Chu Thiệu Nghĩa liếm đôi môi khô khốc, cục máu đông trong mũi khiến ông ta khó thở, mắt sưng húp cũng bị máu che mờ, chỉ còn khe hở nhỏ ở mắt trái lọt vào chút ánh sáng lờ mờ, mơ hồ thấy căn phòng tối tăm trống trải.
Cơn đau trên người đã tê dại, chỉ còn đói khát vẫn đang hành hạ ông ta.
Ông ta không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa uống nước.
"Nước..." Ông ta cất giọng yếu ớt.
Cửa kẽo kẹt mở ra, một người đàn ông bước vào.
"Muốn uống nước à?"
Người đàn ông đi đến bàn bên cạnh, rót đầy một cốc nước, rồi đi tới trước mặt ông ta.
"Nói đi, đồ ở đâu? Nói ra thì có nước uống, không chỉ có nước uống, còn có hoa quả tươi, gà quay thơm phức, mau nói đi!"
Lồng ngực Chu Thiệu Nghĩa phập phồng dữ dội, trong khe mắt mờ máu thoáng hiện chút khát vọng, nhưng ông ta nhanh chóng cúi đầu xuống, không hề nhúc nhích.
"Ái chà! Còn chịu được à? Họ Chu kia, không ngờ ông đúng là một thằng đàn ông cứng cỏi! Ghê gớm thật! Nhưng ông không nghĩ cho con gái ông sao? Nó giờ đang tiếp khách ở câu lạc bộ trong thủ đô đấy! Không biết một ngày nó phải tiếp mấy khách, ông nói chậm một phút, nó sẽ chịu khổ thêm một phút, ông mà không nói, không chừng cháu ngoại ông cũng được nó đẻ ra rồi, còn chưa biết chừng lại là da đen ấy chứ! Ha ha ha..."
Tiếng cười của gã đàn ông như dao đâm vào tai Chu Thiệu Nghĩa, nhưng không làm lung lay được niềm tin của ông ta.
Ông ta không phải tiếc nuối món đồ kia, thứ đó đối với ông ta chẳng là gì so với tính mạng con gái. Nhưng ông ta biết, nếu ông ta nói ra, ông ta sẽ chết, con gái cũng sẽ chết.
Chỉ có nghiến chặt răng, không nói gì, mới có hy vọng sống sót mong manh.
"Hừ, để xem ông còn chịu được bao lâu!"
Người đàn ông hơi mất kiên nhẫn, hắt cốc nước lên mặt Chu Thiệu Nghĩa.
Chu Thiệu Nghĩa thè lưỡi, tham lam liếm mấy giọt nước còn sót lại nơi khóe miệng.
...
Trong sân trung đình của đại viện nhà họ Vũ, một nam một nữ đang tản bộ trong đình.
Người phụ nữ quý phái, dáng vẻ ung dung, tuy mặc trang phục hiện đại nhưng toát ra khí chất quý phu nhân cổ điển.
Người đàn ông mặt mũi trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, tuấn mỹ phóng khoáng, nhưng cạo trọc đầu, nửa như tăng nhân, nửa như người phàm tục, cũng tràn ngập khí chất quyền quý, chỉ là cử chỉ mơ hồ lấy người phụ nữ làm trung tâm, gã chỉ là người bầu bạn.
Lúc này, quản gia vội vã chạy đến, dừng lại cách phía sau lưng họ hai mét, hơi cúi người, nói: "Phu nhân, ông Lệ!"
Người phụ nữ không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: "Vẫn chưa chịu mở miệng thì khỏi cần báo cáo lặp lại."
Quản gia do dự một chút, nói: "Phu nhân, họ Chu là một khúc xương cứng, tra tấn bình thường vô dụng, bà xem có nên..."
Người phụ nữ dừng bước, nhìn sang người đàn ông bên cạnh: "Thừa Trung, anh thấy sao?"
Lệ Thừa Trung cười nói: "Em là nữ hoàng, bất kể em quyết định thế nào cũng đều đúng."
Người phụ nữ cười: "Anh á, chỉ giỏi cái miệng dỗ em vui! Nếu em là nữ hoàng, vậy anh là gì? Hoàng đế sao?"
"Anh đương nhiên là Hoàng phi của em!" Khuôn mặt thanh tú của Lệ Thừa Trung lộ ra vài phần si mê, đưa tay khẽ choàng vai người phụ nữ.
Quản gia phía sau vô thức lùi lại hai bước, cúi đầu, không nhìn họ.
"Nếu dùng thuật Sưu Hồn, e rằng sẽ khiến toàn bộ giới Huyền Môn phẫn nộ..." Người phụ nữ trầm ngâm.
"Sợ gì chứ! Chỉ cần lấy được thứ đó, em tu thành thiên nữ Tịnh Quang, giúp anh thắp sáng đài sen, anh có được chân truyền của Phật cổ, đến lúc đó, Huyền Môn cũng chẳng là cái thá gì! Thiên hạ đều do em và anh định đoạt!"
Lệ Thừa Trung nói vậy, bỗng cảm thấy lời mình có vấn đề, vội vã mỉm cười sửa lại, "À, là em định đoạt, anh nghe em!"
Người phụ nữ khẽ lắc đầu: "Năm xưa Tắc Thiên Vũ Hoàng lấy nhân từ trị thiên hạ, không thể để đến chỗ Vũ Hồng Lệ em lại làm ô danh nhà họ Vũ. Huống chi, Chu Thiệu Nghĩa không nói, em cũng biết đồ ở đâu."
"Hả? Em biết ở đâu ư?" Lệ Thừa Trung ngạc nhiên hỏi.
"Đương nhiên là ở nhà họ Lý." Vũ Hồng Lệ nói.
"Nhà họ Lý? Ý em là Chu Thiệu Nghĩa đã đưa đồ cho Lý Dục Thần?"
"Nếu không thì vì sao nhà họ Lý lại bảo vệ ông ta đến thế, không chỉ cứu con gái ông ta, còn dùng chú hai của em để đổi?" Vũ Hồng Lệ cười khẩy, "Em nghi ngờ Lâm Mộng Đình đã tu thành thuật Tịnh Quang, nếu không làm sao cô ta có sức mạnh vượt qua pháp sư Hãm Không?"
Lệ Thừa Trung thắc mắc: "Nhưng, không có Quang Minh Quyết, dù cô ta có lấy được di tượng Vũ Hoàng, cũng không thể tu thành chân thân thiên nữ Tịnh Quang chứ!"
"Tiên tổ Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Đế trước khi phi thăng, lấy mình làm mẫu, đúc tượng thiên nữ Tịnh Quang, lại giấu Quang Minh Quyết trong “Kinh Đại Vân”, để lại di ngôn: 'Ngàn năm sau, ba kẻ hiện thế, tất sẽ có kẻ thắng ta xuất hiện, thống nhất thiên hạ'."
Vũ Hồng Lệ ngẩng đầu nhìn trời, như hồi tưởng lại cuộc đời huy hoàng của Vũ Tắc Thiên.
" Kinh Đại Vân chia thành hai quyển thượng và hạ, quyển thượng luôn cất giữ ở nhà họ Vũ, quyển hạ thì không rõ tung tích. Bọn em luôn nghi là bị Chu Minh đoạt được. Những năm ấy, bố em cũng từng âm thầm phái người điều tra nhà họ Chu ở Kim Lăng, không thu được gì. Cho đến vài năm trước, bí cảnh Huyền Vũ mở ra..."
"Lúc đó đúng vào đại hội trấn Châu Môn, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều ở Kim Lăng, đều đi vào bí cảnh Huyền Vũ. Theo lời pháp sư Tịnh Tuyền của chùa Hóa Thành bên Cửu Hoa Sơn cùng đi vào bí cảnh, trong bí cảnh có hai bộ kinh thư, một bộ là “Kinh Đại Quang Minh’’ thất lạc của Cửu Hoa Sơn, bộ kia chính là “Kinh Đại Vân”."
"Ý em là, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đã lấy được “Kinh Đại Vân” trong bí cảnh Huyền Vũ?" Lệ Thừa Trung hoảng hốt, "Thế... thế nếu lại cộng thêm di tượng Vũ Hoàng, chẳng phải cô ta đã luyện thành đại pháp thiên nữ Tịnh Quang trước rồi sao?"
"Hừ! Đâu có dễ vậy?" Vũ Hồng Lệ cười khẩy, "Không có nửa cuốn “Kinh Đại Vân” bản thượng của em, cô ta sao có thể hiểu thấu đại pháp thiên nữ Tịnh Quang chân chính? Hơn nữa, Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Đế mới là chuyển thế của thiên nữ Tịnh Quang, kẻ không phải chuyển thế cũng không thể tu thành pháp thân Tịnh Quang chân chính."
Lệ Thừa Trung thở phào nhẹ nhõm: "Ôi, dọa chết anh rồi!"
"Hừ, anh sợ đèn hoa sen Phật cổ của anh không sáng nổi sao?" Ánh mắt Vũ Hồng Lệ lạnh tanh, lạnh lùng nói, "Anh cũng có thể sang nương náu nhà họ Lý, cầu xin Lâm Mộng Đình cùng anh song tu, cùng thắp sáng đài sen, thành Phật cổ! Em nghe nói Lâm Mộng Đình là tuyệt thế đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đó!"
Vũ Hồng Lệ khẽ mỉm cười, đầy tự tin: "Em đã bố trí quân cờ ở nhà họ Lý từ lâu. Bây giờ, là lúc cho quân cờ ấy sống lại rồi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất