Trần Văn Học đứng trên tầng mây, quay người nhìn xuống phía dưới. 

             Vó ngựa vang lên lộc cộc giữa làn bụi bay, các kỵ sĩ bắt đầu xếp hàng, nghênh đón vị vua mới của họ. 

             Một kỵ sĩ nhặt tấm áo choàng đỏ mà Pierre đánh rơi dưới đất lên, thúc ngựa phóng lên cao đến Thánh Điện, tấm áo choàng đỏ được giơ cao trong tay như một lá cờ tung bay trong gió. 

             Tất cả mọi người có mặt đều bắt đầu xướng lên: 

             "Vẻ rạng ngời của người trỗi dậy từ chốn u tối, mây hồng phủ khắp bầu trời, nghênh đón ngọn lửa của người, nhân gian tràn ngập niềm vui... Người khiến bầu trời sao lùi bước, người khiến mặt đất bừng sáng, người là vua của chư thần, nghênh đón ngọn lửa của người, chúng ta bước vào cõi vĩnh hằng..." 

             Kỵ sĩ giơ áo choàng đỏ cưỡi ngựa vòng quanh hòn đảo ba vòng, rồi phi thẳng về đại điện trên cao. 

             Asbeel nhận lấy tấm áo choàng đỏ từ tay kỵ sĩ, nâng bằng hai tay, bước về phía Trần Văn Học. 

             Camiel đi đến trước ngai vàng, tháo vương miện thánh tượng trưng cho Giáo hoàng trên đầu Pierre xuống. 

             Hai người cúi mình trước mặt Trần Văn Học, dâng lên áo choàng đỏ và vương miện thánh. 

             Tiếng xướng ca đột ngột dừng lại, kỵ sĩ xếp hàng ngay ngắn, đám đông ngẩng đầu nhìn lên, cả đảo Delin bỗng trở nên yên tĩnh. 

             Trần Văn Học nhìn tướng sĩ trên khắp đảo và mặt biển xa xa, hơi ngơ ngác. 

             Asbeel và Camiel lại tiến thêm một bước, Asbeel cung kính nói: "Mời Lục giáo chủ đội vương miện và khoác áo choàng đỏ." 

             "Lục giáo chủ?" Trần Văn Học hơi ngẩn người. 

             Mãi đến khi Lý Dục Thần dẫn theo bốn vị “thiên sứ” khác bước đến, anh ta mới lấy lại tinh thần, nhìn Lý Dục Thần cười khổ, hỏi: "Rốt cuộc tôi là ai?" 

             Lý Dục Thần cười nói: "Anh muốn là ai?" 

             Trần Văn Học sững sờ, sau đó sắc mặt giãn ra, thở phào một hơi, bật cười, nói: "Tôi suýt nữa tưởng mình phải đổi họ rồi, bố tôi mà biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi." 

             Asbeel và Camiel liếc nhìn nhau, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa bất an. 

             "Xin hỏi..." 

             "À, tôi họ Trần, tôi tên Trần Văn Học." 

             Trần Văn Học chưa đợi Asbeel hỏi xong đã chủ động nói rõ thân phận. 

             Asbeel ngẩn người một lúc, thậm chí không chắc bản thân vừa rồi định hỏi điều này hay là hỏi chuyện khác. 

             Trần Văn Học bước lên hai bước, nhìn đám người đông nghịt trên mặt đất và những tia sáng trên bộ giáp, cao giọng nói: 

             "Tôi tên Trần Văn Học, tôi không phải thần thánh gì cả, cũng không muốn làm Giáo hoàng. Hoàng quyền nên bị ném vào sọt rác từ lâu rồi. Trên đời này không có thần, tất cả các người, đều là thần của chính mình! Bắt đầu từ hôm nay, các người tự do rồi! Không cần phải chiến đấu cho ai nữa, không cần phải nghe lệnh của bất kỳ ai nữa. Các người là những sinh mệnh sống động và tự do! Mỗi người trong các người đều có quyền được sống một cuộc đời có giá trị của riêng mình! Hãy hò reo vì tự do đi!" 

             Dưới kia, toàn bộ quân đoàn kỵ sĩ đều im phăng phắc, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc và mơ hồ. 

             Ngoại trừ Lý Dục Thần khẽ gật đầu, những người còn lại đều bị bất ngờ đến mức chưa thể hiểu và chấp nhận được ngay. 

             Trần Văn Học thấy lời mình nói chẳng ai đáp lại, hoàn toàn không có cảnh tượng vạn người hò reo như trong tưởng tượng, hơi ngượng ngùng gãi đầu, tự giễu: "Quả nhiên tôi không có năng khiếu diễn thuyết mà!" 

             Camiel không nhịn được nói: "Hoàng quyền có thể vứt vào sọt rác, nhưng thần sao có thể không có? Thế giới này vẫn cần một mặt trời!" 

             Trần Văn Học cười nói: "Không, mặt trời không chỉ có một. Trên đầu mỗi người đều có một mặt trời, tôi không thể cướp được của ông, mà ông cũng không thể cướp được của tôi." 

             Camiel gật đầu: "Được rồi, tôi thừa nhận cảnh giới của tôi không bằng cậu, cậu nói đúng. Nhưng điều đó không cản trở việc cậu trở thành giáo chủ, dẫn dắt chúng tôi hướng về ánh sáng, đúng không? Chúng tôi là những chiếc lông vũ rơi xuống từ thần linh. Dù cậu không thừa nhận mình là thần linh, hay là, mỗi người đều có thể trở thành thần, nhưng trước khi mây đen tan hết, chúng tôi cần cậu, những tướng sĩ vừa được tái sinh phía dưới kia cần cậu. Cậu đã trao cho họ trái tim kỵ sĩ và dòng máu nóng, cho họ sinh mệnh sống động, chẳng lẽ cậu có thể khoanh tay đứng nhìn, mặc họ tự sinh tự diệt sao? Hay là, cậu muốn nhìn thấy một Pierre hay Azazel tiếp theo xuất hiện?" 

             Trần Văn Học trầm mặc một lúc, nhìn về phía Lý Dục Thần. 

             Lý Dục Thần không nói gì. 

             Trần Văn Học hiểu, quyết định này phải do anh ta tự đưa ra. 

             Anh ta suy nghĩ giây lát rồi nói: "Được rồi, tôi có thể ở lại, nhưng…" 

             Anh ta vươn tay nhận lấy áo choàng đỏ và vương miện khảm đá quý từ tay Asbeel và Camiel, bước qua họ, đi đến trước ngai vàng, đặt vương miện trở lại đầu Pierre đang gục xuống, rồi phủ áo choàng đỏ lên người ông ta. 

             Sau đó, anh ta rút cây thương vàng vẫn còn cắm giữa ngực Pierre ra, cánh tay chấn động, mũi thương bùng lên một ngọn lửa vàng, rồi rơi xuống người Pierre. 

             Cơ thể Giáo hoàng và chiếc ngai vàng bốc cháy dữ dội, chiếc áo choàng đỏ tượng trưng cho thân phận Giáo hoàng và vương miện đại diện cho quyền lực của giáo đình cùng tan thành tro bụi trong ngọn lửa. 

             Asbeel và Camiel tròn mắt nhìn, rồi dần dần hiểu ra, khuôn mặt kinh ngạc của họ dần chuyển thành vẻ nhẹ nhõm và vui mừng. 

             Ngọn lửa này đã thiêu rụi thi thể của Pierre cùng với hoàng quyền cũ kỹ. 

             Tuy vậy, trên đảo Delin vẫn không hề xuất hiện cảnh tượng hàng vạn người reo hò vì tự do. Có lẽ họ còn cần một khoảng thời gian rất dài để thích ứng mới hiểu cái gì là tự do chân chính, cái gì là thần linh chân chính. 

             Dưới sự chỉ dẫn của Asbeel và Camiel, mọi người đi tham quan Thái Dương Thánh Điện tráng lệ. Công trình kiến trúc vừa giống nhà thờ vừa giống cung điện này không biết đã được xây dựng trong bao nhiêu năm, tiêu tốn bao nhiêu sức người sức của, lại còn được giấu trong hư không của đảo Delin bằng một pháp trận mạnh mẽ. 

             "Ban đầu công trình trên đảo Delin không phải là Thánh Điện, mà là để tìm đường đến mặt trời." Asbeel nói. 

             "Đúng vậy, nơi đây là chỗ mặt trời mọc trong truyền thuyết." Camiel bổ sung, nhưng sắc mặt lại lộ chút u ám, "Cũng là nơi chúng tôi rơi xuống." 

             Sau khi tham quan qua vô số đại điện lớn nhỏ, họ đến một căn phòng được trang trí tinh xảo. Trên tường trong phòng treo một bức tranh. 

             Lâm Thiên Hào vừa nhìn thấy bức tranh thì ánh mắt lập tức không thể rời đi nổi. 

             Còn Lilith thì run rẩy cả người không kiềm chế được. 

             "Cô ấy là…" 

             Người trong bức tranh giống hệt Lilith khi còn trẻ. 

             Lý Dục Thần bước lên trước, đưa tay khẽ vuốt lên bức tranh, lớp màu vẽ trên vải lập tức bong ra, biến thành một tấm vải trắng. 

             Lớp màu ngưng tụ giữa không trung, biến thành một hình ảnh ba chiều, tựa như hình ảnh linh hồn của con người. 

             Lâm Thiên Hào nhìn hình ảnh ba chiều trong suốt giữa không trung ấy, rồi lại nhìn sang Lilith. 

             Lý Dục Thần quay người lại, bước tới trước mặt Lilith, tay vỗ nhẹ lên trán cô ta. 

             Hình người ba chiều trong hư không lập tức rơi xuống người cô ta, hoàn toàn trùng khớp. 

             Ngay sau đó, giữa ấn đường của Lý Dục Thần lóe lên một tia sáng đỏ, tựa như một con mắt đang mở ra, một thứ màu đỏ như giọt máu bắn ra, rơi vào giữa ấn đường của Lilith. 

             Toàn thân Lilith run lên, ánh sáng đỏ lóe lên, lan ra từ trán, má, cổ cô ta, như những mạch máu chằng chịt hình mạng nhện, bên trong có máu đang chảy. 

             Hình ảnh ba chiều chồng lên cô ta dần dần tan biến, lớp màu thẩm thấu vào da cô ta. 

             Da Lilith biến đổi rõ rệt có thể thấy bằng mắt thường, trở nên mịn màng, trắng trẻo, tinh tế. 

             Chỉ trong chớp mắt, cô ta lại trở về là Lilith trẻ trung, xinh đẹp ngày nào. 

             Lâm Thiên Hào kinh ngạc không nói nên lời. 

             "Tôi sao vậy?" Lilith hỏi. 

             Lý Dục Thần dùng ngón tay vẽ một khung hình trong không trung trước mặt hai người, một chiếc gương hư không lập tức xuất hiện trước mặt họ. 

             Trong gương là một đôi nam nữ trẻ tuổi, chàng trai khôi ngô tuấn tú, cô gái xinh đẹp động lòng người. 

             Trên gương mặt của cả hai đều tràn đầy kinh ngạc và vui mừng. 

             "Dục Thần, tiếp theo anh tính sao, có phải muốn đến Minh Giới không, tôi mang theo ba nghìn thiết giáp đi cùng anh." Trần Văn Học nói. 

eyJpdiI6IjVRTllHNjluTzNEZWpWU0ZLTEhFaGc9PSIsInZhbHVlIjoidGFvNEhnbDA3UHZWXC9xUlUzTmk2bUhSVW51Q21MQmxzeVJMSmhUU0dWb1RiaVJZdVhBZnpcL09xaU5yMkdIamp1R1B6V0tJaUVoQVUzTmdoM2NEZ0lYeDdZZnhvUldoVncwY205SmpJUWthelwvVFp0R1ZWS0hwd3ZnK01lUHBRWW8xOWVzYW5GZjdJRjNGVGoxZk1vcUZYYWJQY29oZmRWRlkxeHo0UTlSc2R3UGJCbncxbkQ4QzhOQnBwakcxU1dwdk9ieVlQdVd4cm1GSVhFMmZhNjlSa1ZoUHE2Y1VQbTU0aGpvYWduRW9uUGpGcVltXC9jNVFQcllGcFFScGwwclgzYmhuWWRDKzlIUDY1dnJra0J5ejFZXC9rdGpJdDZOVzQ5blwvcnVtQ2oyV0J5b3FjcDZYNzJYYnBpNHhzR0cyUnh1SngwMFVXRUJPb1dORGIzRlgyc042VVlmZWszVGlCOUtJWVwvZEp1WkJKME9CUmtsN1ljcEo3Z2toeXBNNTdYUyIsIm1hYyI6IjVjZTQxZWZiODc2ZjFhMGM2NGNkMTRjNTU0NzIyODUzMjY0MGIzODE0ZTg0Yzg1NTYxYjU1MjViNmEyNThhNjcifQ==
eyJpdiI6IjArWnpTdHlcL0lqcnJ1NG5PXC9RdkpQdz09IiwidmFsdWUiOiJMOUljenFWTGZVdU94elwvT2M5QlJJZmhtSXc3bk1cL3o3QjhGWXdOMm1pQnpMaUJWWkcySFwvM0lGdnR1ZmNPRlRyRHJrUEUybGhkMEh3aklUU2hMNlg5cEhzbE1pcW9GUXJ1UzhUajVOdlVROEdtV1FpUkcrSDlRejNMM1dHZ2NRZjlXTFM1SzlIanNpRVo4V1c5WFFTeUo5MWVFXC9CTWlYYlwvU2FIcHVteTJRemNzZXlOZWRYOHdrZlpGTDQzSnluTHZ5ZVk3U21FbTdMckt4NGw1d2hZQlE9PSIsIm1hYyI6IjhlMmZjMzdmOTdiMTFjNThiYjEyYjAzYTBiNWViZDdiNzkzZjY1YjVmNDY2Zjk2YTk4MjAzMzVmMTAyY2NjYWQifQ==

             "Ở lại đây đi, nơi này chắc có đường dẫn đến núi Vô Cấu, nghe nói, chỗ đó thông với đáy biển Trầm Quang." Lý Dục Thần vỗ vai anh ta, "Thế giới này không phải ai nuốt chửng ai, mà là cùng sáng cùng tối, ánh sáng và bóng tối cuối cùng sẽ hòa làm một, trở về cội nguồn hỗn độn."

Ads
';
Advertisement
x