu ra: "Đúng rồi, Nhị sư huynh cũng đã từng qua chỗ này, đã là trận tử thì huynh ấy nhất định dùng sức mà phá, sớm đã thoát ra rồi. Nhưng vấn đề là, pháp trận này vẫn còn đó sao?" 

             Lý Dục Thần nói: "Mắt trận then chốt của pháp trận này nằm ở hoa Bỉ Ngạn, chỉ cần hoa Bỉ Ngạn còn, trận bị phá rồi vẫn có thể tái sinh. Nhị sư huynh phá trận thoát ra, nhưng không hủy hoa Bỉ Ngạn, nên pháp trận lại tái tạo. Nhưng chỉ cần Nhị sư huynh đã từng phá, nơi này chắc chắn có vết tích huynh ấy phá trận, giống như rãnh kiếm dài ngàn dặm ở Quỷ Môn Quan. Chỉ cần chúng ta tìm được nơi có kiếm khí của Nhị sư huynh, sẽ tìm ra chỗ yếu nhất của trận này." 

             Hướng Vãn Tình gật đầu đồng ý. 

             Hai người không còn lần theo chỉ dẫn của hoa Bỉ Ngạn nữa, mà phóng thần thức ra xa, cẩn thận truy tìm kiếm khí của Nhị sư huynh. 

             Chẳng bao lâu, họ đã phát hiện sự bất thường giữa biển hoa. 

             Trong biển hoa vô tận, có vài đóa hoa sinh trưởng tương đối kém, màu cánh hoa cũng hơi tối so với hoa xung quanh, trông như thiếu dinh dưỡng. 

             Những bông hoa ấy xếp thành một đường thẳng, kéo dài về phía trước. 

             "Chính là chỗ này!" Lý Dục Thần nói, "Sư tỷ, tỷ thử chém thêm một kiếm lên vết kiếm của Nhị sư huynh xem." 

             Hướng Vãn Tình hơi do dự: "Kiếm thuật của tỷ, e rằng không thể với tới xa như vậy." 

             Lý Dục Thần cười nói: "Sư tỷ đừng xem thường bản thân, tỷ đã không còn là tỷ trước kia nữa rồi!" 

             Hướng Vãn Tình chợt giật mình, mới nhớ từ khi vào Nhược Thủy đến nay, bản thân sớm đã lột xác. Đầu tiên là Lý Dục Thần trình diễn kiếm Thất Tinh, lấy kiếm Thất Tinh đối kháng với kiếm hồn Nhị sư huynh để lại trên thân cự ma; lại nghe Lý Dục Thần giảng đạo, nghe được sự lĩnh ngộ khác biệt về đạo tuy nghịch thiên nhưng quả thực khiến người ta mở mang tầm mắt; lúc qua Quỷ Môn Quan, đi xuyên qua kiếm khí ngàn dặm còn sót lại từ một kiếm của Nhị sư huynh, kiếm Thất Tinh không ngừng run rẩy, đó vừa là sự trưởng thành của kiếm hồn, cũng là sự trưởng thành trong cảm ngộ kiếm đạo của cô ấy; cuối cùng uống bát canh Mạnh Bà kia, tương đương với tôi luyện tinh khí thần của bản thân một lần nữa." 

             Tất cả những thứ này so với trăm năm tu hành trước kia, chỉ có hơn chứ không kém, nếu xảy ra ở thế giới cũ, e rằng thiên kiếp sớm đã giáng xuống. 

             Nghĩ vậy, Hướng Vãn Tình phấn chấn tinh thần, kiếm Thất Tinh trong tay lơ lửng, hóa thành bảy đạo kiếm khí. 

             Kiếm khí nổi lên không trung, bảy sắc giao thoa, nhắm về phía xa, tựa Bắc Đẩu ngắm sao, khí Tử Vi từ xa truyền tới, phát ra từ gốc thiên khu, lấy sát khí của Tham Lang, chuyển tuyền cơ qua quyền hành, tụ khí ở Khai Dương, kiếm quang đại thịnh, như mặt trời nhô lên cao. 

             Kiếm khí mạnh mẽ ngưng tụ, cuối cùng phát ra từ Dao Quang. 

