Hoa bỉ ngạn run rẩy dữ dội hơn trong lòng bàn tay Lý Dục Thần như nhớ lại quá khứ khủng khiếp phải quên đi. 

             "Tôi trốn tránh anh ta, nhưng anh ta vẫn lôi tôi ra rồi rút lấy một phần hồn ý cổ xưa nhất của tôi. Cái nỗi đau lúc linh hồn bị rút ra đó, cả đời này tôi không muốn trải qua thêm lần nào nữa!" 

             "Mày cũng biết là rất đau đớn sao? Thế đống xương trắng nằm trên đất kia thì sao? Lúc mày lấy hồn phách của họ đi, mày có cảm nhận được nỗi đau của họ không?" Hướng Vãn Tình hỏi. 

             "Không, chúng không thấy đau! Hoa bỉ ngạn mang niềm vui đến cho mọi người, chẳng phải vừa nãy cô cũng rất vui khi chạy trong biển hoa hay sao?" Hoa bỉ ngạn nói. 

             Hướng Vãn Tình chợt im lặng. 

             Nhớ lại sự thiếu suy nghĩ của mình ban nãy, chạy thẳng vào ảo cảnh mà chẳng hay biết gì, nếu không có Lý Dục Thần ở đây thì e rằng, giờ này cô ấy vẫn đang trên đường sang bờ bên kia, có mệt chết cũng chẳng biết gì! 

             "Này, mau thả tôi ra, tạo ra thiên kiếp giữa hai giới không phải chuyện đùa đâu!" Hoa bỉ ngạn vùng vẫy kêu: "Đi tới chỗ các người muốn đi đi, đá Tam Sinh ở phía trước đó, tới đó mà xem quá khứ tương lai của các người, xem tình duyên ba đời của mấy người, chẳng phải đó chính là thứ mà mấy cặp tình nhân như hai người thích coi sao?" 

             Hướng Vãn Tình sững người, mặt đỏ bừng nhìn Lý Dục Thần một cái nhưng không nói gì. 

             Lý Dục Thần cũng không nói gì, thậm chí ánh mắt cũng có hơi ngây ra như thể đang nghĩ điều gì đó. 

             Hoa bỉ ngạn thấy có hi vọng, nói tiếp: "Thả tôi ra, tôi sẽ chỉ cho các người một đường đi, tránh đi nhầm mà lạc vào thành Uổng Tử." 

             "Thành Uổng Tử..." Lý Dục Thần chuyển tầm mắt vào đứa nhỏ đỏ như máu trong lòng bàn tay. 

             "Đúng, là thành Uổng Tử, nếu đã bước vào thành Uổng Tử thì cho dù anh có mạnh đến đâu cũng đừng hòng bước chân ra ngoài! thành Uổng Tử là nơi hội tụ hồn phách chết oan từ xưa đến nay của cả hai giới âm dương, đến cả điện quân Diêm Vương cũng không dám tùy ý đi vào đó. Anh thả tôi ra mau, thả ra, tôi sẽ chỉ đường cho anh." 

             Hoa bỉ ngạn trở nên tự tin hơn, nó tin rằng dù người trước mặt nó có là thằng điên đi nữa, thì chỉ cần cộng hai điều kiện gồm thiên kiếp giữa hai giới và đường vào thành Uổng Tử lại, anh cũng chẳng có lý do gì để không thả nó ra. 

             Lý Dục Thần gật đầu, nói: "Biết rồi." 

             Nói rồi anh siết bàn tay lại. 

             Kèm theo đó là tiếng gào không cam lòng của hoa bỉ ngạn: "Anh thật sự không sợ thiên kiếp... thằng... điên...." 

             Một đống máu nổ tung tóe. 

             Một trận mưa máu chợt đổ thẳng xuống giữa hư không xám xịt, che phủ khắp đất trời. 

