"Tiểu Vân, nãy em nói em tinh thông bộ Võ, em có thể biểu diễn cho chị xem chút không? Chị nghe nói bộ Võ được Đại Vũ sáng tạo từ thời thượng cổ, có thể đi lại trong sóng to gió lớn đấy!" Chị Mai nói. 

             "Haizz! Vẫn chưa được tinh thông, chỉ là học được sớm hơn thôi, còn là được chính tay anh rể dạy nữa." 

             Tâm trạng Lâm Vân khá tốt, biểu diễn luôn ngay trong đại sảnh quán cơm Giang Hồ. 

             Mấy năm trước, cậu ta đã bắt đầu luyện bộ Võ trên cọc Mai Hoa trong vườn hoa ở Ngô Đồng Cư. 

             Sau này Lâm Vân mới biết, đó không phải là cọc Mai Hoa  mà là cọc bộ Võ. 

             Trông chúng chỉ như những cọc gỗ bình thường, giống với cọc Mai Hoa  mà nhiều người trong Võ Lâm vẫn luyện, nhưng thực ra nó lại ẩn chứa trận pháp cao thâm, đi trên đó chẳng khác nào vượt qua sóng dữ cuộn trào. 

             Mà khi bước lên phía trước lại giống như vật đổi sao dời, biến hóa khôn lường. 

             Lâm Vân xem bàn ghế trong sảnh thành cọc gỗ, bước đi trên đó, lúc như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, lúc lại như cá heo lộn nhào, khi thì vững chãi như núi, khi thì linh động như gió. 

             Chị Mai xem mà gật đầu liên hồi. 

             Người ngoài thấy có lẽ sẽ cho là dù bộ Võ có hay đến đâu cũng chẳng thể sánh bằng việc bay. 

             Nhưng chị Mai biết, bộ Võ không chỉ là thân pháp hay bộ pháp, mà quan trọng hơn, nó là một loại trận pháp dùng chính bản thân làm mắt trận, mọi thứ trên đời đều có thể thành trận pháp, lại còn có thể hấp thụ linh khí bên ngoài để bồi bổ bản thân. 

             Huống hồ, khi tu đến cảnh giới cao thâm, e rằng khi đi bộ bằng bộ Võ cũng sẽ chẳng chậm hơn bay là bao. 

             Chỉ là hiện tại, tu vi của Lâm Vân vẫn còn thấp hơn mà thôi, dù gì cậu ta cũng còn trẻ, tu hành cũng chưa lâu nên có được trình độ ngày hôm nay cũng đã là rất giỏi rồi. 

             Ban đầu chị Mai còn lấy làm lạ, rõ ràng là thiên phú của cậu em rể này cũng không tệ, nhưng tại sao Lý Dục Thần lại không dạy đạo pháp huyền thuật gì mà chỉ dạy mỗi một bộ pháp chứ? 

             Giờ chị Mai mới hiểu bộ pháp này thật sự không hề đơn giản. Lý Dục Thần muốn Lâm Vân học đến khi tinh thông. 

             Lúc này, thân ảnh Lâm Vân trong đại sảnh ngày một nhanh, phần lớn các nhân viên đến quán cơm xem đều là người trong Võ Lâm, nhưng cũng không còn nhìn rõ nữa, chỉ thấy một vệt hư ảnh chập chờn lướt qua lướt lại. Chỉ trong khoảnh khắc, cả đại sảnh như phủ đầy bóng người, dường như trên mỗi chiếc bàn, mỗi chiếc ghế đều có một Lâm Vân. 

             Đột nhiên, hư ảnh chợt gom lại rồi chỉ thấy một Lâm Vân xuất hiện ở giữa sảnh, một chân đứng trụ, hơi khom người, chân còn lại nâng lên, từ từ đạp một bước về phía trước. 

             Một luồng sức mạnh như thủy triều ập tới. 

             Bàn ghế phía trước lập tức hóa thành bụi mù. 

             Nhưng Lâm Vân cũng khống chế sức mạnh rất tốt để khi luồng sức mạnh sắp chạm tới tường thì dừng lại, không làm hỏng vách tường của sảnh. 

             Tiếng vỗ tay trong sảnh vang lên như sấm rền. 

             Sau khi thu công, Lâm Vân nhìn vào đại sảnh trống không chỉ còn một nửa số bàn ghế, gãi đầu nói: "Chị Mai, em xin lỗi, chị bảo phòng kế toán tính hóa đơn đi, em sẽ đền!" 

             Chị Mai cười: "Em không cần đền, chị ghi vào sổ của anh rể em." 

             Lâm Vân vội vàng nói: "Đừng! Anh rể sẽ không trách em, nhưng nếu để chị em biết là sẽ lại phạt em nữa. Hay cứ để em tự đền đi, chắc tiền tiêu vặt của em cũng đủ rồi." 

             Chị Mai nói: "Được thôi, lát nữa chị kêu kế toán tính cho, nhưng em muốn đền thì không chỉ là mấy cái bàn này mà còn cả việc buôn bán của ngày nữa!" 

             "Hả?" Lâm Vân lè lưỡi: "Chết rồi, xem ra tháng sau em chỉ ăn mỗi mì gói!" 

             Mọi người đều bật cười. 

             "Lâm Vân, được đó, em luyện bộ Võ khá đấy, không uổng công tâm huyết của anh rể em." Chị Mai khen ngợi. 

             Lâm Vân cười hề hề: "Trước kia em cũng không hiểu, còn lén than trách anh rể hẹp hòi chỉ dạy em mỗi cái đi bộ, chẳng khác gì không dạy. Sau này em mới dần hiểu, bộ Võ ngoài bộ pháp, thân pháp thì còn có thủ pháp và nội luyện. Quan trọng nhất là có thể hòa làm một với ảo cảnh xung quanh, mượn tất cả sức mạnh thành của riêng mình. Chân đạp đất thì mượn sức đất, chân giẫm sóng thì mượn sức biển. Chỉ cần học bộ Võ thật giỏi, rất nhiều thứ khác sẽ tự nhiên theo sau." 

             Chị Mai nghe mà gật đầu liên tục, xem xong màn biểu diễn của Lâm Vân, tuy không có tâm pháp bộ Võ nhưng vẫn nhìn ra được đôi phần huyền diệu, cũng được khai sáng một chút về thuật đi như gió trong Lan Môn. 

             "Ấy, tại sao lúc nãy em lại tung cú đá cuối cùng chậm thế?" Chị Mai lấy làm khó hiểu: "Chị thấy cú đá này rất mạnh, nhưng tốc độ lại quá chậm, trong thực chiến kẻ địch đâu phải bàn ghế ngồi đó đợi em dồn sức đá đâu." 

             Lâm Vân nói: "Em cũng không biết, anh rể em dạy vậy đó. Anh rể bảo chiêu này gọi là Nhất Bộ Đăng Thiên." 

             "Nhất Bộ Đăng Thiên?" 

             Chị Mai nghĩ mãi vẫn không hiểu, cú đá này thì có liên quan gì đến chuyện lên thiên, sao lại gọi là Nhất Bộ Đăng Thiên? 

             ... 

             Khi chị Mai dẫn Lâm Vân và Nghiêm Cẩn trở lại đảo Cửu Long, nơi này đã vô cùng náo nhiệt. 

             Sau khi tin tức truyền ra, các phái trong Huyền Môn đều coi trọng chuyện này, rất nhiều môn phái đã cử người đến. 

             Thực ra, các môn phái ven biển cũng đã biết dị tượng ở biển Hoa Đông xuất hiện từ trước đó. Lần này nhị đảo chủ Kỷ Quảng Lai của đảo Cửu Long đích thân truyền tin cầu viện, đương nhiên là các môn phái đều cũng coi trọng, lần lượt phái cao thủ đến. 

             Trong đó, lão thiên sư Trương Vân Phổ của núi Long Hổ và Cung chủ đạo trưởng Cổ Thủ Mặc của Vạn Phúc Cung thuộc Mao Sơn cũng đích thân tới. 

             Còn có một nhân vật quan trọng khác đó là chưởng môn Lâm Thiết Phong của phái Thần Tiêu. 

             Ngoài ra, cũng có một số người giang hồ tự nguyện tới, trong đó có vài vị là tán tu nổi tiếng trong Huyền Môn. 

             Thế nhưng, dù là chưởng môn, trưởng lão hay là các tán tu tiền bối, sau khi biết trên đảo có hai đệ tử chân chính của Thiên Đô thì đều cảm thấy kính nể, bỏ đi thái độ kiêu ngạo thường ngày. 

             Nếu không có Đỗ Thanh Hồi và Đường Tịnh Huy, muốn lãnh đạo một đám người có tu vi mạnh mẽ và thần thông thế này quả thực không dễ dàng. 

             Khi Lục Kính Sơn giới thiệu chị Mai với mọi người, mọi người đều không khỏi khinh thường, một ả đàn bà có mỗi cái mặt đẹp thì làm được gì? Chẳng lẽ lại dùng nhan sắc để quyến rũ đám yêu quái biển à? 

             Còn về Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đi cùng chị Mai thì mọi người lại càng thêm khinh thường. 

             Chỉ là mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi, trong mắt các tiền bối đại lão nơi này, bọn họ cũng chỉ đang dựa vào quan hệ với Lý Dục Thần đi cửa sau để rèn luyện tích lũy kinh nghiệm. 

             Nhưng họ lại quên rằng nếu xét về tuổi tác thì Lý Dục Thần cũng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, nhất là năm xưa khi vừa mới từ Thiên Đô xuống núi đã càn quét khắp trời Nam đất Bắc. 

             Lúc này, theo chiến thuật đã bàn bạc thống nhất từ trước, Ninh Phượng Toàn đang chỉ huy hạm đội thẳng tiến về phía Đông, khi vượt qua rãnh biển Lưu Cầu thì thả mồi nhử, đồng thời khởi động tàu ngầm dưới biển, sử dùng âm thanh và từ trường để xua đuổi, dẫn dụ. 

             Lúc đầu biện pháp này vẫn có hiệu quả. 

             Hình ảnh điện tử truyền về từ đáy biển cho thấy, có vài bóng đen rời khỏi rãnh biển Lưu Cầu, bắt đầu di chuyển về phía Đông. Dưới sự dẫn đầu của chúng, đám đang tụ tập dưới đáy biển ấy cũng bắt đầu lục tục đi theo. 

             Ngay khi Ninh Phượng Toàn cho rằng kế hoạch sắp thành công, gió bão bất chợt nổi lên trên biển, bao trùm lấy rãnh biển rộng lớn với cường độ cực lớn, cực kỳ hiếm thấy. 

             Hạm đội đang thi hành nhiệm vụ đã bị sóng dữ nhấn chìm chỉ trong chớp mắt. 

             Đám sinh vật thần bí dưới đáy biển vừa bị dẫn dụ đi về phía Đông dường như đã nhận ra gì đó, phát hiện đã bị loài người lừa, lại đồng loạt quay đầu về phía Tây, tăng tốc đi về phía đảo Cửu Long và núi Phổ Đà. 

eyJpdiI6Imh0OG5ncEp3elJrQWtMMjc2dE1XbWc9PSIsInZhbHVlIjoiOGlHSTNPeHVTY0VkcGF5ektHOGRtbU1rSklJeW5RaTNiYlVQZGRsa09adzJUUWtLaCs2YjFNQ0V4WTNkMVdwSWh0dUE4b0h1SWdnd0FxYnFLQTJJRjFNY0lzUFFmRUdjNFRnM2NNTlwvM1wvbUl2XC9vQ3ZBMHRyTlFaWXZlWGpYMXppZ1V0ZnJoRUJuUzl3SVhvVWNmaGhoVEllNWdDaWNDeVJXYjRjRkNtMmsrSzFnN3VmVW5GMUkyU1huUXhpcCt2ekE4dEJROVdHQ0ZkMUJweVFVM2I0b01SbTIzSDJlangxdURjS0w0ZHRSQlpRemo1TVJodEY1WVBvSTBTVGJidkZBbGpuOTFGQ0IwbjRaUno5ckkyS2hSYUg5d3Y0c0NvRUNubDZhVFwvZnVuKzk5RFFVYVl5WnhFQ0FFcDJ4dnIwdVMrOUtQeFNcL0RHWWNYd3dTXC9DS3FlZzl4K3NPVmMwRW44VVF1a1pQVVVcL3Z4bE1ROFgxMWl5SG16S3gwV2g2ZTVsTm5Fa2lDdFJvTnVFTFJ0OXAycU9HRjNQVnRiZXNVRXlTbXpnd29RRlwvSnQyRnN0WnpacVB3WDY1QjVXbkJpWE9rT094UUdITElUMHRockxhdTJveG9vY2VSXC9IODZPWkRiQ3hQdUoxaHVzeWw4SGF5dHhFT2szdVdQZHJBT2V1U0lTN0RCT25ETnZoZ3BNM1VYZ0FcL3JQNWR6cklXMThOVStJS1FadEk1XC9GXC9odkEyMDRrSTB2QmphTG5leDhHSTBrZmwwVnpIKzdyNUNWQUxyd0JZZXpHZm00SEJ0Z1J0alRPc1AxeUFETHBEb3IwRnR4RmQ3b3NRRmxHczg1aiIsIm1hYyI6IjRiNmJjYmQ1ZjVkNWVjNjI4YjgwNzkxYmZjNzMzY2VjZWM4OTE3NzNiMjUwNTk5ZGRmNWZjN2Y3MDhmNzllYjMifQ==
eyJpdiI6IjNyUnlkYWswZXJzbW9cL0VGd0RiQXZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkEwQ1NPU2dqZHZuMllVbWxiSThIbTVvaXN2N1I4bnlyVE0wWnkrWlwvbDRvS2dwdXdjNFBpSXdBaVRyK2hcL0Z5UUZoYmJtQ1ZYNkJTZDB5OFZPM0w1YnZHV21JTk13a3BIbzRtc2cwc1Znc2VWQnhYMXBMa09IWEJqY0NYM2FHSzFORTZNMmtTekJkTkhnQnc5cTZ1MnhCWDcyQ25aUG5xcWFUXC8zNWxZQm5yK1ZHR08xbkhlT1NENUNwK0RlNEhHcFE5eldNcHhCeXBKaXBhbjVhTWRXNnRsY2k1YzJrbjFWTlVDSnVFbWVFZVE9IiwibWFjIjoiYTQ2ZWE1ODNlN2M0YTM5OGVlMjcwYzIwNDcwYzRhYjQyMTJlMDI1OGE4ZDUzMzkyNWFkNmM1ZTY2OTQ0YjA4ZSJ9

             Nhìn thấy Tô Bích Lạc đang lướt sóng đến hệt tiên nữ, người vui mừng và kích động nhất, không ai khác, chính là Lục Kính Sơn.

Ads
';
Advertisement
x