Tô Bích Lạc thở dài: "Haizz, vừa rồi đệ nhắc đến Minh Vương nên tỷ mới nhớ tới nó. Nhưng tạo phân thân cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì? Phải đến Thiên Kiếp cấp năm mới có thể có phân thân, mà đó cũng mới là người Du Hồn, chỉ sợ vừa bước vào Nhược Thủy đã bị xé nát rồi. Còn thân ngoại hóa thân đúng là mạnh thật, nhưng phải tới Thiên Kiếp cấp bảy mới làm được. Nhị sư huynh đã mất được hai mươi năm rồi, Tam sư huynh và Tứ sư huynh cũng đi xa chưa về, giờ ở Thiên Đô cũng chỉ có mỗi đại sư huynh mới có thể phân thân..." 

             Nói đến đây, cô ấy bỗng giật mình, nhìn Lý Dục Thần như nhìn thấy quái vật. 

             "Tiểu sư đệ, đừng nói với tỷ là đệ đã có thể phân thân rồi nhé?" 

             Lý Dục Thần cười nói: "Không giấu gì Thất sư tỷ, hiện tại người đang đứng trước mặt tỷ là phân thân đó!" 

             "Gì cơ?" Tô Bích Lạc càng thêm bất ngờ: "Không thể nào! Rõ ràng là phân thân khác với bản thể mà, nếu đệ là phân thân thì sao tỷ lại không cảm nhận được chứ?" 

             "Có lẽ là do hai tỷ đệ mình đã lâu không gặp mặt nhau, nên Thất sư tỷ cũng chỉ nhớ đệ của hồi đó mà thôi." 

             Tô Bích Lạc gật đầu: "Có lẽ vậy, trong ký ức của tỷ, đệ vẫn chỉ là một đứa trẻ. Những năm gần đây tin đồn về đệ luôn không ngớt, lúc đầu tỷ còn không tin, giờ xem ra..." 

             Cô ấy ngừng lại một chút rồi bỗng đổi sang giọng điệu dịu dàng hơn: "Ba năm trước đệ đưa Lão Bát đến Thiên Đô, tỷ nghe nói đệ không màng nguy hiểm, dùng hết sức bảo vệ Lão Bát, cảm ơn đệ." 

             Lý Dục Thần sững sờ trông thoáng chốc, rồi chợt hiểu ra điều gì đó, mỉm cười nói: "Đó là việc đệ nên làm. Thất sư tỷ, có một chuyện đệ muốn bàn với tỷ." 

             "Chuyện gì?" 

             "Bản thể của đệ vẫn còn đang ở Châu Âu xử lý chuyện của Thái Dương Thánh Giáo, không thể rời đi. Hiện nay nơi đâu cũng đầy biến động, biển Hoa Đông, Nam Cương, thủ đô, nơi nào cũng có biến." 

             Lý Dục Thần quay đầu nhìn về phía hư vô của Thần Châu, ánh mắt không khỏi lộ vẻ lo lắng. 

             "Theo đệ thấy thì biến động ở biển Hoa Đông là nguy hiểm nhất. Thất sư tỷ, hay là tỷ đến đảo Cửu Long giúp Bát sư huynh một tay đi. Còn chuyện tìm Hướng sư tỷ và điều tra Nhược Thủy cứ giao hết cho đệ." 

             "Ơ?" Tô Bích Lạc vừa nghe đến chuyện đi đảo Cửu Long, vẻ mặt lập tức thay đổi, lồng ngực phập phồng: "Tỷ... tỷ..." 

             "Thất sư tỷ cần gì phải do dự?" Lý Dục Thần khích lệ: "Thái Thượng quên tình, nhưng không phải là vô tình. Tuy nói tu hành cần buông bỏ chấp niệm, nhưng lại phải hướng thẳng vào bản tâm. Nếu sư tỷ đã có lòng nhớ mong, thì cớ sao lại không gỡ nút thắt đó ra?" 

             "Chuyện này..." Dường như Tô Bích Lạc vẫn còn hơi do dự. 

             Lý Dục Thần lại nói: "Đệ thấy tình hình hiện tại ở biển Hoa Đông rất bất thường, có lẽ Bát sư huynh sẽ gặp phải đại nạn, Thất sư tỷ..." 

             "Được!" Tô Bích Lạc bỗng cắt ngang: "Đệ nói đúng, tu hành phải nhắm thẳng vào bản tâm. Không ngờ là tỷ đã tu luyện ba trăm năm lại không thể nhìn thấu mọi thứ bằng một thằng nhóc như đệ." 

             Lý Dục Thần mỉm cười, đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một cây cung nhỏ xinh và một mũi tên vàng. 

