Hàng triệu kỵ sĩ vào khoảnh khắc này đã được tái sinh. 

             Họ lần nữa cảm nhận được nhịp tim cùng dòng máu đang sôi trào của mình, cuối cùng họ cũng hiểu vì sao mình được sinh ra, vì sao phải chiến đấu. 

             Họ giơ cao thanh kiếm hình thánh giá, hô vang về phía Trần Văn Học. 

             Dù họ không biết tên anh ta, nhưng họ xem anh ta như là thần. 

             Mà từ khi hóa thân thành kỵ sĩ đến nay, cái tên của vị thần duy nhất họ biết, chính là Lucifer. 

             “Lucifer! GOD! Lucifer! GOD! ...” 

             Tiếng hô vang dội không ngớt, từng đợt nối tiếp nhau, vang vọng khắp nơi. 

             Khi nghe đến tên Lucifer, tất cả mọi người đều khiếp sợ, kể cả Asbeel và Camiel. 

             Lucifer là thần của họ, họ là đôi cánh sa ngã của thần. 

             Người trần mắt thịt này sao có thể là Lucifer? 

             Nhưng họ biết, chuyện này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, huống hồ trên người anh ta còn mặc áo giáp của Athena. 

             Không phải thần, sao có thể mặc áo giáp của thần? 

             Chẳng lẽ anh ta thật sự là vị thần thất lạc chốn nhân gian? 

             Trần Văn Học không hề đính chính cách gọi của họ, bởi cái tên không quan trọng, quan trọng là, hàng triệu chiến sĩ này đã có sinh mệnh cùng khí huyết. 

             Cũng chính vào khoảnh khắc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu được di ngôn của Hawkworth trước lúc lâm chung. 

             Ông ta, từ ngày đầu tiên lập nên quân đoàn kỵ sĩ, có lẽ đã chờ đợi giây phút này. 

             Ông ta mới là người phản kháng chân chính, là chiến binh chân chính. 

             Chỉ tiếc rằng ông ta đã chết, không thể chứng kiến cảnh tượng trước mắt. 

             Nhưng trái tim ông ta vẫn còn sống. 

             Tâm hồn kỵ sĩ, đã được trả về cho người xứng đáng sở hữu nó. 

             Trần Văn Học được các kỵ sĩ vây quanh, cưỡi lên con chiến mã. 

             Anh ta khoác áo giáp màu vàng, đầu đội mũ, tay trái cầm khiên, tay phải giơ cao ngọn thương, dẫn dắt chiến sĩ của mình, tiến về phía Thánh Điện đang đắm chìm trong vầng sáng phía trước. 

             Giáo hoàng Pierre đứng trong tầng mây đầy giận dữ và không cam lòng. 

             “Đáng chết, Hawkworth! Tôi sớm đã biết ông ta không đáng tin, nên mới mượn tay của đám phản tặc các cậu cùng đền Parto để giết chết ông ta. Nhưng không ngờ, ông ta lại ẩn giấu trái tim của kỵ sĩ. Tôi càng không ngờ, ông ta lại giao trái tim ấy cho người phàm như cậu!” 

             “Đừng mạnh miệng nữa, Pierre!” Camiel cười nhạo, “Ông đã bị mọi người phản bội, mất đi Hawkworth và cả quân đoàn kỵ sĩ, ông còn gì để chống lại bọn tôi đây?” 

             “Hahahaha!” Pierre cười điên dại “Các ông thật sự nghĩ rằng tôi phải dựa vào đám người mặc mấy bộ kim loại nặng nề đó sao? Tôi là Đại Đế Pierre! Trong vương quốc của Thần, dưới một người, trên vạn người! Sức mạnh của thần minh do tôi chi phối, thế giới người phàm do tôi thống trị! Kẻ thuận theo tôi, sẽ cùng tôi bất tử! Kẻ chống lại tôi, sẽ mãi mãi chìm trong ngọn lửa địa ngục!” 

             Dứt lời, áo choàng đỏ của ông ta tung bay, bốc cháy thành ngọn lửa hừng hực. 

             Ngọn lửa bao trùm lấy thân thể ông ta, rồi từ từ nâng ông ta lên không trung. 

             Cơ thể Pierre dần trở nên mờ ảo trong biển lửa, chỉ còn lại hình bóng người. 

             Ngọn lửa lan ra bốn phía, kéo dài thành đôi cánh, rồi nhanh chóng phân tách, hóa thành sáu cặp cánh. 

             “Thiên sứ sáu cánh!” Joyce kinh hoàng. 

             Nhưng kinh hoàng hơn Joyce là Camiel và Asbeel. 

             Chỉ có họ mới hiểu rõ, sáu cánh lửa ấy có ý nghĩa gì. 

             “Lucifer!” 

