Mà cây cầu đó cũng chẳng phải cầu, nó chỉ là một vệt sáng bay qua bóng tối mà thôi, nhìn từ xa mới thấy giống một cây cầu. 

             Nhưng khi bước lại gần thì hình dáng cây cầu đã biến mất, chỉ còn lại một cái bóng hình bầu dục lơ lửng trong hư không, thành cầu phát ra ánh sáng xanh hệt như cánh cửa địa ngục đang sừng sững giữa không trung. 

             Lý Dục Thần và Hướng Vãn Tình bước vào không chút do dự. 

             Vừa bước vào, thế giới thực lập tức biến mất, xung quanh chỉ còn lại bóng tối và những tia sáng nhấp nháy lơ lửng, tựa như đang đ qua dải Ngân Hà vậy. 

             Một sức mạnh kỳ lạ vây lấy họ rồi kéo về phía trước. 

             Không biết đã qua bao lâu, những vệt sáng ấy chợt biến mất, bọn họ đặt chân lên mặt đất. 

             Thế giới trước mắt đột ngột đổi thay, bống tối ngột ngạt và khung cảnh u ám làm người ta sởn tóc cáy đều biến mất, thay vào đó là tiên cảnh ngập tràn những loài hoa rực rỡ. 

             Nơi đây không có ánh mặt trời nhưng lại có vô số đốm sáng nhỏ li ti đang lơ lửng trên bầu trời, tựa như hàng ngàn đom đóm đang nhảy múa. Hoa thơm đua nhau khoe sắc, cánh hoa rực rỡ khẽ đong đưa theo gió thoảng, tỏa ra hương thơm làm say lòng người. 

             Dòng suối trong veo uốn lượn giữa biển hoa, mặt nước phản chiếu lại cành đẹp xung quanh hệt một bức tranh phong cánh. Những loài hoa cỏ kỳ lạ mọc mọc rải rác đen xen vào nhau, có loài hoa còn phát ra ánh sáng mờ nhạt càng khiến cho mảnh đất này thêm phần huyền bí. 

             "Đẹp quá! Không ngờ bên kia cầu Nại Hà lại đẹp đến thế này!" 

             Hướng Vãn Tình kinh ngạc nhìn quanh, ánh mắt lấp lánh niềm hân hoan. Cô ấy nhớ lại những giấc mơ thời thơ ấu, đây chẳng phải là cảnh tượng trong mơ ấy sao? 

             "Có khi cũng chỉ là quảng cáo của địa ngục mà thôi, kiểu mấy cái mô hình thu nhỏ hay và nhà mẫu trong mấy chỗ bán nhà ấy." Lý Dục Thần lên tiếng phá tan bầu không khí, đập vỡ luôn cả dòng suy nghĩ tươi đẹp của Hướng Vãn Tình. 

             Hướng Vãn Tình trừng mắt nhìn anh: "Đừng có phá bĩnh cảm xúc của tỷ!" 

             Rồi lại bật cười: "Mà có là quảng cáo tỷ cũng thích. Đệ nhìn chỗ đó coi…" 

             Cô ấy vươn tay chỉ về phía trước. 

             Nơi đó có một bông hoa khác hẳn những bông khác xung quanh, cánh hoa đỏ như máu, trông cứ như máu tươi trào ra từ sâu trong địa ngục, lại giống như những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, rực rỡ mà bi thương, tỏa ra ánh sáng huyền bí tĩnh mịch như đang kể một câu chuyện xưa dài vô tận. Ngay cả khi đứng giữa biển hoa nó vẫn nổi bật vô cùng. 

             "Đó có phải là hoa Bỉ Ngạn không?" Hướng Vãn Tình nói: "Tỷ từng thấy nó trong Bách Hoa Phổ của Thiên Đô!" 

             Hương hoa thơm ngát thoang thoảng nhưng lại mang theo nỗi buồng man mác, tựa như tiếng đàn cổ ngân nga làm lòng người rung động. Mùi hương ấy như có thể đánh thức linh hồn đang ngủ say, vượt qua lằn ranh sinh tử. Cánh hoa trông nhẹ như lông hồng nhưng lại nặng như chì, mỗi một cánh là một mảnh vỡ ký ức, mang theo mối lương duyên còn dang dở và những tiếc nuối khi còn sống. 

             Lý Dục Thần đã từng đọc Bách Hoa Phổ, nhưng vì không mấy hứng thú với hoa cỏ nên không nhớ được nhiêu. 

             "Là hoa Bỉ Ngạn bên bờ Vong Xuyên trong truyền thuyết sao?" Anh hỏi. 

             "Ừm!" Hướng Vãn Tình phần khích nói: "Nghe nói Hoa Bỉ Ngạn có thể dẫn người ta đi tới chỗ đá Tam Sinh, để họ nhìn thấy quá khứ, kiếp này và cả kiếp sau." 

             Lý Dục Thần khẽ nhíu mày. 

             Nếu có thể nhìn thấy kiếp sau, vậy thì cần chi phải cố gắng nữa? 

             Nếu có thể thấy được kiếp sau, mọi thứ đã được định sẵn, số phận sẽ nằm trong tay ai? 

             Nếu đá Tam Sinh thật sự tồn tại, người nào đã làm ra nó? 

             Nhưng Lý Dục Thần lại thực sự rất muốn biết kiếp trước và kiếp sau của mình như thế nào nếu đá Tam Sinh thực sự có thật. 

             Hướng Vãn Tình bước lại chỗ hoa Bỉ Ngạn, chìa tay định chạm vào thì đóa hoa đó bỗng bay lên như bị cơn gió nhẹ đưa đi, hoa khẽ lượn trên không trung tạo nên một cầu vồng ánh sáng kỳ diệu. 

             "Đi nào, nó đang dẫn đường cho chúng ta!" 

             Hướng Vãn Tình đuổi theo nó. 

             Lý Dục Thần bám sát theo sau. 

             Con đường Hoa Bỉ Ngạn đi quanh co uốn lượn, nhưng lại luôn theo một quy luật nhất định. 

             Hai bên đường muôn hoa lạ kỳ nở rộ, có loài tỏa ra ánh sáng yếu ớt, có loài lại phát ra những tiếng chuông êm tai, mỗi bước chân đều như đang hòa vào một điệu nhạc du dương. Hai người càng đi càng sâu như bước vào một giấc mơ bất tận. 

             Hai người tiếp tục đi theo hoa Bỉ Ngạn, bước trên con đường hoa, băng qua từng cánh đồng hoa và cả những dòng suối nhỏ. Tiếng nước trong trẻo du dương như thì thầm kể ra những bí mật của thế giới này. 

             Lý Dục Thần giữ chặt lấy Hướng Vãn Tình đang chạy, dừng bước. 

             "Sao thế?" Hướng Vãn Tình ngạc nhiên hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào đóa Bỉ Ngạn đang bay xa ở trước mặt. 

             "Đây là pháp trận!" Lý Dục Thần nói. 

             "Pháp trận?" Hướng Vãn Tình giật mình, nhưng dù gì cũng là đệ tử Thiên Đô nên cô ấy nhanh chóng nhận ra: "Chẳng trách đường đi lại kỳ lạ như vậy, thì ra biển hoa này chỉ là ảo giác!" 

             Lý Dục Thần gật đầu: "Ừm, nếu cứ đi theo hoa Bỉ Ngạn, chúng ta sẽ chết ở đây." 

             "Nhưng trong sách ghi hoa Bỉ Ngạn là loài hoa dẫn đường cho linh hồn đi qua Hoàng Tuyền tới bờ bên kia mà!" Hướng Vãn Tình nói. 

             "Trên đường Hoàng Tuyền vốn không có người sống, hoa Bỉ Ngạn chỉ dẫn đường cho linh hồn người chết chứ không phải cho người sống. Có lẽ sinh khí trên người chúng ta đã kích hoạt pháp trận này, mà hoa Bỉ Ngạn là hoa của giới Âm Dương, dẫn âm hướng dương và dẫn dương hướng âm theo hai chiều ngược nhau. Chúng ta là người sống thì nó sẽ dẫn ta đến cái chết." 

             Hướng Vãn Tình nghe thế thì chau mày: "Vậy phải phá trận thế nào?" 

             Lý Dục Thần nói: "Kiểu trận pháp nằm giữa hai giới Âm Dương thế này thường được hình thành theo cách tự nhiên, hoặc cũng có thể do thánh nhân thời xa xưa bố trí, muốn phá cũng chẳng dễ dàng gì." 

             "Haizz, giá mà Thập Tứ sư tỷ ở đây thì đỡ biết mấy, tỷ ấy tinh thông trận pháp, có lẽ cổ thư Thiên Đô có ghi chép về loại trận này." Hướng Vãn Tình thở dài nói. 

             Lý Dục Thần lắc đầu: "E rằng có là Thập Tứ sư tỷ cũng không phá được nó, bởi vì nó là tử trận." 

             "Tử trận?" 

             "Ừm, là tử trận! Một trận pháp thường sẽ mở bát môn, có sinh có tử, ngoài việc không chém cùng giết tuyệt ra, giữ lại một đường sống cũng còn là để phòng khi vây địch lại tự nhốt chính mình. Nhưng có vài loại trận không cho địch một con đường sống, cũng chẳng lo chuyện tự giam lấy mình nên cũng chẳng cần mở cửa sinh hay bất kỳ một lỗ hỏng nào làm gì. Những trận như vậy gọi là tử trận. Tử trận, tức là không có cách phá giải." 

             "Vậy thì phải làm gì?" Hướng Vãn Tình lo lắng hỏi. 

             Lý Dục Thần bỗng bật cười, nói: "Khi phá trận không nhất thiết phải tuân theo nguyên lý số học của kỳ môn, giống như đánh bài cũng đánh theo luật rừng được, thích thì lật bàn thôi." 

             Hướng Vãn Tình lập tức hiểu ra: "Ý đệ là dùng sức mạnh để phá trận?" 

             Lý Dục Thần gật đầu: "Vâng, ba đánh một không chột cũng què, dùng sức mạnh phá trận dễ như trở bàn tay, dù trận pháp có tinh diệu đến đâu cũng vô ích." 

             "Nhưng, lấy sức mạnh để phá trận, đồng nghĩa với việc sức người phải mạnh hơn pháp trận, chuyện này…" 

             Hướng Vãn Tình nhìn Lý Dục Thần một cái rồi không nói tiếp, bởi vì ngay cả cô ấy cũng không đoán được thực lực của tiểu sư đệ mạnh đến đâu. 

             Theo lẽ thường, một trận pháp tự nhiên mượn sức mạnh của thiên địa tất sẽ mạnh hơn sức người, nếu không thì Kỳ Môn Độn Giáp đã thành trò cười. 

             Tất nhiên, mỗi pháp trận đều khác nhau về năng lượng, người với người cũng có sức mạnh khác nhau. 

             Ví như mấy tiểu trận pháp huyền môn trên đời này, Hướng Vãn Tình chỉ cần cầm kiếm Thất Tinh là có thể một nhát phá tan, chẳng cần phải phá trận. 

             Mà một số trận pháp hộ sơn của các đại phái huyền môn lại sức mạnh địa mạch của ngàn dặm núi sông, nếu buộc chỉ dùng mỗi sức của mình để phá thì cô ấy không làm được. 

eyJpdiI6InRCNHp1Rk1oMVA3Nk5cL0lzMVwvQkZUZz09IiwidmFsdWUiOiJNWFVtcXFJR1wvUTVVRTVJXC8xbHU1blg5ZkdBcTlKYk1VaDdPUnF6TTJYWUZmbWRKSGFydk5MeTVzeXdcL1h6elNBWkUwTGxnZ0lPblJ4SklkTFJGbktJSjhUblJpK0s1Z1NCVWo3V0lYXC9ZbWdzSTRDS2hcL0VyXC9BcVwvQldIbFwvNURGeUVIRnp1TGFvTk9nb2w1dGRnU0xyNFV3N0NVN0x4NUFMaEw3cTBHZ3J2XC9qZTdLd3JvT0Q4T29leFR3N0s5UjZrdGdrdmNERkg3U3ozNU5qeDNFa1ZWaVwva1BZcllMS1wvZHBkMW8zcVJHNTdGZW1Ydm53XC83d3VwZ0lMckd3d21nVTRJUVRlbENIUmFqdUFsZitxdU5mU3c2UlFKT0dWbDN5R2tkYjg0a2lOZ3VcL0JVUGltSzBBMHZJRmxxdUZ0VW9FVVR2UExIdlB0a2F4bTJ5cmY1bEdDYVBCbE5xeGNyRTIwOUI5RHZJeFI0a1d6YlRad1wvQ3VEYlBmbDliT0ZWTWpuM1lXK0wrZW5HeHQ5cUdheHFnK040Y0ZPNlJGSDdrRGpwektxY2JGZlJGeXI5TENTQitPQTBCYUhDUUtDVzJDT3RpYU9RSkZ3bDdvSEM5N09ibktGekdoQWJWYU1hUXNncXBNK2hZb0MzSVBFdHJqaHA3TVF1cXpRb1FCNGRNV2hBUWRRZ2xYK0d0SGVxM1FGV0w2KzdQNkhaZ0R5b2FkeVlUaFdBWXpEWDBPeXZZdlgwWlVPc0FscEhEYVRBczRWa3pPR2xWYWVrZnRLN1pPcUxGXC85U1pLcVp2MUI2Z3JIZktnK3pvVUNpQTF1blwvMHZQXC84ZXdCZUJKZGZJMjRwK1RSUFZkWVAwNzVJbXQ3UUlXN3VEdHFtWWlrZmIyd2RXWTBoNEJudUcwPSIsIm1hYyI6IjdlMDJiZTYxNmY4ZTE2MmVlNDg5MGE1Yzk0Y2U1NTkzOTNkYmIyMThlMTQzZmM5NzVhZmVlNmE3YTJmMmE3NGUifQ==
eyJpdiI6IlArTERkYk05bmRNQ25JT0ppS01kWmc9PSIsInZhbHVlIjoiTERISGk0aXVlTkQ1Nmk2Ym9Id2xXbm9iTUNNeVwvR29PMlJSZkVQRlpTZEVUOVFHWlF0a21Fcjc3b2p6dWJzSzBTaXZQVmNNalNvT2I4UnA1TFBpT1MxSmVMYWRQOGJwa25ya2dxSFRaRENqY0tGY2RlT0gxZHFQTmxcL1lTajMwd0hRazFzOFhrYzV5WjdIWnFhRFQ5dnd1QzMxK0VuNzRVMGtrNlBNY0F4Q01mcXlmSW82NGtYNXNtdVBVQ2hKbGd1bnZubTdCYlJhYlN0VHlKS3FmVmRtY3dCMmRENDZ3dzZ5MXhDc3hhS0FDNUl1bVwvcW9VNVFUVHhWMk84Vm0xYzlYTmJpMURFOXFYXC9vTVRMRHA0Ykc2dFJmRXpkUFlWeWVVME1OYkthOHhyaTNsUWM4ZXBPVzR6eWRHanZ0M2ZUc1VFbHBsV1wvMDJvZDEra0dZc1ZFSklZc0JXVGIxcnFwYzZxekNsT1QyT1J1R01sUVpFWWZPbzdRaHhzTU82UXRPYTM5V0JJbmduVyt0NG9pMXFiRVl1K0lNNTQ0NWNuejl5T3hKWkVLMGUwXC9ka0htTitxZVFCSU5aTHRnTUY1ZW5cL2NZaUNmQkdTQ1BrNUp4K1FmbzJxbVpkWVZBXC8ySTVMRFY4NDRQWXVpND0iLCJtYWMiOiI4NzkwNzNjODdhNjE0ZjhhZGVlYjc1MjZmMzMzOGQ4ZmJhZTgyMDkzODU3ZTNmYzk4Yzc3MTFlMGMzYjgwMjI1In0=

             Lý Dục Thần nhận ra sự nghi ngờ của Hướng Vãn Tình, cười nói: "Sư tỷ, chẳng lẽ tỷ đã quên rằng Nhị sư huynh cũng đã từng đi qua con đường này rồi sao?"

Ads
';
Advertisement
x