             "Đây là cây cung Thiên Vũ được Đại Vũ chế tạo, sau này thuộc sở hữu của Tiền Vương và được rèn thêm mũi tên vàng dùng để bắn triều trấn long, là pháp bảo có một không hai dùng để đối phó với loài rồng. Đệ thấy lần này ở biển Hoa Đông có hiện tượng long hành thú tiềm, chắc chắn cây cung này sẽ hữu dụng, Thất sư tỷ mang nó tới biển Hoa Đông đi." 

             Sau đó, anh lại truyền thần niệm giao chú quyết của cây cung Tiền Vương cho Tô Bích Lạc. 

             Tô Bích Lạc nhận lấy cây cung Thiên Vũ, thần thức vừa động, cây cung lập tức bay lên giữa không trung, to lớn như một ngọn núi, dây cung kéo ra, mũi tên vàng lắp vào, chỉ trong nháy mắt sát khí đã lan tràn khắp nơi. 

             "Quả nhiên là thần khí!" Tô Bích Lạc thán phục thốt lên rồi lại nhíu mày: "Chỉ là tỷ cảm thấy pháp quyết này không hợp với cây cung, không thể phát huy được một phần mười uy lực của nó." 

             Lý Dục Thần nói: "Tất nhiên rồi, bởi vì pháp quyết này là do nhà họ Tiền ở Ngô Việt truyền xuống, chứ không phải Chân Quyết được Đại Vũ lưu lại." 

             Tô Bích Lạc lắc đầu nói: "Với tỷ mà nói thì nó khác gì vô dụng đâu, còn chẳng bằng pháp bảo ở Thiên Đô nữa." 

             Lý Dục Thần nói: "Vậy nhờ Thất sư tỷ cứ mang nó và khẩu quyết theo, giao cho một người phụ nữ tên Nhất Chi Mai. Còn cuối cùng giao cho ai cứ để cho chị ấy quyết định." 

             Tô Bích Lạc bỗng hỏi: "Dục Thần, nếu đệ đã có thể phân thân thì sao không tự đi đi?" 

             Lý Dục Thần thở dài: "Mỗi lần phân ra thì lại yếu đi một phần. Hiện nay thời thế rối ren, đệ lại có quá nhiều nơi muốn đến. Nếu phân thân quá nhiều, e rằng sẽ chẳng làm chuyện gì nên thân. Huống hồ..." 

             Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Đệ là duy nhất, sao lại cần phân thân? Phân thân trong tu hành truyền thống, vốn là mượn trời để hóa thành, mà cái bóng ấy cũng chỉ là hóa thân của Thiên Đạo, chứ cũng chẳng phải là chân thân của mình. Vì vậy Nhị sư huynh dốc hết sức vào một kiếm đó cũng chẳng cầu phân thân, mà chỉ cầu bản thân mình." 

             "Hóa thân của Thiên Đạo chứ chẳng phải là chân thân của mình?" Tô Bích Lạc nhất thời không hiểu nổi lý luận của Lý Dục Thần: "Vậy hiện giờ đệ là gì? Là Lý Dục Thần hay là hóa thân của Thiên Đạo? Vậy, còn phân thân của Minh Vương thì sao? Chẳng lẽ phân thân của Minh Vương Ma chủ cũng là do bọn họ mượn Thiên Đạo mà hóa thành?" 

             "Ừ." Lý Dục Thần trả lời: "Dù sao nữa, thế gian này vẫn sẽ nằm dưới Thiên Đạo, tuy đệ mở lối đi riêng vào thẳng đại đạo, nhưng chỉ cần Thiên Đạo vẫn còn đó, đệ không thể không chịu ảnh hưởng của nó. Nhưng rồi cũng sẽ có ngày, tất cả những phân thân ấy đều phải bị tiêu diệt. Chỉ khi diệt hết những thứ không phải ta mới giữ lại được bản thân mình, hợp nhất với đạo. Đệ nghĩ, Minh Vương cũng có mục đích này." 

             "Ý đệ là..." Tô Bích Lạc càng nghe càng kinh ngạc: "Ý đệ là Minh Vương lên Thiên Đô là cố ý mượn tay chúng ta tiêu diệt hóa thân Thiên Đạo của gã sao?" 

             "Hoặc là một mũi tên trúng hai con chim thôi." Lý Dục Thần nói. 

             "Chẳng trách..." Tô Bích Lạc lẩm bẩm: "Chẳng trách năm đó sư phụ đã nói, có lẽ một kiếm kia của Nhị sư huynh đã giúp Minh Vương. Khi đó chúng ta không hiểu, thì ra là có ý này!" 

             Qua một lúc lâu, cô ấy mới lại nhìn thẳng vào Lý Dục Thần, cảm khái nói: "Tiểu sư đệ, không ngờ chỉ mấy năm không gặp mà tu vi của đệ đã đạt đến cảnh giới này rồi, Đại sư huynh nói đệ không theo đi lẽ thường quả thật không sai. Đi theo lẽ thường mãi thì sao có được thành tựu thế này chứ? Tiếc là đại sư huynh quá cố chấp, còn sư phụ lại vào Vạn Tiên Trận không ra. Nếu sư phụ thấy thành tựu ngày hôm nay của đệ, chắc chắn sẽ rất vui mừng!" 

             "Sư phụ..." Lý Dục Thần khẽ thở dài: "Có lẽ, người cũng không muốn gặp đệ đâu." 

             "Hả, vì sao?" Tô Bích Lạc ngạc nhiên hỏi. 

             Lý Dục Thần không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, nói: "Thất sư tỷ, đệ đi trước, nếu có tin gì đệ sẽ tìm cách truyền về Thiên Đô." 

             Nói xong, anh tung mình nhảy lên, nhảy vào trong Nhược Thủy. 

             Tô Bích Lạc nhìn Lý Dục Thần chìm xuống dòng nước mà mặt nước lại không một gợn sóng, lúc này cô ấy mới hiểu rõ đó không phải nước, mà là giới. 

             Thánh nhân mượn Nhược Thủy thu hút hỗn độn tạo ra Linh Khu, ổn định Côn Luân rồi tạo ra thế giới này. 

             Thế giới, trong giới là nhân thế, ngoài thế chính là giới. 

             Nhìn theo bóng dáng của Lý Dục Thần biến mất trên mặt sông, Tô Bích Lạc bay lên chạy về hư không ở phương xa, hướng về phía biển Hoa Đông của Hoa Hạ. 

             ... 

             Lâm Vân và Nghiêm Cẩn trở về Hòa Thành nhưng không về nhà mình, mà đến thẳng quán cơm Giang Hồ. 

             Trước khi họ trở về, Lâm Mộng Đình đã giải thích cặn kẽ mọi chuyện, bọn họ cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện lần này, có về nhà cũng sẽ chỉ khiến người nhà thêm lo lắng. 

             Chị Mai nhìn thấy hai chàng trai một lớn một lớn một nhỏ, dù khi vào đại học họ đã trưởng thành hơn hồi cấp ba nhưng trong mắt chị Mai, họ vẫn còn quá non nớt. 

             "Haizz, Mộng Đình cũng thật là, chị chỉ mượn Điếu Ngư Can dùng có tí, hai em không cần phải đến, quá nguy hiểm." Chị Mai nói. 

             Nghiêm Cẩn nói: "Điếu Ngư Can có rất nhiều cách dùng mà chỉ có mình em mới biết. Nếu em không đến thì không thể phát huy hết tác dụng." 

             Chị Mai gật đầu, nhìn sang Lâm Vân: "Vậy còn em? Sao em cũng đến vậy?" 

             Lâm Vân nói: "Em họ em đã đến, sao em không thể tới được? Thế chẳng phải nói em mất nghĩa khí sao! Có chết thì cùng chết, đúng không, Nghiêm Cẩn?" 

             Nghiêm Cẩn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cậu ta một cái. 

             Ba cái lời xúi quẩy không đáng tin cậy này chỉ có mỗi mình Lâm Vân mồm đi trước não này nói được. 