             Azazel là giả, đây mới chính là đôi cánh ẩn của thần, là mặt khác của Thần, chính là Lucifer. 

             Lý Dục Thần chợt nhớ lại khi từng giao chiến với đại giám mục Philus ở Loset, lúc hắn triệu hoán thiên sứ sáu cánh kia, cái liếc mắt từ nơi hư không xa xôi ấy, đến nay anh vẫn còn nhớ rõ. 

             “Quả nhiên là cậu!” 

             Pierre nghe thấy lời anh nói, đôi mắt trong biển lửa bỗng sáng rực, giọng nói xuyên qua ngọn lửa, vừa hư ảo vừa kèm theo chút run rẩy: 

             “Đúng vậy, là tôi. Không ngờ cậu trưởng thành nhanh như vậy lẽ ra tôi nên sớm giết cậu rồi. Nhưng không sao, chết hôm nay thì cũng thế.” 

             Lý Dục Thần khẽ mỉm cười: “Đúng thế, chết hôm nay thì cũng thế. Tôi vốn nên tự tay giết chết ông, nhưng giờ không cần nữa rồi, thần của các ông đã trở lại.” 

             “Thần? Cậu nói đến người đang mặc áo giáp kia sao? Thật sự cho là cậu ta sẽ dẫn theo đám quân đội sắt vụn đó là có thể uy hiếp được tôi à?” Pierre khinh thường nói. 

             “Không, anh ấy không phải người phàm.” Lý Dục Thần nói, “À đúng rồi, tôi muốn chỉnh lại cách phát âm của các ông, tên của thần mấy người là Lục Tây Phủ, không phải Lucifer.” 

             “Cái gì mà Lục Tây Phủ, với chả Lucifer, chết đi!” 

             Pierre bắt đầu mất kiên nhẫn, cánh lửa vỗ mạnh, ngọn lửa từ không trung văng xuống, quét sạch mặt đất. 

             Những kỵ binh gần ông ta nhất ngay lập tức hóa thành tro bụi trong biển lửa. 

             Vành mắt Trần Văn Học đỏ ngầu, tay trái khẽ vung, tấm khiên lập tức phóng to, hóa thành bức tường vững chắc, chặn lại ngọn lửa. 

             Anh ta nhảy vọt lên không trung, tay phải cầm thương đâm tới, thân thể hóa thành đường thẳng, đâm về phía Pierre. 

             “Ha ha, không biết lượng sức mình!” 

             Một chiếc cánh sau lưng Pierre đột ngột vỗ mạnh, hóa thành đám mây lửa cuồn cuộn, lao về phía Trần Văn Học. 

             Trần Văn Học không né không tránh, mũi thương lóe lên ánh vàng, tạo ra lỗ sâu trong hư không, định xuyên qua cánh lửa. 

             Nhưng anh ta đã đánh giá thấp năng lượng của ngọn lửa và tính chất thực ảo của đôi cánh. 

             Thoạt nhìn giống ngọn lửa hư vô, nhưng thực chất lại có hình thể thật. 

             Mũi thương đâm vào được một nửa thì bị kẹt lại trong lửa. 

             Cánh lửa quấn lấy anh ta, quật anh ta văng ra xa. 

             Cơ thể Trần Văn Học như diều đứt dây, bay qua bầu trời phía trên đảo Delin, rơi về phía đại dương xa xa. 

             Joyce đã chuẩn bị từ trước, anh ta và Trần Văn Học phối hợp đã rất ăn ý, nên ngay từ lúc Trần Văn Học giương thương, anh ta đã sẵn sàng, lúc này lập tức tung ra Thánh Vũ, luồng Thánh Quang trắng bao phủ lấy thân thể đang rơi xuống của Trần Văn Học. 

             Trần Văn Học lật người giữa không trung, ổn định thân thể. 

             Sau lưng anh ta hiện ra một đôi cánh, tần suất vỗ cánh giống hệt như đôi cánh sau lưng Joyce. Luồng Thánh Quang ấy kết nối hai người lại với nhau. 

             Trần Văn Học vỗ cánh, từ từ bay trở lại. 

             Lâm Thiên Hào, Lilith và Dominic cũng tung cánh, dùng Thánh Quang liên kết với Trần Văn Học. 

             Khi Trần Văn Học quay trở lại bầu trời trên đảo Delin, trở lại chiến trường, phía sau lưng anh ta đã có bốn đôi cánh. 

             “Hừ... Cái gì thế này? Không thể nào!” Pierre gầm lên trong biển lửa. 

             Ngọn lửa một lần nữa cuộn trào lao đến. 

             Trần Văn Học cũng vỗ cánh, Thánh Quang cuồn cuộn, đối kháng với mây lửa đỏ rực. 

             “Hừ hừ, cậu chỉ có bốn đôi cánh, cậu là vị thần tàn tật, chết đi!” Pierre dốc sức sáu cánh bay lên, bầu trời lập tức bị lửa bao trùm, cả thế giới hóa thành màu đỏ rực. 