             Dao Quang, chính là Phá Quân. 

             Tâm Dao Quang hướng bắc, một kiếm phá thiên môn! 

             Kiếm khí bộc phát, như siêu tân tinh nổ tung, một luồng quang diễm xanh tím rực rỡ tuyệt đẹp xé nát vũ trụ. 

             Khoảnh khắc ấy, tựa như đã kéo dài vạn năm. 

             Nhưng khoảnh khắc sau, kiếm quang đột nhiên thu lại, mọi thứ rơi vào bóng tối sau ánh sáng rực rỡ. 

             Ngay trong giây phút giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, giữa âm và dương, thân ảnh Lý Dục Thần khẽ động, bắt lấy đóa hoa Bỉ Ngạn sắp rơi vào bóng tối. 

             Bóng tối ngắn ngủi lướt qua, ánh sáng dần dần trở lại. 

             Biển hoa đã chẳng còn, trên đất đen mênh mông, khắp nơi đều là những bộ xương trắng chồng chất, nhìn thấy mà kinh hãi. 

             Xa xa là núi do hài cốt chất đống, hết ngọn này đến ngọn khác. 

             Trên mặt đất có một vết nứt, từ dưới chân Hướng Vãn Tình kéo dài ra phía trước. 

             Hướng Vãn Tình cầm kiếm Thất Tinh, ngơ ngác đứng đó, vẫn còn sửng sốt trước uy lực một kiếm này của mình. 

             Thật lâu sau, cô ấy mới thở ra một hơi thật dài, thu kiếm Thất Tinh vào vỏ. 

             "Dục Thần..." Hướng Vãn Tình vừa muốn mở lời, quay người lại, bất ngờ phát hiện trong tay Lý Dục Thần nắm một mảng màu máu. 

             Đó là cánh hoa đang nở, nhưng nhìn kỹ lại, lại có mấy phần hình người. 

             "Đây là..." 

             "Hoa Bỉ Ngạn nở, dẫn dắt linh hồn người đi về phía bờ bên kia, đó chỉ là truyền thuyết đẹp đẽ. Nó dùng vẻ ngoài xinh đẹp mê hoặc lòng người, khiến người ta trên đường đuổi theo nó mà không ngừng lao về phía trước, tưởng rằng có thể đến bờ bên kia tốt đẹp, nhưng lại không biết tinh hồn đã bị nó hút đi, hài cốt nằm lại ở bờ này, lúc đến được bờ bên kia thì chỉ còn lại một mảnh tàn hồn." 

             "Tàn hồn dĩ nhiên không có ký ức, nên nơi này do hài cốt chất đống mà thành, trong mắt người lại biến thành biển hoa, được gọi là 'Vong Xuyên', hoa Bỉ Ngạn trở thành truyền thuyết nở bên bờ Vong Xuyên." 

             Lý Dục Thần bóp cánh hoa, hơi dùng lực, tưởng chừng sẽ bóp vụn đóa hoa. 

             "Đợi đã!" 

             Đột nhiên đóa hoa vùng vẫy phát ra tiếng người, trông càng giống một hình người, như đứa trẻ màu đỏ máu. 

             "Anh... anh không thể giết tôi! Tôi là tinh hồn của vô số người ngưng tụ mà thành, nhìn xem khắp nơi đều là xương trắng, đó là của những người tới nơi này từ xa xưa, không biết bao nhiêu năm tháng cho đến nay chất đống lại, tôi là tinh hồn của họ, anh giết tôi thì chẳng khác nào giết hàng triệu người nơi này." 

             Hướng Vãn Tình nghe vậy giật mình, lại nhìn về núi xác biển xương trước mắt, trong cảnh tượng vô tận rùng rợn ấy, cô ấy cảm thấy mình như hồn ma lang thang giữa sự kinh hoàng, may mà một kiếm vừa rồi đã cho cô niềm tin không gì sánh được. 

             Lý Dục Thần nhìn đứa bé màu máu trong tay, cười khẩy: "Vậy thì sao nào?" 

             "Như thế sẽ dẫn thiên kiếp đến!" Hoa Bỉ Ngạn nói, "Dù nơi này đã thuộc minh giới, nhưng nếu kiếp số quá nặng, sức mạnh của Thiên Đạo sẽ xuyên qua ranh giới âm dương, mà thiên kiếp giáng xuống u minh còn khủng khiếp hơn thiên kiếp bình thường, loại kiếp này, cho dù tu vi anh cao đến đâu cũng không chịu nổi." 

             "Vậy à? Thế tôi càng muốn thử, bởi tôi đã rất lâu không nhìn thấy thiên kiếp rồi." Lý Dục Thần nói. 

             "Đợi đợi đợi... đợi đã!" Hoa Bỉ Ngạn vùng vẫy, "Anh anh anh... anh không phải kẻ điên đấy chứ? Trước các người đã có một người đến đây, tu vi của người đó mạnh hơn các người nhiều, nếu không có một kiếm kia của hắn, vừa rồi làm sao các người dễ dàng phá được trận pháp này? Ngay cả hắn cũng không dám giết tôi, chỉ là tôi cũng không ngăn được hắn, mọi người sống yên ổn với nhau bình an vô sự thôi." 

             Hướng Vãn Tình liếc nhìn Lý Dục Thần, càng xác định dấu vết Nhị sư huynh, trong lòng cũng thêm khâm phục Lý Dục Thần. 

             Nhưng cô ấy cũng không khỏi lo lắng, ngay cả Nhị sư huynh cũng không dám diệt linh hồn hoa Bỉ Ngạn, tiểu sư đệ làm sao chịu nổi thiên kiếp xuyên qua hai giới âm dương? 

             "Dục Thần, chúng ta đi thôi, mặc kệ nó đi." Hướng Vãn Tình nói. 

             "Mặc kệ nó, thì đống xương trắng đầy đất này biết kêu oan nơi đâu? Mặc kệ nó, lại không biết có bao nhiêu kẻ đến sau sẽ chết tại đây? Nếu ai cũng sợ thiên kiếp mà không dám trừ ác, thì ác mãi không bị diệt; nếu ai cũng ỷ vào Thiên Đạo mà tự kiêu, thì thế gian này sẽ không bao giờ có công bằng. Nếu Thiên Đạo thật sự đáng tin, sao không trừng phạt đóa hoa này mà lại giáng kiếp lên kẻ diệt hoa?" 

             Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn lên phía u ám trên cao, nơi đó không có bầu trời, chỉ một màu xám xịt. 