eyJpdiI6ImJMaGkzUUtNekVcL05MR2Q3djdwTkdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVld1B6THdqWVBEZ01CNExmYnlUR3N2b2ZIOHZuTEQ2alJkcUJUSTV0QU5hMXNwQytqajBZdVhnVEV6UnVBRGpJTlgyMlhmTHJWUzduZnVqZnp3bnhnNWJjMHNTb3N1aVwvWElYUmpJcU1WRUpwQjFSWkdjdFQ3MWxwdkNWU09YM0diVlRoQUNzNHMzcjFrUFwvcWZHUzloY2Nzd09QM2lTUTh0OWNWVkY1dUxNbktRODJNbFY5cnZoZ3JPcGhaekJUVGc3V29qYkdBM3RiNUtwcWVpRTJ0ZkdTWmM5bWFDTkpVQ002Rk9Pa2MxTm56WjNHckdzRStZSnRWZ0JjSlRhNHFtbkYzMVBLeHpqMEZvTDNcL3JhN0xhenpzTWVqc1FlOEkwQkhFakpVazRDM05UWTdodkoxb3FmVXJPTU0xdU9mWWlvZkRcL1pZYm5zKzEwT2xLNTd0SHRGcFZzSFRpRklSWkNJVFFiRU9JXC9uY0pXMzRvdUNYaERqazRyb2VlOXB1MDNBa1JpK0ZIeDdMVWdGM3dpdDFodz09IiwibWFjIjoiNzAwNWViYWRjMzkwNWY4YjZmOTRlMTY1ZTFmNmVjNjY4YzczMTkwZWQ0ZTEyYTE4ZTQ0M2RmNmJmZTMyMGExZCJ9
eyJpdiI6IlNYRStnUEZOY2V0d0pnczN5WUhVN1E9PSIsInZhbHVlIjoiaFdIZXJiUjlWZWhZdWZ6ZnBqVTNFWUlkN2R6VlFBT2xGRzFDa2wrQnFqUlJaSG42OUJMQ1hIbEl1dUhMSWhxUVwvQWoxUExrdGJcL2h0QUNCYlR2UFFoUG5RZzNMQVB5V0F6S1k2UjVUOU5sU3dHRzl0d3hnbUFLcmtVaHpwRFdoSnJKcDV2SDhTeXhjVEZBUG1XaGVSckYwQVNUNDRqTVNcL1wvcEpmQWJRcXhPKytKNk4yWWFVejVmOXVQNHMxYXNJZjIzQjVsRHh4TDIrT1NRZTR1bjRNdWxmVncwempUUVVsZ05BXC9iTkk4XC9iQWNGRE5wSTBpU3JUbG1DRHFcL1MyM3o3ZytodjBmV1NFajk5TnhIbjZ0cWsrNElhaWhPRVYzZ2xOeDI2QVdCdGxmdHNsaVNuN1ZENW1PXC9rTjNZV21lSEhBRk5PQ1NCWE9lS2pOSm5pbE1xVFFHcGQzMHJGN0U2dWUrUUthVjBiQUZyb3BhVkQzOUQ3ZjlNMVU5ZVZzWGE4OUpGcXROTUtyaVhkWUZ6V05GMmZ6NXNXakFTc25acHBOSnFKSnZNd2hLcStGZUVPT3AzZk9JM3NwZHBmUTdERDFkRm9WVWJCbXkzS1p1dUxvVVRFOGI0UjZFMHk5Zm9nbmJLSHBhVFNsc3lIcllueWpkZ2ZsZjdVcTJuUGErMmtURW5hVVgza0NGQnFJZWdWRjJqRVwvVktaU25GK1doNHlydlpJVElKTDRmTVR1aUxJSHpFcCt5NkttK3ZhMmx1M0lWK1lkZWlrT29tajNXb2QyWnJwM0J2QXdkbDMrdGtMeTBWdmJSUFhiTjZOQnl6WmNyUGloejdMZERhVnNQRXZodHU5T21BOHY1U0hHQjdaeE1oWFNzMElScXNqdFpxWUxtM0l5UHB1NDRkQ0RQNURIUjR5WnRLcUZFZ2VvWlRMRUpMbVwvb0hlcXY0Q0dKUU12ZENuNEZNSVlCYXo2TUNwRDBmNXk2aHk5b1N6UWNxT1wvaFgyaUsyb1REbVZkOWs4RHpMR1lpZGJOWU9ISmtSbkxGXC94R2VSY2FaY3hwSlwvcVJucjMwQzRuRnNzVmRMRVhyWWpkSDhsSVc5MjhUMEVBN05ReUtkYTY2Z2d5cGI3Vmp6YTViN29ObDYyUnppU3dxU0xlZThkSVAxbk9HbytjNFVucEI5a2ZMRk9TZFwvemcwNlF2TlRabTNwb0Q2bWVpM29tS1l1R29DVW1mb3k2VndtTlZoQUtUQU1zb1AwSFBHY3h6THFNMlNPTXlVT0lTNjNkR2RIVEdGREtwWTRSWDVWY0xPcXdpQjVpdnVYYVZEXC92ZTJWdXFDbz0iLCJtYWMiOiIxNjc4NWQ4MTBkYjZmZjBjMDZmNzNlZGVkYzQ2MGNjOWRiYzZlNjc5ZDNlN2NkN2YwN2JmYjc0ZjM1NzNlZWUwIn0=

             "Còn mấy cái chuyện sống chết cũng chẳng cần kiêng kỵ gì. Nếu trận chiến này mà chúng ta không đánh nổi, biển Hoa Đông thất thủ, thì e rằng Hòa Thành cũng sẽ gặp phải họa. Với tư cách là người thừa kế của nhà họ Lâm ở Hòa Thành, theo lý mà nói, em có đứng ra vì người thân, có tan xương nát thịt đi nữa cũng chẳng có gì phải sợ cả!"

Ads
';
Advertisement
x