             “Bốn cánh cũng đủ để đánh bại sáu cánh của ông!” Trần Văn Học nói, giương thương lao vào giao chiến. 

             “Không, cậu có sáu đôi cánh, Lục Tây Phu!” Asbeel nói. 

             Chỉ thấy từ người Asbeel và Camiel cũng đồng thời phát ra hai luồng Thánh Quang, rơi xuống người Trần Văn Học. 

             Trong khoảnh khắc ấy, toàn thân Trần Văn Học phát ra hào quang rực rỡ, chói lòa như ánh sáng ban ngày. 

             Ngọn lửa đỏ sẫm trong ánh sáng trắng mất đi vẻ rực rỡ, chúng giãy giụa nhảy múa như những tia lửa cuối cùng trong đống củi tàn lúc bình minh, nhưng đã không thể nào ngăn nổi ánh sáng của mặt trời đang lên. 

             Trong ánh sáng trắng ấy, ngọn thương vàng kim hóa thành kim quang, xé ngang bầu trời, đâm thủng tầng không. 

             Tất cả ánh mắt trong khoảnh khắc ấy đều trở nên mù lòa, trên võng mạc chỉ còn lại kim quang. 

             Khi bầu trời lại một lần nữa hiện lên trong mắt mọi người, vạn vật dần lấy lại hình hài, gió biển mang theo vị ẩm mặn thổi tới. 

eyJpdiI6ImJjcUJ4TTFicldBQUxuOWwweTc1bFE9PSIsInZhbHVlIjoicHUwOFRXSjhXVXhVN1lcL091T3NkaEZYXC81b1wvS242WU9QYzIweFNrU0dcL1NUSms0R2JrUzNaSjZlSjU5QlhHcWxSaURXS1ZWdXhGSyt5bGRIYlQwRVpicjdrQytKUmZTelFxeTJNdUVmbU5ENkxzT1k2am8yZU9HTW54RHdHNGYrTVU0dkFPUXUxeXRvRTNYYXNtbHZWckdJQnZrWENnZkpqdDAxNVNpY3dEK0JDaE1abzVrRlNwVGs1MVBma1RJYXhjbDlzekFzWk5uVVN2bjg5SEQ5U3dNZ29EQXJ4em1DK1dHTytoaG1uN2ZSWkhtemJUdFFidm5yeTJEUExQckJtNjFmM0FLdkdBYTFMb3ZscEJJa0o5NWFPQ1NyNUVmS21DVExXbG1GKzZINFFvYVJ0YWd1VFhDWTRvRmxFem9TS1hJcnRib29idis4R2FURU9iXC8yQUhZaVZ4NFhMSVJPQXZKXC9sc0RFN1dtTlc1NDY3NGI0V3NOSWFiaG52K0pXOFpCWVgwbHl3bnRuTUFmcjVLbXNmSDNNSG1oQ2lBQ1Rtc005dGdRQVdOOD0iLCJtYWMiOiJlMjA3M2YxOGRjZWI4NGEyZmQ4NTY1NmVmNzk2ZjM5MzM4OGU0MmQ4ZTViZWJlODAwY2U4MjVhMWMzNTE5ZjJlIn0=
eyJpdiI6IlBsc2p1WmQ1TXZVZ0lWV1FUeEVOWFE9PSIsInZhbHVlIjoiM1Q3cWNWVXZqNDh6SUdHSmdqY2RadlZubjdRVGNoTmtkVW8rUmEycWtIcEZcL0JkZzhvZHplMmFTUWQwNnFHTEhmYmFtdDNDc1dxSVh3cEk0TGJUOCtLNFQxcFVPNzhQck9EXC9jNkVpZXFER3U4cnJuZ3R0YzV6T3ZuQjNacjRGYWdqbUtxeHArRHZBZjI0MUNQelwvZVRlUGZ2emFcL1BocDRkOHFYSFdGWVJNYWt0S016dElhSng5TlpMM0plcXhDSmg4ZE1tV3JhelhBTTZ6bU5wRUVON1VoR1VJTTBYXC9udHNrQ29wcXJRNHUzbjVFZEdsc2l0RTFNWlhnZElxRnFpS2VqVTBuaDA2Zk5nMmNSb0xKbmxPT3UrRFpmWlFBMk1IaXdOVlR5VHc1RT0iLCJtYWMiOiI5YjRiODQwNzg0Y2RiYWQ1MjU5MDNiOTc5NGRmNmZmYTFjYmZkY2M5ODMxMjIyMjE1MTU3MmNjZWNlMjQyZGQ0In0=

             Ngọn thương đã xuyên qua ngực ông ta, đóng chặt ông ta vào ghế.

Ads
';
Advertisement
x