"Thất sư tỷ!"
"Thất sư tỷ!"
Đỗ Thanh Hồi và Đường Tịnh Huy vui mừng tiến lên hành lễ.
"Ơ, sao hai người lại trông mệt mỏi thế này?" Tô Bích Lạc cau mày hỏi.
"Báo cáo Thất sư tỷ, mấy ngày nay bọn đệ vẫn luôn gấp rút bố trí trận pháp bảo vệ biển, do thời gian gấp gáp, pháp lực tiêu hao quá nhiều, là do tu vi bọn đệ chưa đủ, để lộ ra vẻ mệt mỏi, xin Thất sư tỷ trách phạt!" Đỗ Thanh Hồi đáp.
"Việc này không trách bọn đệ được." Tô Bích Lạc nhìn về phía mặt biển xa xa, "Vừa rồi lúc đến tỷ có vòng qua trên biển phía đông, yêu khí bốc tận trời, tuyệt đối không phải hải yêu tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn thế này, bọn đệ có thể hoàn thành đại trận bảo vệ biển, đã vất vả lắm rồi."
"Thất sư tỷ, chẳng phải tỷ đi Nhược Thủy rồi sao? Vãn Tình đâu?" Đường Tịnh Huy hỏi.
Tô Bích Lạc khẽ lắc đầu: "Không tìm thấy."
"Không tìm thấy ư?" Đường Tịnh Huy kinh hãi, lại có phần khó hiểu nhìn Tô Bích Lạc, "Vãn Tình sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"
"Muội muốn hỏi tại sao tỷ lại bỏ mặc lão thập thất mà chạy đến đây đúng không?" Tô Bích Lạc cười nói, "Lão thập thất có nguy hiểm hay không tỷ không biết, nhưng đã có người đi tìm muội ấy rồi. Nếu người đó còn không cứu nổi muội ấy, thì tỷ cũng chẳng cứu nổi."
Đỗ Thanh Hồi và Đường Tịnh Huy đồng loạt ngẩn ra, người còn lợi hại hơn Thất sư tỷ, chẳng lẽ là Đại sư huynh sao? Nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy không thể nào.
"Là... là ai vậy?" Đường Tịnh Huy cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
"Lý Dục Thần." Tô Bích Lạc nói.
"Hả?"
Mọi người đều giật mình.
Đặc biệt là chị Mai đang ở trong đám đông.
"Dục Thần... cậu ấy từ Châu Âu trở về rồi à?"
Chị Mai vốn không rõ Nhược Thủy ở đâu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nếu chuyện ở Châu Âu đã giải quyết xong, thì cho dù Lý Dục Thần không về Hòa Thành, ít nhất cũng phải truyền tin về chứ, còn có Trần Văn Học đi cùng anh nữa mà.
"Không, đệ ấy vẫn đang ở Châu Âu."
Lời của Tô Bích Lạc khiến mọi người nghe không hiểu lắm.
Sao vừa đi Nhược Thủy cứu Hướng Vãn Tình, lại vừa đang ở Châu Âu, rốt cuộc là đang ở đâu?
"Đệ ấy đi bằng phân thân." Đối mặt với sự khó hiểu của mọi người, Tô Bích Lạc giải thích.
"Dục Thần đã có năng lực phân thân ư?" Đỗ Thanh Hồi không khỏi chấn động.
Mấy năm trước, khi Lý Dục Thần xuống khỏi Thiên Đô, mới chỉ vừa bước một chân vào ngưỡng cửa Tiên Thiên.
Sau này, Đỗ Thanh Hồi xuống núi, cùng anh và Hướng Vãn Tình, ba người từng cùng nhau chiến đấu với cửu đầu xà thần Na Già bên bờ sông, khi đó Lý Dục Thần cũng chỉ mới Thiên Kiếp cấp một.
Không ngờ mấy năm không gặp, giờ đây đã có được năng lực phân thân.
Người với người quả thật không thể so sánh được!
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Đỗ Thanh Hồi là sư phụ có phải đã lén lút cho thằng nhóc này ăn tiên đan thần kỳ gì không, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị gạt bỏ, tiếp đó trong đầu đầy ắp những "đạo luận" ly kinh phản đạo mà Lý Dục Thần từng nói.
Trước kia, tuy anh ta đồng cảm với Lý Dục Thần, luôn coi như tiểu sư đệ, tình nghĩa này chưa từng thay đổi, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ cho rằng những lời lẽ nghịch thiên kia của Lý Dục Thần là đúng.
Trong mắt anh ta, Lý Dục Thần là một thiên tài, chỉ tiếc rằng đi sai đường.
Đây cũng là suy nghĩ của phần lớn đệ tử Thiên Đô, bọn họ thậm chí từng nhân lúc Đại sư huynh không có mặt mà tụ họp với nhau bàn bạc cách cứu vớt tiểu sư đệ này.
Nhưng giờ đây, Đỗ Thanh Hồi không thể không nhìn lại những đạo luận nghịch thiên ấy.
Lời lẽ của Lý Dục Thần chẳng phải điều bí mật gì, anh công khai truyền đạo, chỉ cần có lòng, cho dù là dân bốc vác hay dân buôn bán, cũng có thể nghe được vài câu.
Chỉ có điều, để thật sự hiểu thì vẫn cần có chút ngộ tính.
Mà người có thể bước lên Thiên Đô như Đỗ Thanh Hồi, vốn dĩ đã trên vạn tiên, tư chất vạn dặm có một.
Giờ đây ngẫm nghĩ kỹ càng, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Bởi anh ta phát hiện, đạo của Lý Dục Thần, không chỉ nghịch thiên, mà căn bản là lật đổ. Lật đổ toàn bộ những gì bọn họ từng học về đạo.
Mấu chốt là, anh ta dường như không thể phản bác, bất kể là trên lý luận, hay trên thực tu.
"Thanh Hồi, đệ sao vậy?" Tô Bích Lạc thấy sắc mặt Đỗ Thanh Hồi khác lạ, bèn hỏi.
Đỗ Thanh Hồi vội vàng lấy lại tinh thần: "Ồ, không có gì, đệ chỉ hơi cảm khái, cũng có phần lo lắng cho hai người họ."
"Lo lắng cũng vô ích, trước mắt cứ lo cho xong việc đã." Tô Bích Lạc nói.
Đường Tịnh Huy kéo Đỗ Thanh Hồi, nháy mắt ra hiệu với anh ta.
Lúc này Đỗ Thanh Hồi mới sực nhớ ra Bát sư huynh Lục Kính Sơn vẫn còn đang đứng giữa đám đông.
Anh ta vội vàng thức thời tránh sang một bên.
"Bát sư huynh!" Đường Tịnh Huy gọi.
Lục Kính Sơn lúc này mới bước từng bước đi tới, hơi ngượng ngùng, lại thêm phần hoảng hốt, hoàn toàn mất đi phong thái đại đảo chủ.
"Sao thế, lão bát, không nhận ra tỷ rồi à?" Trên gương mặt Tô Bích Lạc phủ một lớp sương, giọng nói cũng hoàn toàn khác lúc đối mặt với Đỗ Thanh Hồi và Đường Tịnh Huy vừa rồi, lạnh lùng vô cùng.
Trong mắt Lục Kính Sơn vốn ngập tràn mong đợi, nhưng nghe thấy giọng điệu lạnh như băng này, ánh mắt lập tức ảm đạm.
Ông ấy khẽ thở dài một hơi, chắp tay nói: "Thất sư tỷ! Hoan nghênh tỷ đến đảo Cửu Long, mời đến sảnh họp một chuyến!"
Tô Bích Lạc cười khẩy: "Hơn trăm năm không gặp, đệ vẫn y như cũ, biết sau khi đệ xuống núi, sư phụ đã đánh giá đệ thế nào không?"
Lục Kính Sơn ngẩn người: "Đánh giá thế nào?"
"Đại nghĩa thành tặc! Đại đạo thành ma!"
Cả người Lục Kính Sơn run lên, như bị điện giật, ảm đạm nói: "Sư phụ nhìn thấu rồi!"
"Hừ hừ, thấu ư?" Tô Bích Lạc cười khẩy, "Sư phụ vẫn còn khách khí, tỷ thấy phải đổi cách nói mới gọi là thấu, chỉ cần hai chữ."
"Xin sư tỷ chỉ giáo!" Lục Kính Sơn cúi người nói.
"Bảo thủ!"
Tô Bích Lạc nhìn dáng vẻ của Lục Kính Sơn, không khỏi lắc đầu.
"Tỷ cứ tưởng đã nhiều năm như vậy, cái tật này của đệ sớm nên sửa rồi, không ngờ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
"Thất sư tỷ, đệ..." Lục Kính Sơn nhất thời cứng họng.
"Đệ không cần giải thích, đã qua hơn trăm năm, vốn dĩ tỷ nghĩ mình đã buông. Nhưng Dục Thần đã nhắc tỷ, tu đạo là tu chính đạo của mình, phải mổ tim hỏi mình, có những thứ, giấu đi cũng vô ích."
Tô Bích Lạc chăm chú nhìn Lục Kính Sơn, gương mặt vẫn lạnh như băng, chỉ là trong mắt thoáng thêm vẻ dịu dàng.
"Hôm nay tỷ đến, chỉ muốn hỏi đệ một câu, có bằng lòng cùng tỷ kết thành đạo lữ không? Nếu đệ đồng ý, tỷ sẽ ở lại đây, cùng đệ đồng sinh cộng tử, cùng tiến cùng lùi. Nếu đệ không muốn, tỷ sẽ lập tức rời đi."
"Hả?"
Mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng.
Không ai ngờ được tiên tử đến từ Thiên Đô, vừa mở miệng đã đưa ra yêu cầu như vậy, sao lại có cảm giác như nữ tổng tài bá đạo thế này? Đây vẫn còn là tu tiên sao?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Lục Kính Sơn.
Lục Kính Sơn đứng đó, ngây như phỗng.
Đúng lúc này, từ ngoài biển truyền đến tiếng tù và hiệu lệnh.
Lục Kính Sơn chỉ tay về phía mặt biển xa xăm, nơi mây đen cuồn cuộn, trời đất u ám mịt mù, nói: "Có chuyện rồi, tạm gác chuyện này, chúng ta đi tiếp ứng đội thuyền!"
Tô Bích Lạc vừa xoay người, bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: "Ai là Nhất Chi Mai?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất