Xung quanh là những dòng ánh sáng biến ảo không ngừng, trông như những hạt năng lượng cao giải phóng khỏi hố đen khổng lồ ẩn sâu trong bóng tối. 

             Hướng Vãn Tình có cảm giác như cơ thể mình sắp bị xé nát thành từng mảnh vụn. 

             Dù có trải qua Lôi Kiếp cũng không thể phá hủy thân thể mạnh mẽ đã tu hành trăm năm của cô ấy được, vậy mà ở không gian hư vô này, nó lại khó lòng chống nổi sức mạnh hỗn độn. 

             Nơi đây là đáy Nhược Thủy. 

             Chắc là vậy, bởi vì cô ấy đang chìm dần xuống Nhược Thủy. 

             May mà linh khí nơi đây dồi dào, thậm chí còn vượt xa hầu hết những nơi khác trên núi tuyết Côn Luân. 

             Lần gần nhất tiếp xúc với linh khí đậm đặc như thế này là khi ở Dao Trì. 

             Cô ấy phụng mệnh đến Dao Trì bái kiến vị tiên tử thần bí nuôi dưỡng và huấn luyện Thanh Điểu, hôm đó tiên tử nôm rất vui nên đã cho phép cô ấy vào Dao Trì tắm. 

             Cảm giác hiện tại giống hệt như lần bước vào Dao Trì đó vậy. Chỉ khác một chỗ duy nhất đó là linh khí trong Dao Trì khiến người ta dễ chịu, còn ở đây, ngoài linh khí ra thì còn có cả cuồng phong dữ dội và những dòng nước xiết. 

             Hướng Vãn Tình không khỏi hoài nghi, liệu Dao Trì có thông với Nhược Thủy hay không? 

             Cơ thể cô ấy vẫn còn đang chìm xuống, một luồng sức mạnh thần bí đang kéo lấy cô ấy. 

             Nhờ có linh khí, cô ấy sử dụng hết tất cả kiến thức mình có, thậm chí còn sử cả pháp bảo mới miễn cưỡng bảo vệ được cơ thể. 

             Dòng ánh sáng càng lúc càng chói mắt, bị một sức mạnh vô hình bóp méo, biến thành những bức tranh nghệ thuật trừu tượng chuyển động méo mó. 

             Hướng Vãn Tình cảm thấy nhịp tim và hơi thở của mình đều như bị kéo dài ra, thời gian như thể đã trở nên sền sệt, một nỗi sợ với vĩnh hằng chợt sinh ra từ tận đáy lòng. 

             Luồng sức mạnh đang kéo cô ấy bỗng nhiên mạnh mẽ hơn. 

             Cô ấy thấy một vòng ánh sáng kỳ lạ lóe lên rồi biến mất. 

             Rồi ngay sau đó, cô ấy ngã thẳng vào trong bóng tối vô tận. 

             Nơi đây chỉ có bóng tối, không có bất cứ thứ gì khác. 

             Không gian biến mất, thời gian biến mất, Hướng Vãn Tình cảm thấy bản thân mình cũng biến mất. 

             Vì cô ấy không còn cảm nhận cơ thể mình còn tồn tại, nhịp tim, hô hấp hay tứ chi, tất cả đều không còn. 

             Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mờ dần. 

             May nhờ có nguyên thần sau nhiều năm tu luyện vẫn giữ lại được chút minh mẫn, nhưng cô ấy cũng không thể sử pháp lực, cũng chẳng thể cộng hưởng với pháp khí. 

             Trong bóng tối vô tận, nỗi sợ bắt đầu chiếm lấy ý thức cô ấy. 

             Cô ấy muốn khóc, muốn chạy trốn, muốn chết đi… 

             Tiếc rằng, cô ấy chẳng làm được gì cả. 

             Ở đây, chỉ có bóng tối và vĩnh hằng. 

             Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ nơi này vốn không tồn tại thời gian, nên chẳng thể lấy thời gian làm thước đo được. 

             Hướng Vãn Tình chợt nghe thấy  có ai gọi mình. 

             "Sư tỷ!" 

             Trong khoảnh khắc ấy, ý thức của cô ấy như bị một quả bom làm nổ tung. 

             Sau đó cô ấy lại cảm thấy luồng sức mạnh khổng lồ phát ra từ sâu thẳm hư không, nhưng lần này nó không kéo mà là đẩy cô ấy rời đi về một hướng khác. 

             Dòng ánh sáng lại bừng sáng, rút xuống như một dòng xoáy. 

             Hướng Vãn Tình cảm giác mình bị đẩy ra khỏi một không gian nào đó. 

             Cô ấy thấy những vòng sáng rực rỡ hiện ra dưới chân mình rồi nhanh chóng lùi xa. 

             Sau đó, cô ấy được một thứ ấm áp ôm trọn lấy, nhẹ nhàng trôi nổi giống như một chiếc lá rơi trong gió, chầm chậm, chao nghiêng rồi đáp xuống mặt đất. 

             "Sư tỷ! Tỷ không sao chứ?" 

             Hướng Vãn Tình nghe thấy một giọng nói quen thuộc. 

             Cô ấy mở mắt ra rồi nhìn thấy gương mặt quen thuộc 

             Chính là vòng tay và lồng ngực ấm áp của người đó đang ôm cô ấy. 

             "…Dục Thần?" Hướng Vãn Tình vừa kinh ngạc vừa vui mừng. 

             Lý Dục Thần khẽ buông tay, mỉm cười: "Đệ nghe Ngũ sư huynh nói tỷ đến kiểm tra việc chặn dòng Nhược Thủy, nên tới xem tí." 

             "Ồ…" Hướng Vãn Tình cảm thấy người mình mềm nhũn, đứng cũng không vững. 

             Lý Dục Thần lại vòng tay ôm lấy eo cô ấy, để cô ấy tựa vào mình. 

             Hơi thở của Hướng Vãn Tình hơi dồn dập: "Sao tỷ lại… thành ra thế này?" 

             "Không sao, vượt qua thế giới Nhược Thủy cũng giống đi qua Cửu Thiên Cương Phong rồi lại trải qua một lần Lôi Kiếp vậy. Độ kiếp xong yếu chút cũng là chuyện thường tình." 

             "Hả? Này cũng là độ kiếp sao?" 

             "Tất nhiên." Lý Dục Thần cười nói: "Qua được thế giới Nhược Thủy có khi còn khó hơn cả Thiên Lôi kiếp. Sư tỷ, chúc mừng tỷ đã độ kiếp thành công!" 

             Hướng Vãn Tình cảm thấy đỡ hơn đôi chút nhưng không muốn rời khỏi cảm giác ấm áp này, cái lạnh và bóng tối vĩnh hằng lúc nãy thật sự quá đáng sợ. 

             Nhưng lý trí của một người thân là sư tỷ nhanh chóng chiếm lấy ý thức Hướng Vãn Tình, cô ấy khẽ động đậy, muốn tránh khỏi vòng tay của Lý Dục Thần để đứng dậy. 

             Lý Dục Thần buông tay. 

             Hướng Vãn Tình thoáng hụt hẫng, có lẽ nếu anh giữ chặt thêm một chút, cô ấy cũng chẳng vùng mạnh như vậy. 

             Cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh. 

             Nơi đây là một vùng "Đại Địa" đầy rẫy khe nứt nếu có thể gọi là Đại Địa, mặt đất phản chiếu những tia sáng kỳ dị lạnh lẽo, xa xa có vài ngọn núi đen kịt. 

             Trong số đó có một ngọn núi thẳng đứng trông như một gã khổng lồ đen đứng sừng sững trên Đại Địa. Trên người nó có một vài sợi chỉ vàng óng tựa như mạch máu của gã, hoặc là những con sông trên núi đang chảy tràn dòng chất lỏng màu vàng kim, chảy xuống chân gã rồi tụ lại thành sông trên Đại Địa. 

             Nơi này không có mặt trời, không có mặt trăng, cũng chẳng có sao. 

             Những dải sáng kỳ lạ vắt ngang bầu trời như cực quang chính là nguồn sáng của Đại Địa này. 

             "Chúng ta đang ở đâu vậy?" Hướng Vãn Tình hỏi. 

             "Qua khỏi Nhược Thủy đi tiếp nữa chắc là Hoàng Tuyền. Nơi đây chắc là ranh giới giữa Nhược Thủy và Hoàng Tuyền." Lý Dục Thần nói. 

             Hướng Vãn Tình nhìn phong cảnh kỳ lạ chưa từng nhìn thấy trước đây rồi chìm vào suy tư. 

             Sau một lúc lâu, cô ấy khẽ thở dài, quay lại nhìn Lý Dục Thần nói: "Dục Thần, đệ không nên xuống đây." 

             "Tại sao?" 

             "Nhược Thủy là giới, cũng là giới sinh tử, một khi đã vượt qua sẽ chẳng quay lại được." Ánh mắt Hướng Vãn Tình tràn đầy thương xót: "Dục Thần, đệ là đệ tử thông minh nhất Thiên Đô, sư phụ nói đệ là người đầu tiên trong năm trăm năm nay, tương lai rộng mở. Nhưng tỷ lại hại đệ! Dục Thần, đệ không nên xuống đây! Tại sao đệ lại phải xuống chứ?" 

             Lý Dục Thần mỉm cười lắc đầu: "Sư tỷ, khi sư phụ dẫn đệ lên Thiên Đô, tỷ là người đầu tiên gọi đệ là sư đệ, người đầu tiên dẫn đệ đi tham quan cảnh đẹp Côn Luân cũng là tỷ, tỷ cũng là người đã tắm rửa, thay đồ mới cho đệ, dạy đệ hái thuốc, luyện đan…" 

             Hướng Vãn Tình bật cười: "Mấy chuyện đó đệ vẫn nhớ à? Khi ấy, đệ chỉ là một thằng nhóc mà thôi!" 

             Lý Dục Thần nói: "Tất nhiên là nhớ rồi. Sư tỷ đối xử tốt với đệ như thế, sao mà đệ quên được?" 

             "Nhưng đệ cũng không được xuống đây! Nơi này là Nhược Thủy, tỷ chỉ có một thân một mình, không còn vướng bận, nếu không trở về cũng chẳng sao. Nhưng đệ còn có gia đình, có bạn bè và có cả kỳ vọng của sư phụ. Đệ vì tỷ mà xuống đây, nếu không về được thì liệu có đáng không?" 

             Giọng trách móc với tư cách là sư tỷ của Hướng Vãn Tình vang lên. 

             "Rất đáng!" 

             Lý Dục Thần trả lời vỏn vẹn hai chữ. 

             Khoảnh khắc ấy, sống mũi Hướng Vãn Tình cay xè, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Cô ấy nhớ hồi bé đã từng khóc một lần vì tập kiếm khó lại lười biếng nên bị sư phụ trách phạt, từ đó đến nay đã hơn một trăm năm, cô ấy chưa từng khóc. 

             Cô ấy vẫn cho rằng mình đã không còn khóc nữa. 

             Sao một người tu hành lại còn những giọt nước mắt dơ bẩn như này được? 

             Nhưng không ngờ là khi vượt qua thế giới Nhược Thủy rồi cô ấy lại khóc. Đây nào phải độ kiếp thành công, rõ ràng là tu hành thoái hóa! 

             "Sư đệ ngốc, thằng nhóc ngốc…" 

             Hướng Vãn Tình quay mặt đi, vừa len lén lau khóe mắt, vừa bước sang một bên quan sát cảnh vật. 

             "Ủa, kia là gì vậy?" 

             Cô ấy bất chợt chỉ vào một tảng đá lớn ở trước mặt rồi nói. 

eyJpdiI6IjBhaDNkME5heFdpd1FBWFE3SUU2SHc9PSIsInZhbHVlIjoiTUpJenl0enNLeTkzSUJkallUSENkOE9Ic1lxcldhNmpoSE5YWTYxZXdHcDV3TW5ha2dGRW9NRVNNVytCV1lFUXBFUGJNUUMyTk1IQlJrbVwvRUVQUGtNQWlKV0tPOGxYS055akhXXC9HdDYrUVwvc3lrMTJ0b1BCcWwwdkVHWGxRN01sbnk2WU0zNlRhRkM1RXlPaENNeXFZdThaZVRkUUNIZlwvOEJQaXhNZUZxanNHSmdGSlBPU2Z6MmtnRm9GOHJaaEpGVXB5bzVYd2VtSHR4TlZ5THVkeHhiOWl1MmJaR2I4dWpXdGZ6aXA2eU1wSjVBNVFUdE1HZEVNaW84bG5zaVo4SUpHNW9kSk55U1wvdUo1SFcwVWZEcUd0UUliUTNsWEZvZ3FZN1M0OW9MRnR0RXIxa1VIV0pJYUhEck9KTDFhK0M5dzRacU54OEducVQ2amUxSDM3OUhYUXJhS3h5VWcrTnhXYXVuQ0duYmVGRXNQbVlOYUJzN2hoN2E5MjZyd3R6YkU1Y1RMYWpudUx2cElqVEpJZ2k3OFNTdDJyWndKZU5MOVwvdm9tdGdUbEhRa1dBakhKZ29HWVNVY0xiWjVXR1dEZFJac0R3WnJGUjhKV1wvSG1BbFwvb3BHMkdCTjB6SW5aUG16VkhaVHRaRW5pZVQ0K01GXC9tcmVBSTRkM1VjXC9TRTB0cGVUXC9QTjArbkE1YXhydUpaWG1qMUF4M3FIcVAra1wvT2ZjRGhrUnVqUjdmemxJVStnWjZUcmt2S3FwTUNDYUlsSm5MdzZiYWd3eE5VUHp3SzVlVjZrMFpsUzlZUWoyU1pWSWtFVDNjST0iLCJtYWMiOiI2ZjgwYmQ3ODZkZGNiOGUzM2FkYThmMGYwNGJhMzc1YzE0ZDU5MTgwMmZlOGRjYjM3OGU1MzM5Mzk2NmRkYjhiIn0=
eyJpdiI6IklseW0yd3JJVVFTcHg4cUR2ZmhWUGc9PSIsInZhbHVlIjoiVzhxY1UzWkpQSGkxcHVwMXRvYmhPaW1id2dyeW5VeE9IYk5BRThKWmRnXC9iWlllQmtUZnpnYVdld3Y5RG8xRmRRODArcngzek5VUzQyOWVjMG5cL09wTmN4YURoOVRLZmhLeTFsclY3cG9lSkV4RlwvZlNCQjh6emlQRlFDWEpZUmtlaTNUWGxYXC9qRHp5d0ZHUElTV0lOMHdZWXFiTFpaUlBoZlZTMXpnUUFkU3pTRDFRbUZMT05MdzBia2ZtRVVpSE1WQUNPR2hwNCtwWFdtUGdsYjAwWlE9PSIsIm1hYyI6IjU4ZDQzYjZlYTYyNjIxYmQ4ZDEwYWZlMWU3NWVlOGFiMDZkMmU5MmUzYzZkOWU1Y2U4NjAxYTQ0NzRiOWIyYWIifQ==

             Liệt Thừa Phong chém Kim Huyết Cự Ma tại đây.

Ads
';
Advertisement
x