             Vô số xương trắng nằm chất chồng trên mặt đất như được mưa máu tưới đẫm, từ từ nhúc nhích bò dậy như thể sống lại. 

             Chỉ trong chớp mắt, khắp núi rừng đâu đâu cũng có xương trắng đang đứng giống như một đội quân xương trắng khổng lồ mạnh mẽ. 

             Hướng Vãn Tình nhíu mày nhìn. Dù cô ấy đã tu thành chính hỏa, kiến thức uyên bác và đã từng trải qua nhiều chuyện lạ lùng quỷ dị, nhưng cảnh tượng trước mắt này vẫn khiến cô ấy sởn hết da gà. 

             Mưa máu vẫn còn rơi nhưng màu đã nhạt đi nhiều, còn những bộ xương trắng kia cũng dần dần có da có thịt, chỉ là nó có phần trong suốt, trông rất hư ảo. 

             Đám xương trắng đó đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía Lý Dục Thần. 

             Chợt mưa máu ngừng rơi, đám xương trắng ầm ầm ngã xuống đất thành từng đống, từng khóm hoa nhỏ nở rộ trên mặt đất. 

             Đống xương trắng vô tận chìm vào biển hoa mênh mông, rồi biến mất. 

             Những bông hoa này tuy nhỏ bé và không rực rỡ phong phú như biển hoa lúc họ mới đến, nhưng lại là hoa thật, mọc trên mặt đất, tràn đầy sức sống và năng lượng. 

             Lúc này, Lý Dục Thần đang ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xám xịt, chẳng có gì. 

             "Thiên kiếp đâu rồi?" Lý Dục Thần lẩm bẩm. 

             Hướng Vãn Tình nghe thấy sự thất vọng trong giọng của anh, thấy hơi khó hiểu. 

             Lúc cô ấy quay lại nhìn về phía anh, chợt phát hiện có một lớp ánh sáng trắng nhàn nhạt bao phủ lấy cả người tiểu sư đệ, giống như ánh sáng của ngọc ngàn năm vậy. 

             "Đệ giúp bọn họ được giải thoát và tái sinh, đó là công đức, làm gì còn sinh kiếp vận nữa?" 

             "Công đức?" Lý Dục Thần cúi đầu nhìn về phía rìa biển hoa, lẩm bẩm nói: "Mày cố ý sao? Mày lấy cổ hồn đi, lấy cả gốc rễ ác niệm cũng chỉ là để lại tất cả mọi thứ cho tao sao? Mày đã tính hết rồi, thậm chí mày còn biết được một ngày nào đó tao sẽ đến đây nữa, đúng không?" 

             Hướng Vãn Tình nghe thấy khó hiểu: "Dục Thần, đệ đang nói gì vậy?" 

             Lý Dục Thần đã bước về phía trước. 

             Ở giữa biển hoa có một khoảng đất trống, đất đen khô cằn không sự sống, ở giữa mảnh đất đó là một bộ xương trắng, khung xương cực kỳ cao lớn. Trên bộ xương phủ một lớp ánh sáng mịn màng tựa như ngọc bích ngàn năm. 

             Hướng Vãn Tình thấy nó lập tức nhớ đến ánh sáng mình vừa thấy trên người Lý Dục Thần, nhưng khi nhìn sang anh thì lớp ánh sáng ấy đã biến mất, có lẽ đã bị hấp thu rồi. 

             "Đây là người có hồn phách cổ xưa nhất bị rút ra khỏi hoa bỉ ngạn sao? Không biết đó là người thế nào nữa? Tại sao lại trở thành người đầu tiên chết ở nơi này?" Cô ấy hỏi. 

             Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ lướt qua bộ xương, một cảm giác thân thiết khó hiểu lan tỏa khắp da thịt. 

             Anh khẽ cau mày, rồi lập tức đứng dậy nói: "Dù đó là người thế nào đi nữa thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, cứ để người này yên nghỉ ở đây đi." 

             Nói rồi anh vung tay lên, mặt đất cuộn lên vùi bộ xương xuống tạo thành một gò đất đen nhỏ, nằm sừng sững giữa biển hoa. 

             "Chúng ta đi thôi." Lý Dục Thần nói. 

             Hai người đi xuyên qua biển hoa, đi về nơi sâu thẳm tăm tối. 

             Trong một vùng đất hoang vu, họ nhìn thấy một tảng đá kỳ lạ đứng sừng sững ở đó. 

             Tảng đá đó rất đẹp, đẹp đến mức chẳng giống đá mà giống sản phẩm công nghiệp hơn. 

             Đó là một khối chóp hình tam giác, bề mặt nhẵn bóng, phản chiếu ánh sáng, giống kiểu được cắt bằng máy móc tinh vi nhất rồi được đánh bóng một cách tỉ mỉ vậy. 

             Hướng Vãn Tình bước lại gần, rồi nhìn thấy dáng vẻ của mình trên mặt gương nhẵn mịn ấy. 

             Không biết là do sự tăm tối hoang vắng của địa ngục khiến cô ấy càng thêm phần lay động lòng người, hay là vì đã trải qua quá nhiều thứ kể từ khi bước vào Hoàng Tuyền, tu vi tiến bộ khiến dáng vẻ cô ấy thay đổi, đây là lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được vẻ đẹp của mình. 

             Trước kia từng có người nói cô ấy là mỹ nhân, nhưng ở Thiên Đô, cái đẹp chưa từng là thứ đáng để ca ngợi, bởi vì đệ tử Thiên Đô đều đẹp, huống hồ Dao Trì bên cạnh còn có người phụ nữ đẹp đến mức không thể tả nổi. 

             Hướng Vãn Tình chưa từng cảm thấy mình đẹp, chỉ có lúc này, khi soi thấy dáng vẻ của chính mình, cô ấy mới cảm thấy cảm xúc dâng trào. 

             Cảm giác này thật kỳ lạ. 

             "Đây là đá Tam Sinh sao?" 

             Nhìn cái hình chóp nhẵn bóng như tới từ một thế giới khác, hoàn toàn không giống với bất cứ thứ gì đang tồn tại ở thế giới này này, Hướng Vãn Tình suy đoán nguồn gốc của nó. 

             Nếu đây là đá Tam Sinh, thì thứ đang phản chiếu ắt là đời này, còn ở hai mặt kia có thể sẽ thấy quá khứ và tương lai. 

             Hướng Vãn Tình đi vòng quanh hình chóp, đi đến một mặt khác. 

             Cô ấy nhìn thấy một gương mặt trẻ thơ, không rõ là nam hay nữ đang mặc chiếc áo bông vải thô cũ kỹ. Gương mặt non nớt đỏ ửng lên vì giá rét. 

             "Mình ở kiếp trước đây sao?" 

             Hướng Vãn Tình tự hỏi lòng mình, rồi lại thấy đứa nhỏ trong gương mỉm cười với mình. 

             Sau đó, cảnh vật thay đổi. 

             Núi non hoang vu, lòng sông khô cạn, đất đai cằn cỗi, ngôi làng đổ nát... 

eyJpdiI6Im96M2RGZkxNRjVCa2xoZlY2RUdRRnc9PSIsInZhbHVlIjoiV01LVzJjOFVzMm9PVE5WZzNqMVIrVGhPUVk1bFpVTWRWQ05ZR3ZRdnczS3NXcEhlZCtIdTdjQnh3dVhCWjBiTmw4dExQbWhVdUZGK1wvR1k3SlFqXC9QYzdOOGtRR3h5aExIeVwvY3ZwajZQK0pDd2pvYkZBNm05ZmgxZXBEZFRVK2xUcXVjR0pqUWRaOUQyXC9YN1B2XC9hRVlCWVlSMkpQSHFrSTlqNzRsaGozamM5aTF0NUpHNGFsbVhDVHRDSVdsSzAwMlhPeWlBY3FHdVVWMEs2ZFBHWW12RGlBOElSRkt3ZkExUUVvWlRWQXRlSVdHcXZCbjF0ZW5FalhOYTlcL1dxSnpON3E5c3hacEdYaUEzQlNzVWY3RWQ5Wk5OYU9vaXhnNDBja09LeXNOR0pZTVFabzV2T2oyT051cHJiT1JkVUZJTGZLWTZmbWQzZEJxaXlRNno2QXJDeTE5dlJRVWhxdUNFSkpWXC9uRlJOZUk2SWVJNjgybUlvOUhtTHFHbmF1T3pqYVZtTHpiRGFJNlVzWG8rd25JS2F5cjVQa043WTJmK0hSMHNwWVRQbHZvcVpkVU5PXC9QRUk3RHlRUUdQTHlHek5Gb1piVDRcL3g0cHFUbjFXRE9wQ0E9PSIsIm1hYyI6IjlhNjVhYjkwNWNmMDg1NzBkZmYwMmIzNTBhMzcwZWQ3MjBiODMzMzQ1Njg2YzQ3MjgwODAwN2JhOWIxMmE0YzgifQ==
eyJpdiI6IjIwRlZ3Rng2bnIxMHJJNkx0VGVoTEE9PSIsInZhbHVlIjoicVNvd29YWjlaTjBWWExZWGs0QUh5cjdzK3cxbzZwR1FCb1g0RjNHTitYRXk2TElhVVZiVm5uNjUyaWRCaHJFdXB4Y3pvVFNTK0J2ZUZjMStBZVFiUktHRXgzYitQRk1HUTBxSlZBcnVhdjVaekNhRUp5UDJBc0NxZ2hiQVd5N3Q3cTc1cEFBOGl0dEtlbkZ2bGtYWktDMlZTcWFLNlgzV2MyVEVlNEhDSGFsb210YjZUNzhFemFQVWJ5YkN3ZEkwUTNlSDZNQlErcCt4eXh3eXMrRkFpOElOODdsVmduVHBhTUczY0Zac1wvTU5MNHRnVWZlbFd5SXpFTTQwelJpdVFnYThUTlRreXM5blBxVkRuaW5aZ09QbzY1YzMrQ1R0ckVoblQwU25MNStYVEIxY3RJaDJzNnlycXprcmFTOUpTbkFhZm9yVDZCT3ZVMWZMRjBCdlFJT2NzMkhoK2Y1cEJHUmVDYjFVUER3a0VOWEp4VGlyZFFcL3ZrbEk3M3h6VXl6Q3RzRnRlaWE2RFZFMzd4M3Q5NTJVR09YeFE3NERlK2diaTdyWFhLeXdsS2o5Y0ZNQjdueEl1ZW1mVVpqTUdpK0lqT3pMZnBjUmhZNlwvYU1JSlN3QUJ1ZW40K1lGbWFxVm9lMzdsdU1ndG1adUtEenNlSTVJNlFIMHFuTkkrNldoSElzTVk2TllGaFwveE5XZm5iS3MzY2YyVUwwVjAyQ2lMZVRURmw0eUtNUW1qdWhGWmFSa3prcnNKZzRpdjZQd0JjWFZmMDVmV0lVM21lZzFsXC9GWEdpUlpjU2trUEpTNjZteWJDVnNYRGU0PSIsIm1hYyI6IjRmNTliYzQyYzFiYWI5NjFlNGQ3NzEwODdlMTM2NmYzZWRiZmYzZDk2OTE5ZTViZWI2NmIzN2QxYWVmODg1YzMifQ==

             Họ sẽ đưa đứa nhỏ đi về phía ngọn núi cao nhất, dâng đứa bé ấy cho thần núi, cầu xin thần linh ban phát cơn mưa cho mảnh đất này.

Ads
';
Advertisement
x