eyJpdiI6ImR6UDlhWUtFVGFrUjJaT1J4ZG5vQWc9PSIsInZhbHVlIjoiUDBaNmoxRjFVVUtxOGl5YWZOdkpkcWw5MnRvSmNwMVpPUTdDNFMrRVd2bnFSOCs4b2trNkltc0VTRFVQM0pwMVZ3U21FaFpCV0tkUTd3TENOU3FzYlhmdGhYMXNVTDBLaVF3QUFVSjY3OVZSREg0Y3hlS1hcL09jSk9ld0xZNGRSSDdZXC9JbVM5M0M3Z29XN2xaQ1NMMVdqTGpOSTE1aXhNMXVLTCtiVzRmb3E5YTRwZHlLaUI1Uzlab0l2aUFMTmdjbEpFWk96d2MzYThYQnpZaGhmRVJQbHp4MytQTVY1ak82bExSb0R1dHpRZWhKcFN6OWxtRVJVK0FHejFpcFNuWXloekRZWXdMc2V2c3Z6QzJ6UzBVcUdiWFM5aGZOc2NjOThoUktTUGphTEZUUlBvdTdzcXhDdUN4T2pVVytoNmFsd2NlV3hcL3dyQXVBbEdkc2ZDWkxjSm4rQytIVzlQWnhMNnM0cnRLQ2ZHYWJKWnp1T3o3NWg4VEwxMnU5b0h3bTR1dlUxRmtkZmFoaUFjenNaZTFucUVoekFEV0toS0tFVmtlVEtkc25QYVMyWjh4MEgyc1hBc2Rob054cFR4VVhvT2thU1dPXC9FTlhLQVwvTDRzTWFrVVB1c1BvVzdYK3lPNkxGVTNxVnlEbkFPeTIwclhJMFNcL3RLRXpyeFwvc3Rxa045ZDJocUg3MjIrN1JjZmYyWVlJMThNQlBKd1FGUkY5c3k1OHowNG1XN1RIek1IK2dPYm1jcUREY2V0OGM0QTFUWE1DdXFPUUNBSU5MRUFSdjR3cEY4RkFVbzZzbDlxbXVLYlI0ZStKN01IUlFjbkFIQ3NHZGJIam84N3JrSWhDeU1wK1wvbGltTWRNYmp5TGNCNFExdFwvclwvRHltOVwvMUV6d3lrNTlndWljUmV2UERJZEVOYU5iRithbUlTTmJSUnRCTlQ3YlZ6RHBIYktGYXg2TXhpOG5VczVJVURGcTUzOXlSdEpGQ3RTYWlEZDlQeUEzWGlVbWVIakt0M1hBWE9JT05QRllvaTN6WUlueUtXQU5IMFlnbHVnWXlUSlp2XC9cL1wvTEFLb3V0cVU0SlZOWVBESVVvaGNkTHZLWGJCV1RFRUhRQVBlXC8yVXVSMXJnRVBabEN3SDE4OXlvZDNpUjRpdUpRcUxjVExJR25USEdyZ1RkV3pSTG1SUXJVYmQ2a0ciLCJtYWMiOiJiY2RkM2MyZGE5MmJlZTViMzZhZDg2MDhhY2NlM2I0NmRkNjAxZTliYTQ5ZjEzYTA2YjkwZjQ1MjZiYWRjMTc4In0=
eyJpdiI6IkhZZFU3aVZReVdYUGFaYkJXcExRXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNYRHA5R2lMQ3FUVEUwcHhkcXppSnRXb2V3NlNIeXhwVW1sYmp5eHVDUTVOTVh1THRObjc2VEtaZml1V0NnU2VubmZORmppR1wvRHcwRXNjZ1dvWWJtOFo5TlVwcndmUlZ5RkJuTlZhcjVUNXNIY01zdGo4aXR2d3dRU1EzT0dCZGR5b0lhZ21TbnhSV2hcLytnOFY1NHJBek1IRVBId1pjNFpZT0pDY1BieFFIbzRGUFd4VVQ0RlltOU9yZW9VNEY4VTAyXC9BV1VvK0ZjQzU0Z3p5SUZnV3BOSndVRDk3MllNXC9USFgwN2I3cW02dDVkOUxIR0VRanRBV0pLZlE4djl1OFNEdHpGNmZ5em9lUnppZ1l5RXNUdHN5ek1PYVdkZTBLbW5kNUl1TG5CbTNcL1wvdFpTYlJyV2kxY3hTSXd2MmM4NnljZWVvZURGRFFpUjNGTTZPd253M080NlgrWXlZRkR0aEI3VWhHT2FPcVdEMlAxblk4S3dRUmxTcjhTeDN3bDZ5VGtPTTBPMXA4UUxxeDh3MjdPUm5mdFNcL3BPMk5Ralcra29oRHdWQzJSY20wZFRoR1wvTGYzYjQ0bUJPMVNQaW93aUVIdHY1SWZjanBCQ0dsdVJKcjhlZVZ3TlBjb0RGUW82T3U1a1lNOTA5OVBmZDNIYjQwXC9pTnNNQjBMOFREIiwibWFjIjoiYWE4MjhlNjdjNzdhZTJiYzgyZGRiNjNiMGZkMGVlZDBhYzY2YTFhOWZmMGQzZGY0YTkyZmE3YjM1ZDU2ZjI5ZiJ9

             "Ồ không không..." Hoa Bỉ Ngạn bỗng nhớ ra điều gì, gương mặt màu máu hiện lên vẻ đau đớn, "Có một người, đúng, có một người! Tên điên đó còn điên hơn anh, tôi vừa nhìn thấy hắn từ xa đã muốn trốn, tôi thậm chí không muốn thấy hắn, chỉ cần thấy hắn, hồn tôi đã muốn tan ra, hoa của tôi có biến hóa đẹp đến đâu cũng không đẹp bằng gương mặt của hắn. Nơi hắn đi qua, những bộ xương kia dường như đều muốn sống lại..."

Ads
';
Advertisement
x